Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng

Chương 11: Bạn đời của anh đại, gọi chị dâu




Chỉ trong chốc lát, tin tức "Lệ Chanh, trùm trường Trung học Hoa Thành đã thu phục được đội Tiểu Hổ" nhanh chóng lan truyền khắp các băng nhóm học sinh trong phạm vi 10km.

Trường Thể thao Hoa Thành.

Vệ Dung đang dưỡng bệnh đột nhiên bừng tỉnh giữa cơn thập tử nhất sinh, chân phải vẫn chưa bình phục, vì động mạnh khiến khóe miệng co giật vì đau.

Là nam sinh alpha theo đuổi Lệ Chanh nhiệt tình nhất, Vệ Dung luôn đặc biệt quan tâm đến mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra bên cạnh cậu.

Đáng tiếc là lần trước gã đến cổng trường tỏ tình với Lệ Chanh thì lại bị một alpha hoàn toàn xa lạ đấm một trận khiến chân bị gãy xương, phải bó bột, đi lại dựa vào xe lăn, đi vệ sinh cũng vô cùng bất tiện.

Vệ Dung triệu tập một nhóm đàn em đến, hỏi họ: "Tin tức Lệ Chanh thu phục đội Tiểu Hổ truyền ra từ đâu, có đáng tin không?"

Quân sư quạt mo bên cạnh Vệ Dung nói: "Rất đáng tin. Nguồn là từ thành viên cốt lõi của đội Tiểu Hổ."

Vệ Dung ngạc nhiên: "Tuyệt vời, sao mày nghe được tin này? Nhờ tiền? Hay nhờ con gái?"

"Đều không phải." Quân sư quạt mo cầm điện thoại, "Tự họ đăng bài trên trang cá nhân."

Vệ Dung: "..."

Vệ Dung cầm xem điện thoại, chỉ thấy anh Hổ liên tục đăng ba bài liên tiếp trong ba ngày trên trang cá nhân, tất cả đều liên quan đến Lệ Chanh.

Bài đầu tiên: "Anh Lệ dẫn bọn này đi quán net chiến game!"

Kèm theo hình ảnh là một trận chiến trên mạng tại quán net nhỏ.

Bài thứ hai: "Anh Lệ dẫn bọn này đi ăn!"

Kèm theo hình ảnh là phố ăn vặt đông đúc.

Bài thứ ba: "Anh Lệ dẫn bọn này đi quẩy bar!"

Lần này không kèm theo hình ảnh mà là một đoạn video ngắn mười lăm giây.

Trong video, mọi người đang quẩy hết mình, chen lấn nhau. Ánh sáng nhấp nháy trong quán bar cùng những đường kẻ xanh kẻ đỏ đan xen nhau như một tấm lưới tình, bao trùm lấy chàng trai tóc vàng.

Lệ Chanh đứng giữa trung tâm chiếc bàn cao, theo tiếng nhạc DJ sôi động, cậu thoải mái di chuyển cơ thể, hòa mình vào giai điệu.

Dù điệu nhảy chẳng có quy tắc gì cả nhưng lại mang một sức hấp dẫn đặc biệt, qua màn hình cũng có thể cảm nhận được pheromone nồng nàn tỏa ra khiến mọi alpha nhìn thấy cảnh này đều không nhịn được nuốt nước bọt, muốn ôm trọn omega quyến rũ táo bạo này vào lòng.

Đoạn video ngắn mười lăm giây thoáng qua, Vệ Dung không kiềm được xem lại lần nữa.

Rồi đến lần thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Gã càng xem càng phấn khích, càng xem càng buồn bã.

Vệ Dung nghĩ, Lệ Chanh có thể tùy ý dẫn theo đàn em mới quen đi quẩy bar chơi game, tại sao lại không chịu dành cho gã một ánh nhìn tốt đẹp?

Quân sư quạt mo từng giới thiệu cho Vệ Dung một trò chơi tình yêu trên di động mà alpha mạnh mẽ nào cũng phải chơi, trong trò chơi, có bốn mỹ nam cho gã lựa chọn. Quân sư quạt mo dặn gã, nên học cách chinh phục những chàng trai hoang dã trong trò này.

Vệ Dung đã nạp rất nhiều tiền, nạp thẳng vào kho báu, nạp đến mức trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng.

Nhưng điều này đâu có ích gì?

Lệ Chanh lại không có thanh tiến độ trên đầu để xem gã đã chinh phục được bao nhiêu phần trăm, cũng như Vệ Dung cần tiêu thêm bao nhiêu tiền mới có thể ngủ cùng với cậu.

