Sáng sớm Chủ nhật, tiếng chuông báo thức vừa dứt, Lệ Chanh đã bật dậy khỏi giường. Tóc cậu vốn dày và cứng, qua một đêm ngủ, giờ dựng ngược cả lên. Cậu vơ vội chiếc khăn mặt nóng áp lên đầu rồi chạy ù ra tủ quần áo chọn đồ.
Cậu đi rón rén từng bước, sợ đánh thức Chanh Vàng đang say giấc trong ổ.
Chú vịt con dạo này đang thay lông, lớp lông tơ vàng cam ngày nào đã rụng gần hết, thay vào đó là những sợi lông trắng mới nhú lên. Nhìn qua, nó hệt như quả trứng vịt luộc bị nứt, xấu xí vô cùng. Lệ Chanh chẳng thể nào dối lòng khen nó đẹp được, cũng chẳng muốn mang nó ra ngoài, nên cứ để nó ở trong phòng mỗi ngày. May thay, Chanh Vàng ngoan ngoãn, phòng ngủ lại có ban công rộng, nó cứ quanh quẩn ngoài đó, ăn thức ăn vịt, uống nước, bổ sung một ít trái cây, rau xanh và tôm khô, chờ cho qua thời kỳ thay lông xấu xí này.
Lệ Chanh không làm Chanh Vàng thức giấc nhưng lại đánh thức cậu bạn cùng phòng.
Tháng sau là kì thi giữa kì, mấy người bạn cùng phòng của cậu để chuẩn bị cho kì thi giành được thứ hạng tốt, đã quyết định không về nhà vào cuối tuần, ở lại ký túc xá học hành chăm chỉ. Mỗi lúc thế này, Lệ Chanh lại thấy mình thật may mắn vì là học sinh thể thao, chẳng phải lo lắng chuyện thi cử.
Cậu bạn mập mạp nằm giường đối diện trở mình, giọng ngái ngủ: "Lệ Chanh... sao cậu dậy sớm thế?"
Lệ Chanh đáp khẽ: "Cậu quên rồi à, tớ phải qua trường cấp hai dạy tiết sinh lý."
"À ừ..." Cậu bạn mập lầm bầm, mắt vẫn nhắm tịt, có vẻ sắp ngủ tiếp được đến nơi, "Cậu đi học lúc nào cũng muộn, thế mà dạy tiết này lại hăng hái ghê..."
Lệ Chanh gãi mũi, không nói gì. Cậu mặc xong quần áo, đeo cặp lên vai, chuẩn bị ra ngoài.
Cái cặp ấy lúc nào cũng chỉ để cho có, bên trong trống rỗng lèo tèo quyển sách sinh lý với hai cây bút, đến hộp bút cũng chẳng có.
Cặp đung đưa trên vai theo mỗi bước chân, Lệ Chanh bỗng khựng lại, mắt liếc về phía bàn cậu bạn mập.
"Này Mập, Mập ơi?" Lệ Chanh quay lại, chống hai tay vào thành giường, "Cho tớ xin mấy bịch đồ ăn vặt trên bàn nhé, mai tớ trả."
Mập có biệt danh này cũng bởi vì cậu ta ăn suốt ngày, cứ tan học tối là lại chạy ra căng tin mua đồ ăn đêm. Cuối tuần này Mập ở lại ôn thi, trên bàn chất đầy đồ ăn vặt.
Mập vốn giữ của lắm, Lệ Chanh thừa biết nên mới hỏi lúc cậu ta còn ngái ngủ. Mập ậm ừ trong cổ họng, không rõ có nghe thấy gì không.
Lệ Chanh cứ coi như cậu ta đã đồng ý.
Cậu chàng thản nhiên mở tung cặp, vơ lấy nửa số đồ ăn trên bàn, chẳng khách sáo gì cả.
Lệ Chanh vừa bỏ bánh kẹo vào ba lô vừa nghĩ: "Một học sinh giỏi như Tiêu Dĩ Hằng thậm chí còn chưa chơi cờ caro trong giờ bao giờ, chắc chắn anh ta cũng chưa bao giờ ăn vụng luôn!"
Không được, hôm nay nhất định phải cho anh ta nếm trải cảm giác ăn vụng trước mặt cô giáo!
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh, vốn không có thói quen ăn vặt, càng nhanh tay vơ bánh kẹo.
...
Lệ Chanh nhẹ chân bước vào lớp, như hôm qua, chỗ của Tiêu Dĩ Hằng được đặt bên cạnh bàn cậu, cô giáo chủ nhiệm đứng giữa bục giảng. Ngoài ra, Vệ Hỏa Hỏa còn đỏ mặt đứng trên bục giảng!
Lệ Chanh:?
Chỉ thấy Vệ Hỏa Hỏa cầm một tờ giấy đầy chữ, đầu cúi gằm gần như chạm vào giấy, lắp bắp đọc nội dung trên đó.
"... Bản kiểm điểm. Hôm qua, em không nên chơi cờ caro trong giờ..."
