"Và làm thế nào mà cậu đã có thể giúp đỡ?" James đang hỏi em trai khi Jeremy và Danny bước vào phòng khách. "Cậu là người đã kết hôn, hay là cậu đã ở trong cái ổ chó lâu đến mức quên mất thực tế đó rồi?"
"Đấy không phải ổ chó," Anthony đáp lại. "Và em chưa bao giờ quên là em đã kết hôn với người phụ nữ đẹp nhất từng tồn tại."
"Không thể đồng ý được, cậu em già," James bình phẩm. "George xinh đẹp hơn nhiều."
"George là người Mỹ," Anthony trả đũa, như thể điều đó không được tính đến.
James thở dài. "Cậu biết chứ, có một vài thứ nên được bỏ qua."
"Hơn nữa," - Anthony quay trở lại với chủ đề mà họ đang cãi vã - "anh đã bỏ qua cái điểm chính yếu chết tiệt như anh vẫn thường làm. Anh cố tình hả?"
"Tôi á? Cố ý làm phiền cậu á? Cậu lấy cái ý tưởng ấy ở đâu ra thế hả?"
Anthony huýt sáo đầy chế nhạo. "Như em đang nói, em không gợi ý tham gia vào vở diễn, vì, như anh đã thật thông minh chỉ ra rằng, việc đó sẽ chẳng giúp được gì. Điều mà em muốn nói là em đã có thể được hỏi ý kiến trước khi buổi diễn khai màn."
"Tại sao?"
"Bởi vì thằng nhóc là cháu em. Bởi vì em được biết đến với những khoảng khắc tỏa sáng của thiên tài và đã có thể có những ý kiến đóng góp xuất sắc để giải quyết vấn đề."
James đảo mắt. "Nếu bọn tôi vẫn còn đang lúng túng chưa biết nên hành động thế nào, cậu có lẽ sẽ được hỏi ý kiến - có thể. Nhưng bọn tôi đã có một kế hoạch tuyệt hảo, vậy nên chẳng cần phải tham khảo thêm những ý kiến khác làm gì nữa. Và thiên tài cái mông ý," James thêm vào, ăn miếng trả miếng.
Jeremy quyết định đây là cơ hội tốt để xem vào giữa cuộc cãi vặt điển hình giữa hai người họ: "Thất bại một cách tuyệt hảo, con hy vọng thế."
James liếc nhìn con trai và thậm chí còn mỉm cười. "Thực ra thì, nhóc. Cực kì êm thấm."
"Bất chấp sự thật rằng ta không được hỏi ý kiến," Anthony lẩm bẩm.
"Vậy là Emily thú nhận cô ta đã nói dối ngay trừ đầu?" Jeremy hỏi cha anh.
"Còn hơn thế ý chứ, cô ta thú nhận cô ta vẫn còn là trinh nữ. Lỡ lời thôi, nhưng dĩ nhiên đấy cũng chính là điều chúng ta hi vọng. Nhưng mọi việc cũng suýt nữa thì hỏng bét vì cô ta cũng buộc tội chúng ta vào hùa với nhau chống lại cô ta để giúp gỡ mi ra. Cô ta biết chính xác đấy là sự thât, nhưng ít ra cha cô ta thì không, và chúng ta đã gieo thành công cái mầm nghi ngờ trong đầu ông ta về sự thiếu đạo đức của cô ta trước khi cô ta có mặt để phủ nhận. Chúng ta còn có thêm lợi thế rằng ông bố vốn đã nhận thức được xu hướng nói dối của cô con gái, vì cô ta đã làm thế ngay từ nhỏ."
"Con không thể tin rằng mọi chuyện lại suôn sẻ thế," Jeremy mỉm cười nhẹ nhõm.
"Có thể đã không được như vậy," James buộc phải thừa nhận. "Ta nghĩ thằng bạn Andy của mi chính là yếu tố quyết định."
"Như thế nào?"
"Nếu thằng nhóc không bảo đảm với cha cô gái ngay từ đầu rằng nó vẫn muốn cưới cô ta thì Bascomb có thể đã không dễ dàng quay sang nghi ngờ cô ta. Và nếu cha cô ta đứng về phía cô ta, Emily có thể đã không mất bình tĩnh mà lỡ lời."
"Ngay cả khi đã là ba chọi một."
