Heavenly Castle

Chương 60: Tìm kiếm người Elf




P/s: Giờ em vừa mới về đến vn nên cũng hơi rảnh đôi chút, nên sẽ cố gắng có chap mới vào thứ 4 và t7 hoặc cn. Rồi rảnh thì sẽ tiếp tục nhanh chóng đuổi cho kịp eng. Thanks mọi người nhiều :) Và cũng xin lỗi vì đã ẩn dật quá lâu :)

---------------------

[Aifa]

Mặc dù mới chỉ đi được vài tháng, nhưng sự nhộn nhịp của Đế đô lại cho tôi một cảm giác y như một ký ức xa xôi.

Tuy nhiên, chẳng có gì để cảm thấy luyến tiếc ngay cả khi tôi thực sự trở lại Đế đô.

Sau cùng thì, quê hương đối với tôi là ở bên cạnh khu rừng đó và Tinh linh thụ.

Tôi cảm thấy điều đó một cách sắc sảo trong khi thâm nhập vào Đế đô.

Khi một người lính đang đến gần từ phía trước, tôi di chuyển trong khi trốn đằng sau xe ngựa, và tôi đi trong hẻm càng nhiều càng tốt trong khi chắc chắn rằng mình không bị nổi bật.

Vẻ ngoài của tôi chỉ là một chiếc áo choàng bình thường và đội mũ trùm đầu, nhưng tôi gần như chưa bao giờ ăn mặc chỉ thế này ra ngoài ở Đế quốc, nơi giao thông khá nhộn nhịp.

Taiki-dono đã lo lắng, nhưng hầu hết các thành viên trong gia đình tôi đang sống ở Đế đô. Rốt cuộc, tôi muốn xác nhận sự an toàn của họ một cách cá nhân và giúp đỡ họ.

Bên cạnh đó, tôi có thể nắm bắt một số nơi của các thành viên gia đình mình. Nếu tôi có thể liên lạc với gia đình, thì có khả năng tôi sẽ biết các thành viên khác trong gia đình đang ở đâu.

Tôi nghĩ vậy và đến phía đối diện của doanh trại phía đông.

Số lượng người bán hàng rong đã giảm, nhưng số lượng binh sĩ mặc áo giáp đã tăng lên. Tuy nhiên, vì đó cũng là nơi mà tôi thường không bao giờ đến gần, nên rất có thể tôi sẽ không bị lộ nếu tôi khoác chiếc áo choàng sờn màu này. Sẽ ổn thôi nếu tôi chỉ có một mình và không có ai đi cùng.

Tuy nhiên, có một yếu tố hoàn toàn đáng chú ý.

- …… Thế này phiền thật.

Tôi lẩm bẩm điều đó trong khi quay lại và tôi nhìn vào bóng dáng to lớn đang đứng yên trong con hẻm tối.

Đó là một con golem đi cùng tôi từ Taiki-dono. Chắc chắn, có một số pháp sư mang theo golem của họ.

Tuy nhiên, phần lớn là các pháp sư đế chế, hoặc là một người-tự-cho-mình-là-pháp-sư, muốn khoe khoang golem của họ hoặc một pháp sư lập dị, người đổ quá nhiều tình yêu của họ vào những con golem.

Và pháp sư, người mặc áo choàng hay khăn choàng mà không có gia huy của Đế chế và mang theo một con golem, hầu hết là lính đánh thuê hoặc pháp sư đi lạc và họ nổi bật ở Thủ đô Hoàng gia.

Tôi nhìn lên con golem đã được tu sửa để trông vuông hơn và thở dài. Trong trường hợp khẩn cấp, nó sẽ đáng tin cậy hơn vẻ ngoài của nó, nhưng khi chúng tôi di chuyển bí mật, nó lại nổi bật quá.

- …Thật là tuyệt nếu có thể để nó lại ở đây.

Tôi lẩm bẩm điều đó và lại thở dài, nhưng rồi bỏ cuộc và xuất hiện trước cửa doanh trại trong khi suy nghĩ “kể cả có nói thế cũng chẳng ích gì“.

Nếu bị binh lính nghi ngờ thì cứ nói cái gì đó thôi. Tôi cũng có một huy hiệu dành riêng cho các Pratitioner mà tôi đã mượn từ Yuri-dono và tôi có thể đưa ra lời giải thích rằng tôi là một pháp sư đến từ Hoàng quốc.

Trong khi nghĩ những điều như vậy, tôi xuất hiện trên đường phố chính và kiểm tra tình hình trong doanh trại.

Có năm người lính đứng cạnh nhau ở lối vào của tòa nhà đá hai tầng và những người lính được trang bị nhẹ khác đang đi lang thang trong và ngoài.



Một số người trong số họ nhìn thấy tôi, nhưng họ không có phản ứng đặc biệt nào và họ quay lưng lại với tôi.

Tại sao lại như vậy? Họ không nghĩ rằng tôi đáng nghi khi nhìn thấy con golem đó sao?

