Heavenly Castle

Chương 55: Cuộc nói chuyện?




Trans: Đền bù của tuần trước đây nhé :)

---------------------

- Măm măm! Cái này cũng ngon nữa! Rất ngon luôn!

Có thể đang trên bờ vực chết đói nên Ditzen hục mặt vào ăn một cách tham lam và tự kỉ mấy câu như thế.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy trong trạng thái như vậy rồi chuyển ánh mắt qua Aifa và Violette.

Tôi đã nghĩ họ sẽ bị cuốn theo cái hưng phấn cao độ của Ditzen nhưng họ lại bình tĩnh tiếp tục bữa ăn của mình trong yên lặng. Họ vẫn đang cúi mặt xuống, nhưng khi chú ý đến ánh mắt của tôi thì họ cũng ngẩng đầu lên.

- ... Đây là một món ăn ngon.

- ... Ma~a ma~a, đúng vậy.

Tôi gượng cười với biểu cảm ấn tượng trong khi trưng ra khuôn mặt bình tĩnh của hai người họ và gật đầu.

- Có vẻ nó hợp khẩu vị hai người nhỉ... Vậy thì, hai người có muốn nói chi tiết mọi chuyện không?

Khi tôi nói vậy và chỉnh lại tư thế, Violette liền nheo mắt lại.

- ... Về ý định của Đế chế và chiến tranh đúng không?

Tôi lại cố nặn ra một nụ cười trong khi giả vờ chịu áp lực của Violette, người vừa nói thế và đang lườm tôi.

- Đúng vậy... Nếu ổn thì tôi muốn nghe ý kiến của hai người về việc tránh chiến tranh, như thế thì ai cũng vui cả...

Khi tôi trả lời thế cùng nụ cười mơ hồ, Aifa mở miệng.

- Bất khả thi.

Anh ta cắt ngang và gạt phăng ý kiến của tôi, Violette cũng đồng vậy luôn.

- Điện hạ không có tí mảnh hứng thú nào với mấy thứ nhàm chán như hòa bình đâu. Có lẽ là do cậu ở trên trời nên có thể nghĩ tới mấy đề nghị nhút nhát như thế, nhưng... Ngay giờ, ngay lúc này, tôi mong cậu không quên rằng Nữ tướng của Đế chế đang ngồi trước mặt cậu đấy.

(Hmm, mấy đứa ảo tưởng sức mạnh không bao giờ biết được mong muốn an nhàn của những kẻ mạnh thực sự... May là main nó hiền đấy, chứ gặp Satou là bay màu cmnr... gặp ông chú thù dai nào đó của Destroyer thì còn thảm nữa cơ...)

Sau khi lẩm bẩm mấy câu đó, Violette nở một nụ cười yếu ớt.

Có thể nó yếu ớt thật. Tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn cảm thấy áp lực trong bầu không khí xung quanh, như mong đợi từ một sĩ quan quân sự vẫn đang tại ngũ.

- Ah, hahaha... không, tại nó phiền phức quá. Tôi không thích đánh nhau nhiều quá, vậy thế này thì sao... ví dụ như, nếu hai người trực tiếp nói chuyện với Hoàng đế, có lẽ...



- Ara? Tôi không có nói tôi phản đối chiến tranh, nhưng... cậu có thể đe dọa nữ tướng của Đế quốc với chừng này golem à?

Và, tóc Violette bắt đầu đung đưa một cách bất thường. Mặc dù không được như Yuri nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được ma lực đang tràn ra xung quanh Violette.

Khoảnh khắc tôi cảm thấy có nguy hiểm, xung quanh bỗng nhiên tối sầm.

Trước khi kịp nháy mắt thì mấy con robot có vẻ đã tạo thành tường chắn bằng những cánh tay trước mặt tôi. Tôi dần cảm thấy yên tâm và dựa lưng vào ghế.

- Cái...

- Hiieh!

Nghe thấy tiếng thở hổn hển của Violette và tiếng hét của Ditzen, tôi nói với đám robot.


- Ổn rồi.

(Hmm, mấy bác cứ xồn xồn đòi đánh main đi, chắc là vừa tỏ ra sát ý cái là bay màu đấy. Như đã nói, một khi đã đủ mạnh thì cần đếch gì care mấy thứ khác. Giờ thì đã hiểu sao nó vô tư lự chưa. Mấy người cứ thích phán xét không thật là :)) cạn lời thiệt)

Khi tôi nói thế, đám robot lại tách qua hai bên và trở lại vị trí cố định của mình.

Sau khi tầm nhìn trở lại, Aifa và Violette đã đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và nhìn tôi. Nhân tiện thì vì lý do nào đó mà Ditzen lại nằm trên sàn.

- Chà, tôi xin lỗi. Bởi mấy chuyện đã xảy ra nên mội người có trở nên hơi lo lắng...

Theo phản xạ tôi xin lỗi họ, nhưng Aifa lại cho ra một phản ứng khác.

- ... Tôi hiểu rôi. Giờ thì tôi đã biết cậu không phải là pháp sư duy nhất.

- Hở?

Trong khi tôi còn đang bối rối với câu nói mà chẳng hiểu anh ta có ý gì, Aifa đưa mắt dò xét cung quanh.

- ... Có thể họ đang ẩn mình trong đại sảnh này chăng? Dựa theo số golem này chắc có khoảng 10 người. Đó là những người ẩn mình khá tốt khiến chúng tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của họ.