Nghe đến chuyện cờ caro, Lệ Chanh không hề cảm thấy lo lắng, hoàn toàn không có cảm giác "thỏ chết cáo buồn" hay "giết gà dọa khỉ", trên đời này đúng là không có ai vô tư như cậu. (***)
*** Thỏ chết cáo buồn: cảm thấy bất hạnh đau xót về cái chết của đồng loại.
Ngược lại, Tiêu Dĩ Hằng nhíu mày, lén liếc nhìn Lệ Chanh.
Vệ Hỏa Hỏa dưới ánh nhìn của cả lớp, lúng túng đọc xong bản kiểm điểm, giọng như nghẹn lại trong cổ họng.
Trước khi xuống khỏi bục giảng, cậu bé ném một ánh mắt oán hận về phía Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng, thề rằng nhất định phải moi được tin tức từ hai người này, không có tin cũng phải bịa ra, tuyệt đối không để những uất ức ngày hôm nay trở nên vô nghĩa!
Nhiều năm sau, khi trở thành tổng biên tập của tạp chí giải trí hàng đầu, Vệ tổng biên khi nhận phỏng vấn, nhắc đến việc tại sao lại đi vào con đường paparazzi không lối thoát này, luôn nghiến răng nghiến lợi rơi vào trạng thái điên cuồng.
Sau khi Vệ Hỏa Hỏa đọc xong bản kiểm điểm, cô giáo hài lòng gật đầu, quay lại đứng giữa bục giảng.
Cô cúi đầu nhìn những gương mặt non nớt phía dưới, dùng thước gõ mạnh lên bảng: "Cô đã dạy học hơn hai mươi năm, những việc các em lén làm trong giờ học cô đều thấy hết! Chơi game, đọc truyện, nói chuyện, thậm chí có người còn lén lút yêu đương!... Các em đứng trên bục giảng này mà xem, mọi hành động của các em cô đều thấy hết."
Tiêu Dĩ Hằng ngồi dưới lớp, khuôn mặt bình tĩnh nghiêm nghị, là trợ giảng được cử từ lớp 12 đến, anh là cánh tay đắc lực của cô giáo.
Không ngờ người ngồi bên cạnh anh, Lệ Chanh, lại không ngoan ngoãn, dám làm liều trước mặt cô giáo, đưa tay chọc chọc chân anh, đẩy cuốn sách sang phía này.
Tiêu Dĩ Hằng mở sách ra, chỉ thấy giữa các trang sách là một bàn cờ caro mới tinh.
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Tiêu Dĩ Hằng gập sách, đẩy lại phía cậu.
Lệ Chanh đẩy qua, Tiêu Dĩ Hằng đẩy lại, Lệ Chanh lại đẩy qua, Tiêu Dĩ Hằng lại đẩy lại... Lặp đi lặp lại vài lần như thế, Lệ Chanh không thèm hầu hạ nữa, nghĩ Tiêu Dĩ Hằng ra vẻ nghiêm túc cho ai xem chứ, ông đây hạ mình chơi cờ với anh là cho anh mặt mũi lắm rồi, hôm qua chơi vui thế mà hôm nay trở mặt không nhận người, cứ tiếp tục sự nghiệp học sinh gương mẫu của anh đi!
Đến khi tiết học chính thức bắt đầu, cô giáo tiếp tục phong cách hôm qua, vừa giảng bài theo sách vừa đi đi lại lại phía cuối lớp, tiện thể gọi vài bạn nhỏ xui xẻo đứng lên đọc bài.
Lệ Chanh trải sách ra, cúi xuống, tận dụng thân mình che chắn, lén lút lấy một đống đồ ăn vặt từ trong ba lô ra. Ban đầu, Lệ Chanh mang đồ ăn vặt là muốn chia cho Tiêu Dĩ Hằng ăn thử, nhưng bây giờ... hừ, bố đây tự ăn, tay sai họ Tiêu này ngay cả hạt mơ cũng đừng mong chạm vào!
Tiêu Dĩ Hằng thấy cậu như một chú chuột đang tích trữ lương thực cho mùa đông, giấu từng món đồ ăn vặt vào tay áo, rồi mỗi phút lại xé một gói, đưa lên miệng nhai ngon lành.
Vừa ăn, Lệ Chanh còn cố tình bình luận, lúc thì "thạch này dai quá", lúc thì "que cay này cay thế", ăn không ngậm miệng.
Tiêu Dĩ Hằng quả nhiên bị hành động của cậu làm cho sững sờ. Mặc dù đôi khi học sinh lớp tài năng vì phải vội đến trường không kịp ăn sáng, cũng có ăn vặt trong giờ tự học buổi sáng, nhưng thường chỉ là bánh mì hay xúc xích không có mùi vị, tiện ăn cho no bụng. Còn như Lệ Chanh, ăn chỉ để giải thèm, trước khi mở bao bì còn cố tình lắc lắc trước mặt anh.
Tiêu Dĩ Hằng nhíu mày: "Chơi cờ thì thôi không nói, nhưng ăn vặt trong giờ học không tôn trọng cô giáo xíu nào."