Tôi nghĩ vậy và quay lại, nhưng không có bóng dáng con golem của Taiki-dono ở đó.

Khi tôi nhìn xung quanh, nó đang đứng lặng lẽ sau con hẻm. Có vẻ như, nó đang đợi mà không rời khỏi con hẻm nơi tôi ở trước đó.

- … Không thể nào…

Sự kỳ lạ của nó ở một mức độ mà nó vẫn có thể di chuyển ở khoảng cách cực xa này. Mặc dù vậy, để đưa ra một mệnh lệnh tinh vi đến mức có thể hiểu một số từ của tôi là một công việc của Chúa.

Tuy nhiên, người kia lại là Vua của hòn đảo bay đó. Có lẽ người đó cũng có thể.

Tại thời điểm mà tôi nghĩ vậy, tôi nhận thấy một sự thật tuyệt đối và tôi đã nổi da gà.


Pháp sư điều khiển golem của mình, ở xa trên bầu trời và chỉ có những người lính ở trên mặt đất. Nếu một đội quân, cùng những con golem mạnh nhất, những con golem mà dù tôi đã cố hết sức cũng không phải đối thủ của nó, tấn công, bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ bị đè bẹp chỉ trong chớp mắt.

Trong mọi trường hợp, nếu lựa chọn giết pháp sư điều khiển golem, cách duy nhất để chiến thắng, bị ngăn chặn. Thì chẳng có cách nào có thể thắng được cả.

Trong khi tôi đang nhìn con golem trốn trong con hẻm từ đường chính, tôi toát mồ hôi lạnh và nhăn trán.

Và tại thời điểm đó, hơn mười người lính xuất hiện từ phía đối diện đường phố. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy họ, tôi nhận thấy rằng có một gia đình ở đó.

Họ bị vây quanh bởi những người lính và khó nhìn thấy, nhưng tôi chắc chắn cảm thấy sự hiện diện của gia đình tôi ở đó. Có lẽ, họ là những đứa trẻ ở tuổi ba mươi.

Tôi nhanh chóng quay lại và trở lại con hẻm.

- Cậu có thể lùi lại một bước không?

Khi tôi nói điều đó với golem Taiki-dono và giấu mình trong con hẻm, con golem lùi một bước lớn và dán lên tường một cách không rõ ràng.

Rõ ràng, con golem, đã nghe vài lời của tôi, tự đánh giá và tự di chuyển trừ khi tôi chỉ dẫn cụ thể.

Trong khi cảm nhận sự hiện diện của gia đình mình, tôi nhìn lên khuôn mặt của con golem và nhíu mày.

---------------------

[Mea]

Tôi chạy trên nền đá cuội cứng, di chuyển trong bóng râm của các tòa nhà. Khi tôi kiểm tra phía sau, tôi thấy bóng dáng của một con golem đang theo sau tôi với những sải chân dài lặng lẽ mặc cho thân hình hộ pháp của nó.

- Đúng như mong đợi từ golem của Taiki-sama.

Khi tôi lẩm bẩm điều đó, mẹ tôi bước ra từ phía sau con golem.

- Mea, chúng ta được yêu cầu hành động chậm hơn một chút…


Mẹ tôi lẩm bẩm điều đó với khuôn mặt lo lắng và quay đầu nhìn xung quanh. Bà ấy có vẻ lo lắng khác thường đối một người mẹ luôn sáng tác.

Quay lại với mẹ, tôi đặt tay lên eo và bĩu môi.

- Không phải Taiki-sama nói với chúng ta rồi à?

Rằng nơi này cách xa Đế đô, nên sẽ mất một hoặc hai tuần để câu chuyện được truyền đi và nó vẫn ổn ngay cả khi chúng ta bị lộ…

- Ngài ấy không hề nói nó vẫn ổn ngay cả khi chúng ta bị lộ, con biết không, Mea? Mà ngài ấy nói rằng, trong trường hợp tệ nhất thì chúng ta cũng không cần phải lo cho dù có bị lộ…

Tôi ưỡn ngực ra và gật đầu với người mẹ đang lo lắng của mình.

- Không sao cả. Chúng ta đã thấy những người giống như Elf trước đó, phải không? Họ nên ở đây. Nếu chúng ta nhanh chóng giúp được họ, thì đó là một thành công lớn. Đó là tại sao, mẹ nên mỉm cười và trông như bình thường.

Khi tôi nói vậy, mẹ tôi mỉm cười bất lực.

- Thông thường thì ổn, nhưng nếu con thất bại, con có thể mang lại sự ô nhục cho Taiki-sama đấy, biết không? Riêng mình điều đó thôi đã là không tốt rồi, phải không?

- Geez, con biết rồi.

Khi tôi nói thế trong khi tức giận với mẹ, người đã nói điều tương tự lặp đi lặp lại, con golem bắt đầu di chuyển mặc dù chúng tôi không nói gì.