- Ah, không, làm gì có ai đâu…

Tôi nhận ra là Aifa đang có một sự hiểu nhầm nên cố bác bỏ nó, nhưng Violette giơ tay và khịt mũi, ngắt lời tôi.

- Tôi hiểu rồi. Chỉ có một người không thể che giấu tốt sự hiện diện của bản thân… Đằng đó, họ đang trốn ở đó.

(Vâng, đây là khi bạn không muốn chấp nhận rằng main quá bá :/)


Nói thế rồi Violette chỉ về phía một cây cột. Đó là chỗ Ayla đang trốn. Mặc dù Ayla không phải pháp sư mà họ nên đề phòng, nhưng kiểu gì thì họ cũng sẽ không bị thuyết phục nếu tôi cứ để nó vậy.

Như tôi nghĩ, lẽ ra tôi nên để cô ấy đợi trong phòng mình ở tầng hai.

Trong khi còn đang hối hận, tôi quay ra sau.

- … Em ra đây được không Ayla?

Khi tôi nói lớn lên vậy, Ayla cùng với A1 xuất hiện từ trong bóng của cây cột. Biểu cảm của cổ hơi cứng đờ và ngón tay thì hơi run rấy.

Aifa và Violette có vẻ bối rối nhẹ trước sự hiện diện của Ayla.

- Anh xin lỗi, nhưng em có thể quay lại tầng hai được không?

Khi tôi nói thế, Ayla yếu ớt lắc đầu rồi mở miệng.

- … Nếu, nếu anh cho phép, thì xin để em được ở cùng với anh.

Lúc Ayle run rẩy nói thế, cô ấy tiến về phía tôi. Mắt của Violette mở to khi nhìn thấy Ayla lại gần.

- … Có thể nào cô là Công chúa Letizia? Công chúa Letizia Ayla Azul của Vương quốc Azul?

Khi Violette nói với tông giọng thấp, đôi vai của Ayla run rẩy.

Nhìn thấy phản ứng đó, ánh mắt của Violette càng trở nên sắc bén hơn.

- Tôi đã nghĩ đó là một lời nói dối trắng trợn để né tránh cuộc tấn công của Đế chế nhưng cô thực sự đang ở trên trời nhỉ…


Cổ nói như thể muốn nuốt lại những gì muốn nói. Và có thể là bị nhạy cảm với sự hiện diện của hai người kia nên Ayla đứng cạnh tôi mà không nhìn vào họ.

Tôi nhìn hai người đó và ho một tiếng để thu hút sự chú ý.

- … Dù sao thì, giờ hai người đã hiểu rằng không có pháp sư nào ẩn mình trong đại sảnh này chưa?

Trong khi xác nhận điều đó, Violette ngẩng mặt lên và ưỡn ngực ra.

- Có phải cô ấy cũng là lý do khiến Thiên quốc trở thành đồng minh của Vương quốc Azul không?

Aifa cau mày với câu nói mỉa mai của Violette.

- … Vậy thì, mấy con golem này được nhân bản thế nào vậy? Ba người đó có vẻ giống như pháp sư nhưng cũng quá khó để có thể điều khiển chỉ một con golem thế này.


Aifa mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Yuri, Ditzen và Mea, khiến tôi gãi đầu và gượng cười.

- Ah, không, chúng, đều giống như lính của tôi hết…

Tôi nói thế một cách mơ hồ nhưng lại khiến đôi mắt của Aifa mở to và run rẩy nhìn lại tôi.

- … Của một mình cậu?

- Cái, cái đống này là hơn tá golem đấy…!? Quá vô lý!

Thấy hai người đang siêu bối rối, Yuri, người đã im lặng nãy giờ, đặt táhc tra lên bàn và mở miệng.

- Nó là sự thật đấy, hai người biết không? Tôi đã được phép tham quan rất nhiều nơi và chưa từng gặp một pháp sư nào khác ngoài Taiki-sama. Tôi nghĩ là có kỹ thuật công nghệ nào đó ở đây, nhưng chắc chắn là Taiki-sama đang điều khiển tất cả mọi golem một mình.

Aifa và Violette cạn lời trước giải thích của Yuri, còn Ditzen thì banh miệng trưng ra một nụ cười và nói.

- Không, không, không đời nào, tất cả mọi golem!? Đây chắc chắn là một kỹ thuật tiên tiến chứ không phải mấy kỹ thuật truyền thống, mà nó còn được lắp đạt trong từng con golem một! Tôi muốn biết, tôi chắc chắn muốn biết về nó! Nó là gì thế?

Yuri cười ngượng trước Ditzen đang gào thét mong muốn trong trái tim của mình.

- Ara ara… Bệnh của Ditzen-sama lại tái phát rồi…

Aifa nhìn hai người vô tư lự đó với ánh nhìn sắc bén rồi quay lại nhìn chằm chằm vào tôi.

- … Taiki-dono. Dù bất lịch sự, nhưng tôi có một yêu cầu.

Không gian trở nên tĩnh lặng khi Aifa bắt đầu nói.

- Yêu cầu, hử?

Khi tôi lăp lại lời của anh ta, Aifa gật đầu và tiếp tục.

- Tôi muốn có một trận đấu phép thuật với cậu.

Nghe mấy từ đó của Aifa, tôi theo phản xạ bật ra một giọng nói khàn khàn.

- Eh? Tại sao?