Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng

Chương 23: Chị dâu đến bắt gian à?




Đôi khi Lệ Chanh thật sự không hiểu nổi, tại sao cậu lại là một omega chứ?

Vì là omega, cậu bị kỳ thị ở bể bơi, cậu phải nỗ lực gấp mấy lần so với alpha, beta mới có thể thành công.

Vì là omega, cứ nửa năm cậu lại có một kỳ phát tình, kỳ phát tình khiến tâm trạng cậu lên xuống thất thường, lại càng ảnh hưởng đến phong độ của cậu trên sân đấu.

Vì là omega, cậu! vậy mà! phải! chi! bốn con số! thuê! một! alpha! cắn! cậu!!! Rốt cuộc là đạo lý quái quỷ gì đây??

Đối với sự sắp xếp của HLV và vợ HLV, trong lòng Lệ Chanh có tám trăm vạn lần không tình nguyện. Nhưng gần đây tuyến thể của cậu thường xuyên nóng lên, khi thi đấu với các thành viên khác trong đội, cậu suýt chút nữa đã thua - đối mặt với thực tế nghiêm trọng như vậy, cuối cùng cậu đành nhượng bộ.

...

Ký túc xá ngày thứ bảy trống rỗng, chỉ có mình Lệ Chanh.

Các bạn cùng phòng khác có thể về nhà đoàn tụ với người thân vào cuối tuần, nhưng cậu không có nhà, chỉ có thể coi ký túc xá là nhà. Nhưng như vậy cũng tốt, ký túc xá có nước có điện có wifi, cuối tuần chỉ có một mình cậu, đủ để cậu nghịch ngợm rồi.

Tủ quần áo trong ký túc xá không lớn, Lệ Chanh chất đống quần áo bốn mùa lại với nhau, nhăn nhúm như một đống dưa muối.

Cậu cố gắng tìm kiếm trong đống dưa muối một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo phông và quần jean còn tương đối sạch sẽ.

Giũ giũ, mặc vào.

Chàng trai trong gương cao ráo thon dài, cánh tay đầy cơ bắp săn chắc dưới lớp áo phông, ai nhìn cũng phải khen một tiếng đẹp trai. Tóc Lệ Chanh gần đây hơi dài, dưới mái tóc vàng đã mọc ra vài cm chân tóc đen, trông giống như một cây nấm nhỏ đang phát triển. Cậu lấy keo vuốt tóc vuốt vuốt, kết quả càng vuốt càng rối, không còn cách nào khác, chỉ đành lấy đại một sợi dây chun, buộc tóc mái thành một chỏm trên đầu.

Nghĩ đến người alpha chưa từng gặp mặt nhưng lại phải giúp cậu kiềm kỳ phát tình, trong lòng Lệ Chanh cảm thấy kỳ lạ, có chút mong đợi, lại có chút chống đối.

Khi cậu đang mặc quần áo, Chanh Vàng ngoan ngoãn nằm, nghiêng đầu nhìn cậu từ trong ổ. Lệ Chanh vốn định để nó ở lại ký túc xá, nhưng lại sợ nó chạy lung tung, suy đi nghĩ lại, vẫn nhét nó vào lòng.

May mà chiếc áo phông này của cậu có túi trước, có thể đựng được nó.

Chanh Vàng mặc tã vịt con, thò đầu ra khỏi túi ngắm cảnh.

"Cạc!"

"Chanh nhỏ," Lệ Chanh thở dài rồi hít hà chú vịt, "Ba dẫn con đi 'xem mắt trả phí' nhé."

...

Địa điểm gặp mặt là do alpha đó chọn, thật tình cờ, lại chính là quán gà rán ở phố ẩm thực mà Lệ Chanh quen thuộc nhất.

Anh Hổ, người phụ trách phát tờ rơi ở cửa, nhìn thấy cậu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Anh Lệ! Gần đây bận lắm à? Mấy ngày nay không thấy anh đến ăn gà!"

Lại nói trúng tim đen rồi, mặt Lệ Chanh tối sầm lại, nói một cách u ám: "Không phải tôi không muốn ra ngoài, mà là Tiêu Dĩ Hằng không cho tôi ra ngoài."

Lối đi bí mật để ra khỏi trường của cậu đã bị tên khốn Tiêu Dĩ Hằng báo cáo. Bảo vệ trường hành động nhanh chóng, dời cái thang của cậu, kéo lưới thép gai, lắp camera, Lệ Chanh lại không có cánh, chỉ có thể làm học sinh ngoan trong trường.