Tôi và mẹ tôi đều chớp mắt nhìn con golem di chuyển cánh tay lên vai tôi và mẹ tôi để ấn chúng tôi sát vào tường.

- Cái, cái gì vậy? Sao nó lại tự ý hành động…

Trong khi tôi ngạc nhiên và nhìn lên con golem, chúng tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau tòa nhà một lát sau.

Đó là giọng nói của một người đàn ông. Có vẻ như một số người đang nói chuyện và đôi khi chúng tôi có thể nghe thấy âm thanh của kim loại va vào nhau.

Khi quay ra nhìn mẹ, tôi nhận được ký hiệu rằng mình nên giữ im lặng.


Tiếng cười vang lên một lúc, nhưng khi nó trở nên yên lặng, chúng tôi hiểu rằng cuối cùng những người đó đã rời đi.

Có lẽ, hai người đó, những người rời khỏi tòa nhà, đều là những người lính mặc áo giáp.

- …… Chúng ta nên làm gì đây? Nhanh chóng lẩn vào trong?

Khi tôi hỏi điều đó trong tiếng thì thầm, mẹ tôi cau mày.

- Không tốt đâu nếu con hành động một cách bất cẩn, Mea. Trước hết, hãy xác nhận tất cả các Elf một cách an toàn, và sau đó…

- Geez, con biết rồi.

Làm gián đoạn những lời mẹ của tôi mà dường như còn dài, tôi nhìn lên golem Taiki-sama.

- Tôi sẽ tạm thời ra ngoài đó, vì vậy hãy theo dõi tôi với mẹ từ phía sau. Giúp tôi nếu nó nguy hiểm.


Nói rồi, tôi lặng lẽ ra đường. Quần áo của tôi là một loại quần áo phổ biến được mua trong thành phố, và tôi đeo một chiếc khăn xếp trên đầu cùng một chiếc áo choàng dày trên lưng, vì vậy tai và đuôi đều không bị lộ ra.

- Chờ, chờ chút, Mea…!

Tôi có thể nghe thấy tiếng mẹ tôi hốt hoảng, nhưng tôi đi qua giữa đường mà không bận tâm và di chuyển sang phía đối diện của con đường. Có một cửa hàng quần áo trưng bày các sản phẩm ngay bên ngoài nơi đó và tôi dừng lại để xem các sản phẩm.

- Oh, cô gái trẻ xinh đẹp. Cô cần gì?

Một người đàn ông trung niên tiếp cận tôi với giọng nói thân thiện, nhưng tôi nghiêng đầu khi nhìn vào các sản phẩm mà không nhìn anh ta.

- …Tôi muốn có một bộ quần áo màu đỏ.

Khi tôi nói một bộ quần áo có màu mà không phải trước mặt tôi, người đàn ông gật đầu trong tâm trạng tốt.

- Oh, thật may mắn. Nó có hơi đắt, nhưng có một số mặt hàng hiếm. Đợi một chút.

Anh ta nói vậy và khi tôi xác nhận rằng sự hiện diện của người đàn ông đã biến mất ở phía sau cửa hàng, tôi bí mật quay lại để nhìn.

Những người lính, lẽ ra phải ở đó trước đây, không còn nhìn thấy được nữa và có hai người lính bên trong tòa nhà giống như một doanh trại không có cửa.

Và bên trong đó, tôi thấy một Elf mặc áo choàng trắng và một Elf ngồi trên ghế trong khi nhìn xuống với biểu cảm đen tối.

- … Tôi nghĩ vậy đủ rồi.

Tôi nói vậy và quay lại. Di chuyển theo dòng người, tôi nhanh chóng luồn lách qua khoảng trống của mọi người để tránh bị nổi bật và quay trở lại con hẻm.

- Có hai người lính. Elf là một người lớn và một trẻ em.

Khi tôi đến bên cạnh mẹ và nói với mẹ điều đó, mẹ tôi nhìn tôi với đôi mắt bối rối.

- Thông tin đó là một điều tốt, nhưng không phải sự liều lĩnh của con là vô dụng à?

- Nhưng nó ổn mà phải không?

Tôi muốn mẹ khen ngợi mình vì tôi đã thành công. Tôi trưng ra đôi mắt như vậy, nhưng mẹ lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc.

- Con sẽ làm gì nếu thất bại? Chúng ta cần phải cứu những người Elf và tránh nổi bật hết mức có thể để ngay cả những người lính cũng không chú ý đến chúng ta.

Bị mẹ nói như vậy, tôi phồng má để phản đối. Mặc dù nó vẫn ổn vì golem của Taiki-sama ở đó, mẹ tôi lại quá thận trọng.

Tôi nghĩ đến việc nói điều đó, nhưng tôi cảm thấy như bà ấy cũng sẽ chỉ tức giận nên đành thôi.

Nếu là trường hợp đó, tôi phải thể hiện sự đúng đắn của mình bằng kết quả.

Tôi lặng lẽ quyết định và ngước nhìn khuôn mặt Golem.