Jeremy đã đúng vè Amy Anderson. Không thể không thích cô ấy. Cô ấy hoạt bát, thẳng thắn đến lạ lùng, vui nhộn, và có khả năng duy trì một mạch tán gẫu không ngừng. Danny ngồi cạnh Amy trong xe trong khi Jeremy đánh xe đưa họ trở lại London, và Warren cưỡi ngựa đi bên cạnh. Bằng cách nào đó, Amy đã tìm hiểu được toàn bộ cuộc đời Danny từ chính cô, tất cả những gì cô có thể nhớ được, bao gồm cả những mục tiêu của cô. Và Amy đã không hề ngạc nhiên chút nào, chỉ đơn thuần là thấy thú vị. Amy đúng là có liếc nhìn tấm lưng của Jeremy mấy lần, và Danny phải tự hỏi liệu anh có đang nghe họ. Nhưng anh chưa bao giờ tham gia và câu chuyện, nên cô nghi ngờ điều đó.
Anh đang tiến đến gần vùng ngoại ô London khi Amy đột nhiên nói, "Chúng ta đang bị theo dõi."
Jeremy ngay lập tức dừng xe, chứng tỏ anh vẫn đang lắng nghe từ trước đến giờ, mặc dù Danny đã không nói gì mà anh chưa từng biết.
"Ai?" Jeremy hỏi chị họ anh, nhưng rồi nhận ra cô không thể nào biết được điều đó nên thay vào đó anh hỏi, "Họ có định làm hại chúng ta không?"
Danny đang định chỉ ra rằng Amy cũng không thể biết cả điều đó nữa khi Amy trả lời, "Chắc rồi."
Danny một cách bản năng trở nên bất an về điểm đó, khi Warren cưỡi ngựa quang một vòng để xem anh có thể phát hiện ra ai đó đang theo sau họ hoặc ẩn nấp dọc hai bên đường. Cô cũng có một cảm giác tương tự rằng co ai đó đang bám theo họ, nhưng cô coi nó là nghiêm trọng, vì cô đã cảm thấy thế không chỉ một lần kể từ khi chuyển đến chỗ Jeremy, và chưa có gì xảy ra cả. Nhưng vì Amy cũng có cảm giác tương tự, và vì gia đình cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ, Danny băn khoăn liệu cô có nên nói ra rằng đây không phải là lần đầu tiên.
Cô quyết định giữ mồm giữ miệng. Chúng đơn giản không thể có liên hệ với nhau. Hai lần cô cảm thấy mình bị theo dõi trong thành phố không nghi ngờ gì xuât phat từ cái gã Lucy đã kể, người đã cố gắng tìm cô. Người đang theo họ bây giờ, bất kể là ai đi chăng nữa, chắc chắn không có liên quan gì đến cô, rất có thể chỉ là một tên cướp đường trước đó đã bỏ lỡ cơ hội chặn đường họ trước khi họ vào quá gần đến thành phố.
Rõ ràng là thế, Warren quay trở lại, lắc đầu. Anh không thấy ai cả. Và Amy thư giãn trở lại, tuyên bố. "Nguy hiểm đã trôi qua rồi. Em chắc là anh đã khiến chúng chạy mất dạng, Warren, bất kể chúng là ai."
Họ tiếp tục lên đường như thể chưa từng có gì bất thường xảy ra. Danny thấy thú vị. Hai người đàn ông coi lời tuyên bố của Amy như lời Chúa phán. Cô ấy nói họ không còn trong vòng nguy hiểm nữa và họ không suy nghĩ thêm về nó nữa.
Jeremy chỉ đơn giản là thả Danny ở nhà trước khi đưa Amy về nhà. Anh có đề cập đến việc có thể f sẽ về muộn. Căn nhà đã không tích tụ thêm nhiều bụi trong khi cô vắng mặt nên cô hoàn thành công việc của mình trước bữa tối. Jeremy trở về vào khoảng lúc đó và cắt ngang bữa tối của cô với một yêu cầu cô đến phòng ăn nơi anh đang dùng bữa tối của anh.
"Ngồi đi, cưng. Em đã ăn chưa?"
"Em đang ăn."
"Đi lấy đĩa của em đi và đến đây ăn với anh."
Cô ngồi xuống cạnh anh. Cô sẽ không để mình bị áp đảo. "Anh biết như thế là không đúng phép tắc mà."
Anh thở dài. "Vậy thì anh sẽ không giữ em lại đây nữa. Chỉ muốn báo cho em biết cuối tuần này anh sẽ đi vắng."
Giờ đến lượt cô thở dài. "Anh biết là anh không phải cập nhật với em về lịch trình của anh mà."
"Tại sao em lại dựng trở lại bức tường giữa hai chúng ta? Anh nghĩ chúng ta đã nhất trí rằng mình là bạn bè. Và bạn bè có nói với nhau về những gì họ định làm."
Cô nhìn xuống để tránh ánh mắt chăm chú của anh. Có phải cô đang làm thế không? Cố gắng nới rộng thêm khoảng cách giữa họ để chuẩn bị cho sự ra đi của cô? Rất có thể. Sẽ không dễ dàng chút nào để rời xa Jeremy Malory. Nhưng việc đó càng xảy ra sơm,cô càng ít bị tổn thương.