Nhưng lời này lọt vào tai anh Hổ lại biến thành một ý khác - Hơ, tính chiếm hữu của chị dâu mạnh thế? Lo anh ra ngoài trường ve vãn người khác nên giữ anh ở lại trường không cho ra ngoài à?

Alpha có tính ghen tuông như vậy, đúng là không giữ A đạo xíu nào!

Anh Hổ nịnh bợ mở cửa cho Lệ Chanh, hỏi cậu: "Hôm nay anh muốn ăn gì?"

"Anh không đến để ăn, anh đến tìm người." Lệ Chanh vừa nói vừa thò tay vào túi áo, sờ sờ gáy mềm mại của chú vịt con.

Cậu ho khan một tiếng, mặt hơi nóng lên: "... Cái đó, vừa nãy có alpha nào đến đây chờ người không? Người đó không đến cùng bạn bè mà đến một mình."

Anh Hổ:!!!

Tất nhiên có, tất nhiên có. Cuối tuần là thời điểm náo nhiệt nhất của phố ẩm thực, đặc biệt là những quán gà rán như họ, rất nhiều cặp đôi đến đây hẹn hò uống nước, cũng có học sinh mang bài tập đến vừa ăn vừa trò chuyện. Do đó, những người đến đây ăn một mình sẽ rất nổi bật.

Mới mười phút trước, có một alpha bước vào quán một mình, gọi một con gà rán nguyên con, hai ly nước và vài món ăn vặt, nói đợi người. Alpha đó khí chất mạnh mẽ, dứt khoát, nhìn là biết người có cấp bậc gen rất cao, trong ánh mắt mang theo một loại áp bức khó diễn tả thành lời.

Dù anh Hổ cũng là alpha, nhưng y không dám nhìn người đó quá hai lần, luôn cảm thấy đối phương mang theo mùi máu tanh.

Chẳng lẽ... alpha đó đang đợi anh Lệ??

Radar hóng chuyện trên đầu anh Hổ lập tức dựng đứng: Quả không hổ danh là anh Lệ, ngay cả người như Tiêu Dĩ Hằng cũng không giữ được; cặp đôi nhỏ cãi nhau, anh lập tức vẫy tay câu được một alpha mới - nhưng chuyện này, có nên nói cho chị dâu biết không nhỉ?

Trong chớp mắt, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu anh Hổ, nhưng trên mặt y vẫn tràn đầy nụ cười, ai cũng không thể nhìn ra y đã tự biên tự diễn một bộ phim dài tám mươi tập rồi.

"Anh Lệ, người anh đợi đã đến từ lâu rồi." Anh Hổ đưa tay chỉ về phía ghế sofa cạnh cửa sổ, "Alpha đó đang ở bàn số hai, anh qua đó là có thể nhìn thấy."

Lệ Chanh nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên bên bàn đã có một người ngồi.

Ngay cả khi chỉ nhìn bóng lưng, Lệ Chanh vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ từ đối phương.

Đó là một alpha, một alpha sắp để lại dấu ấn trên tuyến thể của cậu.

Mặc dù chỉ là giao dịch tiền bạc, nhưng Lệ Chanh vẫn không nhịn được nuốt nước bọt.

Không sao đâu Lệ Chanh, bình tĩnh, bình tĩnh. Chỉ là một alpha thôi, chẳng lẽ còn ít alpha thua dưới nắm đấm của cậu sao? Tuyệt đối đừng để bị khí thế của anh ta áp đảo!

Lệ Chanh khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, bước về phía bàn.

Ba bước, hai bước, một bước.

Dừng lại.

"Xin chào," Lệ Chanh chủ động đưa tay ra chào hỏi, "Tôi là Lệ Chanh, anh chính là alpha mà cô Vương giới thiệu..."

Chưa nói hết câu, alpha đó đã quay người lại, một đôi mắt đẹp long lanh nhìn sang.

Hóa ra, alpha này không phải là "anh", mà là "cô".

...

"Tiêu thần, câu hỏi cuối cùng mà thầy giảng hôm nay, cậu hiểu không?" Trên đường tan học, Lưu Khả tay cầm sách, vắt óc suy nghĩ về bài tập.

