Trans: Sau một thòi gian dịch thì trans thấy để Quốc gia Fleida nghe nó xuôi hơn nhưng về nghĩa lại ko đúng lắm, và đã quyết định với chủ thớt, từ giờ đổi lại thành Hoàng quốc Fleida. Mong các bác thông cảm!
Còn giờ thì mời mọi người thưởng cmn thức chương 40!
---------------------
- Anh có hiểu không, Yanual?
- Ít nhất hãy thêm hậu tố -dono hộ cái, Ditzen. Mặc dù chúng ta đã biết nhau từ thời thơ ấu, nhưng anh sẽ bị trừng phạt nếu bị ai đó nghe thấy đấy.
- Đủ rồi đấy. Nghe tôi nói đi, Yanual-sama, thằng khốn.
Trong khi cau mày với Ditzen, người thốt ra những lời lăng mạ với một ánh mắt phấn khích, Yanual đã ăn chiếc bánh chiffon mềm mịn.
- Mm… Cái này ngon thật. Đây là gì thế, công thức làm cái bánh này?
- Rất ngon đúng không, Yanual-niisama.
Cả hai thở dài thán phục trong khi thưởng thức chiếc bánh chiffon với kem tươi bên trên và họ có cùng một ấn tượng.
Nhìn thấy hai người đó, Ditzen phàn nàn trong khi vỗ lòng bàn tay lên mặt bàn.
- Cái này hẳn là rất tuyệt! Nhưng ngoài cái này ra, vẫn còn những con golem nữa mà! Không, cái này cũng ngon đến mức làm cho mắt tôi bật ra ngoài luôn đấy, nhưng cái kia quan trọng hơn!
- Umu, chiếc bánh này rất ngon. Đối với tôi, món bánh ngọt này còn gây sốc hơn cả những con golem.
- Em đồng ý. Nếu ăn món này, anh sẽ hiểu được quốc gia của bọn họ phát triển như thế nào rồi, anh biết không?
Bị bác bỏ bởi Yanual và Yuri, Ditzen bĩu môi.
- Nhưng bất cứ ai cũng sẽ hiểu điều như vậy nếu họ nhìn thấy những con golem đó.
Khi Ditzen nói vậy, Yanual cười khinh bỉ, nhìn vào anh và nheo mắt lại.
- Hmh. Những con golem và lâu đài này cho thấy trình độ kỹ thuật của họ, thức ăn và cảnh quan cộng đồng thì cho thấy trình độ văn hóa. Một quốc gia, đã hình thành một nền văn hóa tuyệt vời như vậy, có tiêu chuẩn cao trong các lĩnh vực cơ bản như thực phẩm, quần áo và nơi cư trú.
- Không không không! Những điều như vậy gần như không thể bắt chước bởi vì chắc chắn đây là một vùng đất xa lạ! Ngoài ra, con golem bay cũng vậy! Làm thế nào golem của họ có thể bay được vậy!?
Trong khi hai người bắt đầu cuộc tranh luận, Yuri lặng lẽ đưa cốc lên miệng và thưởng thức trà bên trong chiếc cốc.
Rồi, cô thở phào nhẹ nhõm.
- Ôi trời ơi, cái này cũng ngon quá. Em không thể hiểu được cảm xúc của mấy người đang đấu khẩu ở ngay trước cốc trà ngon như vầy. Không phải hai người đang thô lỗ với cốc trà ngon này hay sao?
(Trans: Con bé hình như nguy hiểm vãi ra các bác ạ :)) cơ mà em vẫn muốn có đứa em gái thế này, vui nhà vui cửa :v)
Khi Yuri lẩm bẩm điều đó, thì cả hai dừng nói và lườm nhau. Rồi Yuri tiếp tục mỉm cười với hai người ngồi im lặng trên ghế.
Khi sự cân bằng quyền lực giữa ba người dã được cho thấy một chút, thì tôi mở miệng.
- Vậy thì, nếu thời gian cho phép, tôi muốn cho mọi người thấy xung quanh lâu đài này ngày hôm nay. Tất nhiên, tôi biết rằng các bạn đang rất bận, vì vậy hãy nói tôi biết nếu các bạn muốn sớm quay lại mặt đất.
- Tôi sẽ ở lại đây trong nhiều ngày.
- Xin cho tôi nhập cư, ở lại đây vĩnh viễn luôn!
Yanual và Ditzen đồng thời lên tiếng.
Không phải mấy người này là những người quan trọng của Hoàng quốc sao?
Trong khi nghĩ những điều như vậy, tôi liếc nhìn Mea và cười gượng, và rồi Yuri nói.
- Yanual-niisama? Không phải có tin báo là mai cha sẽ đến pháo đài à?
Thấy Yuri nghiêng đầu tò mò, Yanual thở hắt ra ngay.
- Mặt cha thì anh thấy nhiều lần rồi! Cái khác thường là hòn đảo bay này!
(Trans: con với cái ... mà hình như mình cũng thế @@)
Nghe những lời như vậy của Yanual, đôi mắt Yuri mở to.
- Đúng, sự thật là thế phải không? Chúng ta đã gặp cha rất nhiều lần rồi và ông cũng sẽ không đặc biệt đến thăm vào thời điểm này ...