Quân sư quạt mo khuyên gã: "Đại ca, không được thì đổi sang người khác đi! Lệ Chanh tuy đẹp trai, nhưng omega đẹp trai không chỉ có cậu ta. Hơn nữa, da cậu ta hơi đen, cao hơn, tính cách cũng hơi tệ... Một alpha anh dũng mạnh mẽ như đại ca thì omega nào mà không có được?"

Vệ Dung mỉm cười cay đắng: "Nhưng tao chỉ thích cậu ấy thôi."

Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên là chuyện không thể nào lý giải nổi. Nếu "thích" có thể dễ dàng thu hồi thì chẳng phải quá rẻ mạt hay sao?

—--------

Lệ Chanh là một người anh lớn có trách nhiệm. Sau khi thu nhận đội Tiểu Hổ, cậu đã dốc hết sức để sắp xếp một số việc làm cho họ, hy vọng cuộc đời họ sẽ đi đúng hướng, không còn lêu lổng nữa.

Lệ Chanh hỏi: "Mấy cậu thường ngày không có việc gì làm à? Anh chủ trương giới thiệu cho mấy đứa một công việc, tuy lương không cao nhưng cũng tốt hơn việc ngày ngày bị ghét bỏ."

Anh Hổ đại diện cho mọi người trả lời: "Bọn em bình thường đúng là không có việc gì làm, chỉ bận rộn vào đầu tháng và cuối tháng."

Lệ Chanh: "Bận rộn làm gì?"

Anh Hổ: "Bận thu tiền thuê nhà."

Lệ Chanh: "..."

Chết tiệt, tức quá.

Lệ Chanh dựa vào mối quan hệ của mình sắp xếp cho họ công việc ở mấy cửa hàng trên phố ăn vặt. Có người bán trà sữa, có người đi làm ở tiệm bánh ngọt, hoặc làm thu ngân ở cửa hàng gà rán.

Việc đội Tiểu Hổ từng là nỗi khiếp sợ một phương chuyển mình thành nhân viên quán ăn chắc chắn không thể lọt khỏi tầm mắt của Vệ Dung.

Vào một buổi tối nọ, Vệ Dung bảo Quân sư quạt mo đẩy xe lăn, hai người cải trang một phen rồi đến quán gà rán ăn gà.

Việc cải trang của họ rất thành công, anh Hổ đang làm việc ở đây hoàn toàn không nhận ra họ, thậm chí khi thấy Vệ Dung đi lại bất tiện, y còn đặc biệt quan tâm, dành cho họ vị trí đẹp nhất để ngắm cảnh.

Vệ Dung gọi một con gà rán nguyên con, khoai tây chiên, kem sundae và hai ly nước ngọt. Trong lúc chờ đồ ăn lên, gã không ngừng lén lút quan sát địa hình của quán.

Vệ Dung hạ giọng, hỏi Quân sư quạt mo: "Theo mày, Lệ Chanh có đến không?"

Quân sư quạt mo vừa bóc gà bằng tay vừa khuyên nhủ: "Anh Dung à, nghe lời em. Anh hãy chuyển hóa năng lượng tâm huyết theo đuổi Lệ Chanh thành năng lượng đi liếm lan can ở Đông Bắc đi, khéo liếm cong cả lan can luôn đấy!"

Vệ Dung: "..."

Hai người đang nói chuyện thì trước quầy bán đồ mang về của nhà hàng xuất hiện hai bóng người mặc đồng phục trường Trung học Hoa Thành.

Vệ Dung vô thức nhìn sang - rồi đờ người tại chỗ.

Thấy sắc mặt gã có vẻ không ổn, Quân sư quạt mo giật mình, vội hỏi: "Làm sao vậy?!"

Vệ Dung nghiến răng thốt ra vài từ: "Chết tiệt... chính là hai tên tao định đánh mà không đánh được, là cái đứa đột nhiên nhảy ra đánh tao!"

Đúng vậy, thế giới quá nhỏ bé. Hai người đang đi cùng nhau xuất hiện trước cửa hàng chính là Nghiêm Cạnh và Tiêu Dĩ Hằng.

Cả hai đều là một trong số ít học sinh bán trú của trường, và tình cờ thay, họ cũng đi về cùng một hướng.

Nghiêm Cạnh vận may không tốt, hai lần liên tiếp gặp phải côn đồ trên đường tan học. Vì vậy, cậu ta cố gắng bám đuôi Tiêu Dĩ Hằng, mỗi ngày đều đứng đợi trước cổng trường để cùng anh về nhà.

Nói là "cùng đi", nhưng thực tế lần nào Tiêu Dĩ Hằng cũng đi trước, Nghiêm Cạnh dè dặt theo sau.

Tiêu Dĩ Hằng bất lực, đành giả vờ như không nhìn thấy.

Hôm nay, Nghiêm Cạnh cuối cùng cũng lấy hết can đảm gọi Tiêu Dĩ Hằng lại và nói muốn mời anh ăn gà rán.