"Thậm chí có thế là mười chọi một. Ngay khi cô ta quảng con bài "vào hùa" lên bàn, màn kịch đã đứng trước một bước ngoặt mới. Nhưng sự chênh lệch đã được tính đến, và đó là khi sự việc tuột khỏi tầm tay cô ta. Vậy nên ba chọi một là đủ. Và chúng ta biết là nên cám ơn ai rồi đấy."
Danny bắt đầu đỏ mặt ngay lập tức khi ba cặp mắt cùng hướng về phía cô. Cô vẫn đang rộn lên sung sướng vì ý kiến của mình đã có hiệu quả, vì Jeremy không phải kết hôn với người anh không muốn. Sự thật thì cô vui mừng vì như vậy anh vẫn còn là một người đàn ông độc thân mà cô có thể hưởng thụ thêm một thời gian nữa. Nhưng cô ghét bị trở thành trung tâm của sự chú ý như thế này, nó làm cô phát ngượng.
"Chẳng có gì to tát mà," cô lẩm bẩm.
"Không," Jeremy thì thào bên tai cô.
Cô dẫm lên chân anh. "Thì không."
Jeremy nói với cha anh. "Thực ra con định mua tặng cô ấy một con mèo con để thể hiện lòng biết ơn."
"Mi gọi đó là một món quà tử tế à?" Anthony huýt sáo chế giễu, quay sang phía anh trai anh để nói thêm, "Anh đã dạy thằng nhóc cái gì vậy?"
"Thật sự thì" - Jeremy cau mày suy ngẫm, thay đổi chủ ý - "mèo không ưa chuột phải không? Con nghĩ là một con cún con thì hơn."
Danny lại dẫm lên chân anh, lần này mạnh hơn nhiều, rất nhiều. "Sao anh dám kể với họ về con thú cưng của em?" cô rit lên với anh.
Nhưng James muốn biết, "Chuột thì liên quan gì ở đây? Và lần này thì thằng em trai ta đúng đấy. Một món đồ trang sức xinh đẹp sẽ là một món quà cám ơn thích đáng hơn, phải vậy không? Với ta thì điều đó luôn luôn đúng."
"Em không nghe nhầm đấy chứ?" Anthony nhảy ngay vào câu nhận xét của James. "Anh vừa bảo là em đúng á?"
"Chỉ phân nửa thôi," James lẩm nhẩm.
Nhưng Jeremy giải thích, sau khi đã dịch ra xa khỏi Danny để bảo vệ hai bàn chân, "Cô ấy sẽ ném trả lại con đồ nữ trang. Cô nàng sẽ không nhận quà đâu."
s
"Ra là thế." James nói, nhìn Danny chăm chú. Rồi anh nói với Jeremy, "Đó cũng là lý do con bé vẫn còn mặc tạp dề, đúng không?"
Sự xấu hổ đâm vào Danny như những mũi kim trước lời nhận xét đó và cô đáp lại một cách kích động, "Sự lựa chọn là do tôi. Đừng cố gán cho tôi cái mác nhân tình. Tôi đang và sẽ không bao giờ chấp nhận. Tôi không mắc nợ ai cả và tôi hưởng thụ niềm vui với những điều kiện của riêng mình."
"Đấy, đấy!" Anthony reo lên. "Chúa nhân từ, tôi mong có nhiều phụ nữ nghĩ được như thế. Họ không, cô biết đấy. Nghĩ lại thì, chỉ có đàn ông mới có những suy nghĩ đó."
Màu đỏ quay lại rõ rệt trên má, Danny giơ hai tay lên trời trong sự phẫn nộ và tuôn ra khỏi phòng, gầm gừ, "Những tên nhà giàu khốn kiếp."
"Chết tiệt tôi đi, không định xúc phạm cô bé," Anthony nói.
"Chú không đâu," Jeremy đáp. "Cô ấy chỉ không thích bị nhắc nhở rằng mình đã dành mười lăm năm qua sống và nghĩ như một thằng con trai."
"Vậy là lần này James đã không chơi xỏ ta?" Anthony hỏi đầy hiếu kì. "Con bé thực sự đã tà trộn như một thằng nhóc gần suốt cuộc đời?"
"Đó là sự lựa chọn của cô ấy. Nó giúp cô ấy tránh khỏi số phận làm gái điếm, con đoán thế."
"À, ra là thế." Anthony gật gù. "Một cô bé khôn ngoan. Nhưng đối phó với con bé sẽ khó khăn như quỷ, nếu nó có cách nghĩ giống mi."
Jeremy phá ra cười. "Chú không biết đến một nửa đâu, chú Tony."