Học sinh lớp 12 không xứng có ngày nghỉ cuối tuần, trường trung học Hoa Thành số 1 mỗi thứ bảy đều phải tập trung học thêm một ngày. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tham gia lớp học bổ sung này, chỉ những học sinh lớp tài năng như họ mới đủ điều kiện để học thêm. Các câu hỏi mà giáo viên giảng trong lớp học bổ sung rất khó, ngay cả Lưu Khả cũng cảm thấy choáng váng.

Từ lúc ra khỏi cổng trường đến giờ, Lưu Khả vẫn không rời sách, vừa đi vừa tính toán, vẫn không hiểu làm thế nào mà thầy có thể nhảy từ bước A đến bước Z.

"Cậu không hiểu chỗ nào?" Tiêu Dĩ Hằng hỏi với giọng điệu lạnh nhạt.

"Chỗ này, chỗ này!" Lưu Khả vội vàng đưa cuốn bài tập đến trước mắt Tiêu Dĩ Hằng, "Thầy nói công thức áp dụng, tôi đã thử rồi nhưng không tính ra được."

Tiêu Dĩ Hằng chỉ liếc nhìn một cái, đã nhanh chóng đưa ra đáp án: "Công thức không sai, nhưng đáng lẽ phải dùng dạng biến đổi số hai của công thức này."

"Hả?" Lưu Khả vẫn không theo kịp suy nghĩ của anh, ngại ngùng hỏi, "Cái đó, cậu có thể giải thích chi tiết hơn cho tui được không?"

"Không được." Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng từ chối, "Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình vào một câu hỏi đơn giản như vậy."

"..." Lưu Khả không bị đả kích bởi lời nói này, mà liên tục sử dụng kỹ năng mặt dày của mình, nài nỉ, "Tiêu Thần, học bá, Dĩ Hằng, alpha đẹp trai vô địch trên trời dưới đất, cậu nỡ lòng nào nhìn bạn cùng bàn của mình chìm đắm trong biển đề, cô độc không có ai giúp đỡ, không thể thoát ra được sao?"

Cậu ta vừa kéo áo đồng phục của Tiêu Dĩ Hằng, vừa chỉ tay về phía quán gà rán bên kia đường: "Tui mời cậu ăn gà rán, cậu dạy tui câu hỏi này, ok không?"

Tiêu Dĩ Hằng vẫn không hề nao núng: "Không ăn, không dạy, buông tay ra."

Nếu nói về độ dày của da mặt, Lưu Khả đặc biệt tự tin với chính mình! Cậu ta dựa vào thân hình to béo của mình, sử dụng công lực "Ngàn cân rơi", kéo Tiêu Dĩ Hằng về phía cửa hàng gà rán.

Tiêu Dĩ Hằng bị cậu ta làm phiền, bực bội liếc về phía cửa hàng gà rán - rồi dừng lại.

Chỉ thấy trước cửa kính của cửa hàng gà rán, Lệ Chanh với vẻ mặt lúng túng ngồi trên ghế sofa, ngại ngùng (?) nhìn người đối diện.

Ngồi đối diện cậu là một nữ A tóc ngắn, ăn mặc khoa trương, đôi môi được tô màu tím như vừa ăn ba đứa trẻ xong.

Cục lông màu vàng mà cô ta ôm trong lòng, không ngừng xoa bóp - không phải là Chanh Vàng sao?

Lưu Khả vẫn chưa biết Tiêu Dĩ Hằng đã nhìn thấy gì, vẫn còn đang dai dẳng: "Cậu chỉ cần dạy thôi mà, bước giải bài toán này đã làm khó tui rất lâu rồi, tui muốn hiểu nó thật mà!"

Đột nhiên, khí thế xung quanh Tiêu Dĩ Hằng thay đổi, sắc bén như dao.

Anh đảo ngược tình thế, nắm lấy cặp sách của Lưu Khả, kéo Lưu Khả bước về phía cửa hàng gà rán.

Lưu Khả: "??? Hả??? Không, đợi đã, cậu đồng ý rồi???"

Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng nói: "Đi. Đi giải bài cho cậu."

......

Lệ Chanh đứng ngồi không yên trong cửa hàng gà rán, nhận ra rằng cậu biết rất ít về alpha trong cuộc gặp này.

Thứ nhất, alpha này không phải là "anh", mà là "cô".