Tiêu Dĩ Hằng: "Cảm ơn, nhưng tôi không chơi game." (*ăn gà có nghĩa khác là thắng trong game)

Nghiêm Cạnh hoang mang đẩy đẩy kính: "Hả? Ăn gà rán và chơi game có liên quan gì tới nhau?"

Tiêu Dĩ Hằng: "..." Hóa ra Nghiêm Cạnh mới là người thực sự không chơi game.

Nghiêm Cạnh nói: "Anh ơi, em thực sự muốn cảm ơn anh rất nhiều. Hai lần đều là anh đã cứu em khỏi tay bọn côn đồ, giờ anh lại cho phép em đi về cùng anh sau giờ tan học, em không biết phải báo đáp ân huệ lớn này như thế nào, vậy nên chỉ có thể mời anh ăn chút gì đó thôi."

Cậu ta nói vô cùng chân thành, Tiêu Dĩ Hằng lại đang không muốn về nhà, vậy nên đã đồng ý lời mời.

Tuy nhiên, Tiêu Dĩ Hằng không bao giờ ngờ được rằng, khi theo chân em khóa dưới đến quán gà rán này, anh lại nhìn thấy... anh Hổ ở quầy bán đồ mang về.

Anh Hổ đứng sau quầy gà rán hăng hái chào mời: "Chào mừng quý khách đã đến thăm~ Tự nhiên lựa chọn nhé↗~~"

Nghiêm Cạnh hoảng hốt, theo bản năng sử dụng tuyệt chiêu "Kim thiền thoát xác", quay người định chuồn đi mất.

Anh Hổ thấy cậu ta chạy liền thò người ra khỏi quầy, định túm lấy quai cặp của cậu ta.

Kết quả là túm hụt.

Nghiêm Cạnh chạy xa mười mét, hét lên từ bên kia đường: "Haha, không ngờ tới phải không, tôi đã cắt quai cặp rồi!"

Trước đây mỗi lần gặp côn đồ, Nghiêm Cạnh đều bị đối phương túm lấy quai cặp, sau này cậu ta đã học khôn, có ý thức hơn, cắt luôn quai cặp.

Anh Hổ bực bội nói: "Cậu chạy cái gì? Tôi bán hàng, cậu mua hàng. Bây giờ tôi đã hoàn lương không làm côn đồ nữa rồi, chuyển sang làm gà... à, không, làm gà rán rồi."

Tiêu Dĩ Hằng chưa bao giờ gặp thủ lĩnh lưu manh nào có thể "nhún nhường" như vậy, nhưng khi nghĩ đến việc y là thuộc hạ của Lệ Chanh, anh lại đột nhiên cảm thấy "thủ lĩnh lưu manh chuyển sang bán gà rán" là điều hiển nhiên nhất trên đời.

Anh không kiềm được mà lên tiếng: "Cậu... cậu chuyển nghề bao lâu rồi?"

Anh Hổ gãi đầu: "Chưa lâu, thực ra tuần này mới bắt đầu vào làm." Do vẻ ngoài hung dữ, doanh số bán hàng của y luôn thấp, hôm nay đứng quầy bán mang về cả ngày mà không bán được một đơn nào. Vì vậy, khi thấy Nghiêm Cạnh định chạy, y mới kích động như vậy.

Y nhìn Tiêu Dĩ Hằng, tha thiết hỏi: "Bố, bố muốn mấy con gà rán?"

Nghiêm Cạnh: "???"

Tiêu Dĩ Hằng: "... Đừng gọi bố nữa."

Anh Hổ ngơ ngác: "Nhưng anh và anh Lệ..."

Tiêu Dĩ Hằng trực tiếp cắt ngang lời y: "Đừng để tôi phải nhắc lại lần hai."

Anh Hổ nhớ lại cảnh bị đập dữ dội hôm đó, vết thương giờ vẫn đau âm ỉ.

Thôi bỏ đi, không gọi bố cũng hợp ý y. Đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn phải gọi một đứa học sinh trung học là bố, quả thật quá nhục nhã.

Tuy nhiên, vẫn phải có sự tôn trọng nhất định.

Anh Hổ nghĩ, bây giờ Lệ Chanh là anh trai của y, vậy Tiêu Dĩ Hằng chính là -

Y lập tức đổi cách xưng hô một cách cung kính: "Anh dâu, vậy anh muốn mấy con gà rán?"

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Trong quán gà rán sau lưng họ, Vệ Dung vẻ mặt tức giận bẻ gãy một chiếc đũa - gã biết ngay, tên mặt trắng này chắc chắn có quan hệ mờ ám với Lệ Chanh!!