Để chấm dứt dòng tư tưởng không vui đó, cô nói, "Vậy anh đang định làm gì vậy, anh bạn?"
"Bên cạnh bữa tiệc ở nhà Crandle, anh đinh làm bất cứ thứ gì em nghĩ trong đầu."
"Crandle? Đó chẳng phải là chỗ Percy bị lột sạch hay sao?"
Jeremy không trả lời. Anh đứng dậy, đi vòng đến sau lưng ghế cô và kéo cô đứng dậy. Và trước khi cô biết được anh định làm gì, anh đã đang hôn cô thật sâu đến mức những nhón chân cô cong lại. Cô không biết an làm thế bao lâu. Mọi ý nghĩ của cô đều kéo nhau ra khỏi đầu giống như nhưng lần khác khi cô được nếm anh.
Cô vòng tau quanh cổ anh và hôn trả lại. Và rồi anh kéo cô ra khỏi anh, và cô không cần phải đoán rằng anh đang giận dữ.
Cô đã không cảm thấy điều đó trong nụ hôn của anh. Nhưng nó ở đó, hiển hiện trên nét mặt cũng như giọng nói của anh khi anh cảnh cáo, "Đó là điều sẽ xảy ra bất cứ khi nào em chơi trò tỉnh bơ với anh. Đừng có làm thế lần nữa. Anh không thích chút nào cả."
Cô đã không giả vờ tỉnh bơ trước kế hoạch của anh cho dịp cuối tuần, cô đang cố gắng đến tuyệt vọng lờ đi cảm giác mà anh gây ra cho cô mỗi khi cô ở gần anh. Đó gần như một việc làm vô nghĩa. Đáng lẽ đến giờ cô đã phải nhận ra rồi mới phải.
Bực bội với chính mình và với anh, vì cái cách mà anh chọn để thể hiện ý kiến của anh, cô chọc một ngón tay vào ngực anh. "Em không giả vờ gì cả. Em đang cố để không nhảy bổ vào anh và kéo anh về phòng ngủ của anh đây. Em nghĩ anh sẽ muốn kết thúc bữa tối của anh trước."
Mắt anh nhìn cô nhấp nháy, rồi anh phá ra cười. "Chúa ơi, không, em có thể nhảy bổ vào anh bất cứ khi nào em muốn, cô gái thân yêu."
Cô khụt khịt. "Ngồi xuống, anh bạn. Sự bồng bột đã trôi qua mất rồi. Và anh có thể nói với em tại sao anh lại định đến bữa tiệc nơi Ngài Hedding có thể sẽ có mặt."
Anh tặc lưỡi, nhưng ngồi xuống trở lại. "Bởi vì ông ta có thể có mặt ở đó, dĩ nhiên rồi."
Cô nhíu mày. "Anh định cố gắng bắt quả tang ông ta ăn trộm phải không?"
"Chắc chắn rồi. Bên cạnh những gì ông ta đã làm với Percy, hắn cũng đã trộm của gia đình anh. Nếu anh không tự tay tóm được hắn, cha anh sẽ nhảy vào và giết hắn. Cuối cùng, anh nghĩ Hedding sẽ thích sự tiếp cận của anh hơn."
Cô đảo mắt với anh, hy vọng anh chỉ đang ngoa ngôn về cha anh. "Liệu anh có từng nghĩ rằng ông ta không hành động một mình? Rằng ông ta có thể thuê người khác để ăn trộm cho ông ta?"
s
"Em đang nghĩ như một tên trộm đấy, em yêu. Thay vào đó hãy nghĩ như một quý ông-"
"Chính xác. Liệu một quý ông có thực sự liều lĩnh tự mình làm công việc bẩn thỉu khi ông ta có thể thuê người khác làm nó và chỉ ngồi phía sau và thu chiến lợi phẩm? Ý em là, ông ta thuê một người hầu đi lại trong nhà với khẩu súng trên tay giữa đêm hôm. Điều nó có nói với anh thứ gì chứ."
"Việc đó thật là quái lạ, đúng không?"
"Giống kiểu quản gia chuyên ngăn chặn những kẻ xấu xa xuất hiện vào bất cứ lúc nào trong đêm thì đúng hơn - ngoại trừ chúng ta, dĩ nhiên," cô nghĩ và thêm vào một cách khôn ngoan.
"Tất nhiên rồi. Nhưng anh hy vọng là không. Anh thích bắt quả tang hắn hơn. Thỏa mãn hơn nhiều."
Cô thở dài. "Anh sẽ cẩn thận chứ?"
"Aha!" anh nhảy vào ngay lập tức. "Cuối cùng cũng sắp thừa nhận là em quan tâm đến anh rồi phải không?"
"Không đời nào, anh bạn," cô càu nhàu. "Em chỉ lo lắng đến tiền lương của em thôi." Rồi cô trêu, "Hay là anh có thể trả cho em trước khi anh đi đến bữa tiệc cuối tuần."
"Không, nhưng anh sẽ trả cho em vì sự lưu ý đó."
Anh làm thế, hết sức vui vẻ.