Thứ hai, alpha này không phải là "bác sĩ", mà là "pháp y".

Lệ Chanh nhớ lại lời giới thiệu của huấn luyện viên, nói rằng alpha này "đã quen nhìn cơ thể người, sẽ không lắm chuyện về tuyến thể đặc biệt của em" - câu này không hề chính xác, rõ ràng là đã quen nhìn xác chết.

Chị pháp y có mái tóc ngắn gọn gàng, mặc áo khoác da màu đen, đi bốt cao đến đầu gối, đường kẻ mắt dài cong cong sắc nét, toàn thân toát lên một chữ: Ngầu!

Cô tự giới thiệu mình tên Đường Chỉ, nhìn Lệ Chanh từ trên xuống dưới vài lần, thu hồi ánh mắt ở chỏm tóc trên đầu cậu, chê bai: "Được rồi, coi như cậu qua cửa."

Lệ Chanh không hiểu: "Qua cửa gì?"

"Qua cửa ngoại hình." Đường Chỉ vừa xé gà bằng tay không, vừa nói, "Người giới thiệu nói cậu là một vận động viên đang hoạt động, tối qua tôi còn lo cậu là kiểu người cơ bắp cuồn cuộn. Nếu hôm nay gặp omega quá xấu, tôi sẽ không miễn cưỡng mình phải cắn một miếng trên tuyến thể của cậu."

Vậy cậu nên cảm tạ vì mình trông cũng được sao?

Đường Chỉ lại hỏi: "Đúng rồi, tiền đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi đâu?"

Lệ Chanh ngơ ngác "Hả?" một tiếng.

Đường Chỉ nhìn đồng hồ: "Thời gian của tôi rất hạn chế, tối nay còn có một cuộc khám nghiệm tử thi. Chúng ta nhanh chóng giải quyết, cậu ra tiền, tôi ra sức, đừng lãng phí thời gian vào những lời chào hỏi vô nghĩa."

"Ờm... nhanh vậy sao?" Lệ Chanh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để lộ tuyến thể của mình cho một alpha xa lạ, hôm nay cậu vốn chỉ định gặp mặt trước.

"Cậu cảm thấy quá nhanh à?" Nghe vậy, Đường Chỉ đặt miếng gà rán đang ăn dở xuống, lấy khăn giấy lau vết dầu trên ngón tay, "Vậy chúng ta có thể chậm lại một chút. Hay là bắt đầu từ việc trao đổi nhật ký trước? Cậu tìm hiểu tôi trước, tôi tìm hiểu cậu sau, ba tháng nắm tay, năm tháng hẹn hò, tám tháng hôn môi, hai năm sau bước vào lễ đường, đêm tân hôn mới tiến hành đánh dấu... Cậu thấy nhịp độ này thế nào?"

Dù có ngốc đến đâu, Lệ Chanh cũng nhận ra đối phương đang nói mỉa.

Cậu vừa xấu hổ vừa bực bội. Bình thường trước mặt đám đàn em, cậu luôn là kẻ ra lệnh. Nhưng khi đối mặt với người phụ nữ alpha lớn tuổi hoàn toàn xa lạ này, mọi đòn tấn công của cậu đều như đánh vào hư không, không hề tác động được gì đến cô. Cô nắm bắt hoàn toàn nhịp điệu cuộc trò chuyện, và cậu chỉ còn cách buộc phải theo ý cô.

"Thôi đi nhóc con, chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, đừng suy nghĩ nhiều." Đường Chỉ nói với giọng điệu bình thản, như thể đang nói về một bó hành lá ngoài chợ, "Tôi không hứng thú với nhóc con vị thành niên như cậu đâu, chỉ là giao dịch tiền bạc đơn thuần thôi. Cậu còn vấn đề gì nữa không?"

"... Thật ra còn một vấn đề nữa." Lệ Chanh vô thức thò tay vào túi áo, đầu ngón tay khẽ chạm vào Chanh Vàng trong túi, "Vấn đề tiền bạc."

Cậu không giống những bạn học khác hàng tháng đều được bố mẹ cho tiền tiêu vặt, mỗi một xu cậu tiêu đều là do thắng được trên sân đấu. Chỉ là cậu đã quen tiêu xài hoang phí, mỗi lần có tiền thưởng, cậu lại để dành một nửa mua quà cho em gái, nửa còn lại thì ăn chơi, thỉnh thoảng còn mời đám đàn em uống trà sữa.