Nếu Quân sư quạt mo không ôm chặt Vệ Dung, Vệ Dung đã nhảy khỏi xe lăn dạy cho Tiêu Dĩ Hằng một bài học rồi!!

"Anh Dung, anh bình tĩnh, bình tĩnh lại đi!" Quân sư quạt mo khuyên nhủ, "Anh nhìn xem cái chân của anh kìa, giờ anh đang ngồi xe lăn, nếu anh thực sự đánh nhau với anh ta, ai sẽ là người dạy cho ai một bài học?"

Cậu ta chỉ thiếu điều nói thẳng - lúc Vệ Dung còn lành lặn cũng không đánh lại Tiêu Dĩ Hằng, giờ gãy mất một chân mà lao lên đánh nhau chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

Nhưng Vệ Dung lúc này bị ghen tuông làm cho mù quáng, khi nghĩ đến việc Omega mà y theo đuổi bao lâu nay lại ngang nhiên chạy theo Alpha khác ngay trước mắt mình, y tức đến mức suýt nghẹn thở.

"Sao tao đánh không lại nó?" Vệ Dung nói, "Mặc dù tao gãy mất một chân, sức chiến đấu có giảm sút, nhưng vẫn còn 0,75 lực chiến nhỉ? Mày cũng có thể tính là 0,66 lực chiến, hai chúng ta cộng lại là 1,41 lực chiến, thế mà không đánh lại một mình nó? Mày yên tâm, tên thư sinh đeo kính bên cạnh nó không đáng kể, đánh nhau thật thì tên thư sinh đó chạy nhanh nhất."

Quân sư quạt mo: "..."

Đây là phép tính gì vậy, lực chiến mà cũng tính đến cả số thập phân thứ hai sau dấu phẩy?

Chưa kịp để cậu ta phàn nàn, Vệ Dung đã loạng choạng đứng dậy khỏi xe lăn, vịn vào bàn chuẩn bị đi ra ngoài tìm Tiêu Dĩ Hằng phân định thắng thua.

Vệ Dung giơ cao nắm đấm: "Xông lên!"

Tiếc thay, giọng nói của gã bị tiếng ồn bên ngoài át mất.

Chỉ thấy trước cửa quán, một chiếc xe tải lạnh ầm ầm chạy đến, tài xế nhảy xuống từ ghế lái chỉ huy công nhân dỡ hàng, hóa ra là quán gà rán đang nhập hàng.

Con phố ăn vặt này có nhiều trường học nên lượng khách rất đông, mỗi lần nhập hàng đều phải nhập mấy chục ký.

Công nhân đặt ba thùng thịt gà đã sơ chế cùng với một số dầu ăn và vụn bánh mì xuống đất.

Mỗi thùng gà nặng 50 kg, chủ quán đang định gọi thêm nhân viên cùng dỡ hàng, anh Hổ đứng sau quầy bán mang về vội vàng lên tiếng.

"Không cần đâu ông chủ," anh Hổ háo hức muốn chứng minh với ông chủ rằng mình không ăn không ngồi rồi, "Chỉ từng này hàng thì một mình tôi cũng cân được!"

Nói xong, y cúi người, một hơi ôm gọn cả ba thùng gà.

Tổng cộng một trăm năm mươi kg.

Vệ Dung chứng kiến ​​cảnh này: "..."

Quân sư quạt mo chứng kiến ​​cảnh này: "..."

Cái này tính là mấy lực chiến đây???

Quân sư quạt mo cứng ngắc quay sang nhìn đại ca mình: "Anh Dung, chúng ta còn xông lên không?"

Vệ Dung tức giận vì xấu hổ, vỗ vào đầu Quân sư quạt mo một cái: "Xông lên xông lên, xông cái gì, bảo xông là xông, mày tưởng tao là bồn cầu à?"

Quân sư quạt mo: sai lầm.jpg

Hai người họ ồn ào náo động, Tiêu Dĩ Hằng đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói quen quen, quay đầu nhìn sang.

Vệ Dung vội cúi đầu, giơ một chiếc đùi gà lớn che mặt.

Nhưng gã lại quên mất rằng mình có thể che được mặt lại không che được mái tóc đỏ chót trên đầu.

Ba phút sau, Tiêu Dĩ Hằng mang theo em trai đang run rẩy vì sợ hãi, cầm đĩa gà rán mới ra lò, đứng trước mặt Vệ Dung.

Chiếc đùi gà trong tay Vệ Dung rơi vào cốc coca.

"Xin phép," giọng điệu của Tiêu Dĩ Hằng nhàn nhã, "Quán hết chỗ rồi, chúng ta ghép bàn."

Lời bình luận của tác giả:

Như mọi người đã biết, những tên côn đồ phản diện trong truyện này đều có tác dụng tấu hề.