Lệ Chanh đáp lại hùng hồn: "Tôi không cắn hạt dưa trong giờ học đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với cô rồi!"
Đứa học trò cứng đầu này đúng là khiến người khác phải bó tay.
Lệ Chanh không chỉ tự ăn mà còn ngang nhiên ném một đống đồ ăn vặt lên bàn của bạn nhỏ omega phía sau.
Bạn nhỏ omega đó buộc tóc hai bên, trông giống một chú thỏ con bị kinh hãi, mắt mở to nhìn đống đồ ăn từ trên trời rơi xuống bàn của mình.
Lệ Chanh nháy mắt với cô bé, nói nhỏ: "Cầm đi, cảm ơn lần trước đã cho anh mượn cây đũa thần... à không, cây bút."
Cô bé omega không dám nhận, lo lắng liếc nhìn Tiêu Dĩ Hằng ngồi bên cạnh Lệ Chanh.
Lệ Chanh không quan tâm, nói: "Cứ ăn đi, đừng để ý đến anh ta. Nếu anh ta dám trừ điểm em, anh Lệ đây sẽ lấy lại cho."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Anh vừa định nhắc Lệ Chanh không được làm hư các bạn học lớp dưới, nhưng không ngờ cô bé nhanh tay chụp lấy đống đồ ăn vặt, rồi nhân lúc đưa tẩy cho bạn bên cạnh, chia luôn hơn nửa số đồ ăn cho bạn đó. Sau đó, bạn đó lại dùng cơ hội đưa bút xóa để chia tiếp đồ ăn cho bạn ngồi phía sau.
Chỉ trong chốc lát, đống đồ ăn vặt đã truyền đi khắp lớp. Tiêu Dĩ Hằng trơ mắt nhìn những miếng cá khô cay, đậu phụ khô và thịt lợn khô được các học sinh lớp 7 truyền tay nhau, chỉ trong nháy mắt, các bạn học ở hàng ghế đầu đều đã có phần.
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Anh nhẹ chớp mắt, không hiểu nổi sao mấy bạn học này có thể truyền đồ ăn vặt rồi lén ăn ngay trước mặt cô giáo như vậy.
Anh đã làm học sinh gương mẫu suốt hơn mười năm, lớp anh lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, đừng nói đến việc lơ là trong giờ học, ngay cả giờ ra chơi cũng ít người nói chuyện. Trong giờ học chơi cờ, ăn vụng là điều chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời nghiêm túc của anh.
Chính Lệ Chanh đã cho anh thấy một cuộc sống học đường hoàn toàn khác biệt.
Rất nhanh, Lệ Chanh lại mở một gói cá khô cay khác. Khi bao bì bằng giấy bạc được xé, mùi gia vị nồng nặc pha lẫn mùi cá khô bay ra. Lệ Chanh vừa hít một hơi vì cay, vừa không thể rời tay khỏi món ăn.
Cậu giống như một chú mèo hoang tham ăn, dùng răng nhẹ nhàng cắn đuôi cá, rồi lưỡi khéo léo đưa miếng cá vào miệng. Đôi môi cậu bị cay đỏ bừng, xung quanh còn có một vòng vết đỏ nhạt.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn cậu ăn lén một cách ngây ngốc, rồi không hiểu sao lại nói: "Lệ Chanh, còn không? Cho tôi một phần."
Lệ Chanh khẽ nhướng mắt: "Ồ, muốn cùng hội cùng thuyền với tôi à?"
Tiêu Dĩ Hằng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện của cậu khi nói chuyện. Đầu lưỡi của cậu cũng hơi sưng lên, không còn màu hồng nhạt như bình thường, lời cậu nói có chút không rõ ràng.
Lệ Chanh không để ý đến ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng, mở balo của mình, hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Tiêu Dĩ Hằng đáp: "Cái mà cậu đang cầm."
"Nhưng cá khô tôi chỉ mang có một gói... Chậc." Lệ Chanh bóp nhẹ túi đồ ăn trong tay, chỉ còn lại nửa gói, cậu có chút tiếc nuối nhưng vẫn quyết định nói: "Thôi, anh ăn đi."
Tiêu Dĩ Hằng ngừng lại ba giây: "Ý cậu là, tôi ăn gói cậu đang cầm?"
Gói này vừa chạm vào môi và răng của Lệ Chanh. Nhưng giờ, Lệ Chanh lại không hề do dự mà đưa cho Tiêu Dĩ Hằng ăn tiếp.
"Sao? Chê nước miếng của tôi à?" Lệ Chanh cười khẩy, "Ăn không? Không ăn thì tôi ăn tiếp."
Nói rồi, cậu định rút tay về. Tiêu Dĩ Hằng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội ăn chung một gói đồ ăn với cậu, thế là vội vàng đưa tay giữ lại.
Ngón tay hai người chạm nhẹ, lấy cớ vì gói cá khô nhỏ này mà khẽ đan vào nhau.
Cùng lúc đó, giọng cô giáo beta vang lên từ cuối lớp:
"Trợ giảng Tiêu, em đang làm gì vậy?"