Từ khi nuôi Chanh Vàng, chi tiêu của cậu tăng vọt. Số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu đều biến thành ổ vịt, máng ăn vịt, bồn cầu vịt, giỏ hàng của cậu còn có thêm vài bộ quần áo vịt, chỉ chờ Chanh Vàng lớn lên để mua cho nó mặc.

Làm sao cậu có thể móc ra bốn số để trả cho alpha được?

Đường Chỉ nhướng mày: "Cậu thấy quá đắt?Vậy cậu nói giá đi."

Lệ Chanh mặc cả: "Hay là bớt một con số 0?"

Đường Chỉ cười lạnh: "Theo tôi thấy, cậu giống con số 0 đó đấy."

Lệ Chanh: "..."

Bàn tay Lệ Chanh đút trong túi run lên, vô tình làm rụng một sợi lông đuôi của chú vịt con.

Chú vịt con kêu lên một tiếng ủy khuất: "Cạc!"

Đường Chỉ tai thính, gõ gõ ngón tay trên bàn, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu giấu cái gì trong túi thế?"

Lệ Chanh không còn cách nào khác, đành phải lấy chú vịt con ra cho cô xem.

Chú vịt con mới sinh không lâu, lông xù như một cục lòng đỏ trứng mềm mại, đôi mắt nhỏ đen láy, chiếc mỏ dài đặt trên cổ tay Lệ Chanh toát lên vẻ đáng thương.

Đường Chỉ mắt sáng rỡ: "Đây là thú cưng của cậu à? Dễ thương quá."

Lệ Chanh hỏi cô: "Cô cũng thích động vật nhỏ à?"

"Ừm." Đường Chỉ đưa tay nhận lấy Chanh Vàng, "Tôi rất thích động vật nhỏ, bữa nào cũng không thiếu."

Lệ Chanh: "... Trả lại cho tôi."

Cậu nhìn đĩa gà rán trên bàn chỉ còn trơ xương, vô cùng lo lắng Chanh Vàng cũng sẽ chịu chung số phận.

Nhưng làm sao alpha xảo quyệt này có thể buông tay dễ dàng như vậy? Đường Chỉ khép lòng bàn tay lại, xoa mông chú vịt nhỏ, dụ dỗ: "Cậu cho tôi mượn con vịt chơi một lát, chuyện tiền bạc có thể dễ dàng thương lượng."

Lệ Chanh: "..." F*ck, sao lại có loại người hèn hạ như vậy nhỉ?

Một bên là "phí vất vả" lên đến bốn con số, một bên là hình ảnh Chanh Vàng bé bỏng bị cướp mất, Lệ Chanh, người cha bỉ ổi với ý chí không kiên định, rơi vào trầm tư.

... Có nên bán con cầu vinh không?

Ngay khi cậu đang đấu tranh tư tưởng, bên cạnh Lệ Chanh vang lên một giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm ——

—— "Xin phép ghép bàn."

Lệ Chanh: "..."

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Tiêu Dĩ Hằng, người không nên xuất hiện ở đây, sắc mặt lạnh lùng, không khí xung quanh giảm xuống điểm đóng băng. Ánh mắt anh ta lướt nhìn Chanh Vàng đang bị cướp đi, cuối cùng lại vô cảm nhìn Lệ Chanh.

Lưu Khả không hiểu chuyện, bưng một đĩa đồ ăn vặt đầy ắp, nghi hoặc hỏi: "Tiêu thần, bên kia còn bàn trống mà, không cần ghép bàn đâu chứ?"

Tiêu Dĩ Hằng ánh mắt trầm xuống.

Lưu Khả lập tức đổi giọng: "Tôi nhìn nhầm rồi! Bên kia không còn chỗ! Chúng ta đành phải ghép bàn thôi!!"

Lệ Chanh: "..."

Còn ở phía sau Tiêu Dĩ Hằng không xa, anh Hổ cố gắng nặn ra vẻ mặt đáng thương, nhỏ bé và bất lực, dùng tay làm động tác cắt ngang cổ, nói với Lệ Chanh bằng khẩu hình: "Đại ca, xin lỗi! Nhưng em không cản được chị dâu đâu!"

Vậy là, chị dâu đến bắt gian à?

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ khụ khụ, cảnh bắt gian mà mọi người đều thích xem đến đây!