Khi Yuri nói vậy, Yanual và Ditzen cùng nhau gật đầu.
Huh? Có ổn không khi lôi cả người cai trị ra làm trò đùa ngay cả khi người ấy là cha của hai người?
Tôi đã bị sốc bởi văn hóa của Hoàng quốc khá lỏng lẻo và đồng thời tôi chớp mắt một cách kinh ngạc.
--------------------------
Sau khi kết thúc bữa ăn, đầu tiên chúng tôi đi tới tòa tháp có thể đến được từ tầng 1, nơi có hai hàng cửa ở hai bên, rồi sau đó, tôi chỉ dẫn họ lên đỉnh tháp.
Chúng tôi nhìn vào phần trên của lâu đài, thì thấy khung cảnh của hòn đảo và bầu trời rộng lớn trải dài vô tận từ đỉnh tháp.
- Thật là một khung cảnh tuyệt vời…
- Đây là một cảnh rất đẹp phải không? Và màu sắc của bầu trời dường như hoàn toàn khác biệt so với góc nhìn từ bên dưới.
Hai anh em bình tĩnh thưởng thức khung cảnh, còn riêng Ditzen thì không ngừng đi lại.
Không quan tâm đến Ditzen như vậy, Yanual lên tiếng.
- Không, nó thực sự là một cảnh quan tuyệt vời. Sắp tới, tôi muốn thử uống trà ở nơi này. Uống trà trong khi ngắm hoàng hôn cũng khá tuyệt vời đấy v
chư.
- Oh, nghe tuyệt đấy. Em cũng sẽ đi với anh vào dịp đó.
Có lẽ bởi vì Ayla giữ được ấn tượng tốt với hai người vừa nói xong trong khi cô ấy đang nhàn nhã ngắm cảnh, nên Ayla mới gật đầu và mỉm cười thích thú.
- Tôi cũng rất thích nó. Thỉnh thoảng, tôi có cơ hội được Taiki-sama đưa đến đây và uống trà cùng nhau, và thực sự tôi đã có khoảng thời gian đáng trân trọng nhất.
- Ooh, vậy là tôi đã đúng. Sẽ là một khoảng thời gian xa xỉ khi tôi ngắm nhìn khung cảnh này.
- Em cũng muốn sống ở đây. Vậy thì chỉ có mình Onii-sama trở lại mặt đất thôi nhỉ?
- Em nói gì cơ? Ha ha ha, anh cũng muốn ở đây mãi mãi. Anh có nên hộ tống Yuri xuống dưới mặt đất không nhỉ?
Trong khi ba người thuộc hoàng tộc cười đùa với nhau và đang tán ngẫu, thì Ditzen, người cư xử rất đáng ngờ, tiếp cận tôi.
- Ta, Taiki-sama. Tôi muốn sớm thấy địa điểm tiếp theo …
- Oh tôi xin lỗi. Vậy, chúng ta sẽ đi đến nơi tiếp theo chứ.
Khi tôi trả lời vậy, thì một nụ cười rạng rỡ như thể một bông hoa nở ngay trên mặt Ditzen.
Yanual nhìn anh một cách đáng ghét và chen nói từ bên cạnh.
- Không có nhiều thời gian đâu, Ditzen. Hôm nay, tôi muốn thưởng thức trọn vẹn khung cảnh của tòa tháp này. Tôi sẽ tận hưởng khung cảnh ở đây một cách nhàn nhã nhất, vậy tại sao chúng ta không đi thăm quan địa điểm tiếp theo khi chúng ta đến đây một lần nữa vào ngày mai?
- Ngày mai!?
Nghe những lời của Yanual, người đang rất thoải mái, nụ cười rực rỡ của Ditzen biến mất ngay lập tức.
Theo phản xạ tôi bật cười với Ditzen, người đang nhìn tôi với khuôn mặt dường như muốn khóc và tôi nói.
- Không, chắc chắn, như Ditzen-dono đã nói, thời gian có hạn. Đầu tiên, tôi sẽ cung cấp cho mọi người một hướng dẫn ngắn gọn và sau đó, mọi người có thể thử tận hưởng từng thứ một?
Khi tôi nói như vậy, Yanual nhìn Ditzen bằng đôi mắt như thể đang nhìn một thứ rác rưởi.
- Thấy không, Ditzen? Anh đã được Taiki-dono cân nhắc rồi đấy. Nếu quan sát biểu cảm của Taiki-dono, thì bất cứ ai cũng hiểu rằng anh ấy thực sự muốn dành nguyên một ngày trên đỉnh tháp này.
Yanual nói vậy và nhìn tôi rồi lại nói tiếp.
- Hầu hết các giáo sư ở nước tôi là những người thiếu suy nghĩ như thế đấy. Tôi cảm thấy tiếc cho họ.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ dành cho Yanual, người nói vừa điều đó và cười.
Không, tôi không thích ở lại trên đỉnh tháp cả ngày đâu.
_______________________________
Chủ thớt: Vậy là bộ truyện này đã đạt 100k view và hơn 600 tim, mình vô cùng chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện.