Heavenly Castle

Chương 16: Vương quốc




[góc nhìn của Taiki]

-Nghĩ lại thì, Taiki-sama. Ngài lấy lượng thịt mà chúng ta đã sử dụng cho món ăn này từ đâu vậy? Không phải là từ gia súc hay con vật nuôi nào khác, đúng không?

-.... Eh? Cô muốn biết sao? Tuy nhiên, tôi nghĩ đôi khi cô không biết thì sẽ tốt hơn đấy.

Tôi đã trả lời như vậy, còn Ayla có vẻ rất tò mò về nó.

-Tôi thực sự không hiểu, nhưng nó có phải là một hành động tương đương với việc nhìn trộm vào vực thẳm của tà thuật không? Nếu đó là bí thuật của Taiki-sama, thì thật là đáng tiếc....

Có lẽ là do cô ấy đã cảm thấy tốt hơn một chút sau khi chúng tôi nấu một bữa và ngồi ăn cùng nhau, và Ayla cũng đã trở lại với những biểu hiện thường ngày của mình. Mặc dù hiện tại cô ấy vẫn đang tỏ vẻ hối tiếc, nhưng dường như trông cô đã không còn cảm thấy buồn rầu nữa rồi.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng quá trình sản xuất thịt không nên cho cô ấy xem. Thậm chí tôi cũng đã rất sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy cơ sở đó.

Rốt cuộc, trong một bể nước khổng lồ, có một cục thịt nhỏ dần lớn lên đồng thời sủi bọc với 'putsu putsu'.

Miếng thịt cứ quay tròn trong bể nước và đến khi đủ lớn thì sẽ được vớt vào và nảy tưng tưng trong một tấm lưới, đó là một cơ chế để thu hoạch miếng thịt.

Nhân tiện, có cả các bể chứa nước cho thịt gà, thịt lợn, thịt bò và cá được tách riêng ra và tất cả chúng được xếp cạnh nhau trong một căn phòng.

Tôi chưa bao giờ dám bước vào căn phòng đó, có lẽ là do sau khi nhìn thấy nó qua màn ảnh cũng đủ để tôi muốn mắc ói ra rồi. Tôi chỉ cảm thấy biết ơn bởi lượng thịt đó tự động được đưa đến tủ lạnh mà thôi.

-Nhắc mới nhớ, chúng ta quay trở lại phòng giám sát thôi, cần phải xem hiện tại chúng ta đang đi đến đâu rồi.

-Ah, vâ, vâng. Cảm ơn ngài.

Nói vậy, Ayla nhanh chóng mang hết bát đĩa vào bồn rửa. Rồi cô ấy rửa chén mà không chút bối rối, có vẻ như cô ấy đã khá quen với việc này rồi.

-Cô đã có thể rửa bát tốt rồi đấy nhỉ?



-Ah, có thật không?

-Đúng vậy, cô đã học hỏi rất tốt. Nếu cứ như thế này, cô sẽ sớm có thể tự nấu ăn một mình thôi.

Khi tôi cười với Ayla, trông cô có vẻ rất vui, rồi sau đó chúng tôi đi đến chỗ chiếc thang máy và di chuyển lên phòng điều hành.

Trong khi quan sát khung cảnh từ màn hình, tôi thấy có một khu rừng ở phía nam. Rồi vào lúc đang nhìn ngắm khắp nơi, tôi nhận thấy dường như chúng tôi đã đến một khu rừng được trải rộng xung quanh dãy núi Reelabras.


Chắc hẳn chúng tôi đã đến dãy núi rất nhanh, đều nhờ vào tốc độ 100 km/h của hòn đảo này.

-Hay đúng hơn, không biết có phải do lãnh thổ của Đế quốc Blau nhỏ một cách đáng ngạc nhiên không nhỉ? Rốt cuộc tôi cũng chỉ nhìn thấy có mỗi thủ đô.

-Đó là do lãnh thổ của Đế chế Blau dài theo chiều ngang. Ngoài ra, cho đến nay, chưa có ai từng vượt qua được dãy núi Reelabras.

-Nói cách khác, thủ đô Hoàng gia nằm sát dãy núi này sao. Như vậy là quá gần đấy.

Tuy nhiên, nếu họ đặt thủ đô nằm giữa đất liền, thì đế quốc sẽ không phải đối mặt với biển hay sông đúng không nhỉ?

-Có phải là sự khai triển ở sông và biển không được tiến hành đúng không?

-Biển thì..... ngài biết đấy, ở dưới biển có rất nhiều còn quái vật nguy hiểm có thể sánh ngang được với những con rồng. Còn đối với dòng sông ....

-Có một dòng sông trong đế quốc sao?

Theo lẽ thường, một nền văn minh sẽ phát triển ở những khu vực gần sông. Cũng có một mô hình tương tự như nền văn minh Maya, nhưng tôi nghĩ rằng những trường hợp như vậy là rất hiếm.

Tuy nhiên, Ayla đã đưa ra một câu trả lời khá bất ngờ.


-Như ngài đã biết, Guardian[note16739] thường sinh sống trong một dòng sông lớn. Bởi vậy, một thành phố có thể thịnh vượng được thì phải ở những khu vực có những nhánh sông nhỏ hơn, và khi ở chỗ đó thì Guardian sẽ không thể vào được. Ngay cả đế quốc cũng không ngoại lệ, hiện tại đế quốc đang nằm tại nơi có khoảng cách an toàn với một dòng sông lớn chảy về phía đông.

Sau khi nghe được một câu chuyện như vậy, tôi gật đầu và nói 'Tôi hiểu rồi'. Sự tồn tại của quái vật dường như có tác động rất lớn với thế giới này.

Well, họ cũng sẽ sống xa sông thôi nếu có một cơn bão lớn đến mỗi ngày,

-Một con rồng chẳng hạn, nếu mọi người không thể đánh bại nó, thì họ sẽ không còn cách nào khác ngoài chạy trốn.

Ayla lắc đầu từ bên này sang bên nọ trong khi cô lẩm bẩm điều đó với một giọng nhỏ.

-Bọn họ cũng có thể đánh trả lại được những con quái vật ở dưới cấp bậc huyền thoại và nếu may mắn, thậm chí họ còn có thể giết con vật đó. Tuy nhiên, bọn họ không làm vậy nói chung là bởi vì cần quá nhiều sự hy sinh. Tôi nghĩ Taiki-sama sẽ không gặp những rắc rối như vậy đâu nhỉ, phải không?

Tôi vô vọng cười sau khi nghe điều đó. Sự hiểu lầm của cô có vẻ như đã sâu sắc hơn rồi thì phải.

Khi tôi đang cười một cách mơ hồ mà không biết phải trả lời kiểu gì, thì bỗng một thứ gì đó xuất hiện ở màn hình phía đông.


Dường như là một con ngựa và hai cỗ xe.

-Không biết có chuyện gì xảy ra nhỉ?

Tôi nhìn vào màn hình đồng thời phóng to tầm nhìn lên, có vẻ như con ngựa và hai cỗ xe đang đuổi theo một thứ gì đó gần sườn khu rừng.

Tôi phóng to hơn nữa, và hiển thị một cách rõ ràng trên màn hình là một người đàn ông mặc giáp đang cưỡi trên lưng một con ngựa.

-.... và hắn ta đang đuổi theo một người có đuôi?!

Tôi cất giọng theo phản xạ sau khi nhìn thấy người đang bị con ngựa truy đuổi. Ayla cũng gật đầu buồn bã và nhìn vào chiếc màn hình.


-Người này có một chiếc đuôi còi cọc và một đôi tai như vậy, có vẻ như là một miêu nhân( cat beastman) rồi. Thú nhân được bán với giá rất cao, vậy nên bọn họ thường bị săn bắt làm nô lệ ....

-Săn nô lệ á? Cái gì, bọn họ sẽ trở thành nô lệ nếu bị bắt ư?

Trong khi tôi ngạc nhiên, liên tục đặt câu hỏi, thì Ayla mở miệng với một biểu cảm phức tạp.

-Nơi này ở gần biên giới. Đế quốc hay vương quốc hoặc hội đoàn hiệp sĩ[note16740] rất hiếm khi phái người đến đây. Tôi không biết đám người đó là thương nhân nô lệ hay là một nhóm cướp, nhưng tôi tin chắc rằng mọi chuyện sẽ kết thúc với thú nhân kia ngay khi bị bắt...

Ayla nhìn tôi buồn bã sau khi nói điều đó.

-.... Đây không phải là điều tôi có quyền yêu cầu từ ngài, nhưng, Taiki-sama, xin ngài hãy giúp thú nhân đó có được không? Làm ơn …

Trong khi nói như vậy, Ayla cúi đầu một cách sâu sắc. Cô ấy cũng đã từng bị truy đuổi vào cái lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy cô ấy, bởi vậy nên có lẽ Ayla đã có một sự đồng cảm nào đó sau khi nhìn thấy thú nhân kia bị săn đuổi.

Tôi sẽ giúp thú nhân đó.

Trong khi cô ấy yêu cầu tôi một điều không cần thiết như vậy, tôi gật đầu.

-A1.

Khi tôi gọi tên cậu ta, rồi một quý ông luôn tự hào về dáng hình to lớn mình ngẩng mặt lên.

-Đến lượt cậu rồi đấy.