Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

Chương 58




Lệ Chanh biết hôn như thế nào đâu?
Cậu thậm chí còn không biết tỏ tình, cứ thế mang cả tấm chân tình xông tới, quăng ra một câu "Ông đây thích anh", rồi ngốc nghếch ôm Tiêu Dĩ Hằng mà gặm.
Tất cả "kinh nghiệm" của cậu đều đến từ mấy bộ phim người lớn Nhật Bản, còn tưởng rằng mình làm rất thuần thục, A ngút trời, kết quả lại tự làm môi mình chảy máu, đau đến mức phải hít hà, còn khoái cảm gì nữa đâu.
Lệ Chanh mặt đỏ bừng, muốn rút lui, nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại chuyển thế phòng thủ sang tấn công, ôm chặt eo cậu không cho thoát.
Tính cách của alpha tuy lạnh lùng, nhưng nụ hôn lại nóng bỏng. Tiêu Dĩ Hằng cẩn thận liếm sạch vết máu trên môi Lệ Chanh, từng chút một mút lấy cánh môi cậu, dùng răng cạy mở, đưa đầu lưỡi mình vói vào trong miệng Lệ Chanh.
Đây là... một nụ hôn "người lớn".
Không phải nụ hôn đùa giỡn giữa trẻ con, càng không phải là nụ hôn trong những bộ phim người lớn làm tiền đề cho việc quan hệ. Nụ hôn này dịu dàng, nhưng lại bá đạo, kèm theo hương vị quyến rũ của núi tuyết tùng trên người Tiêu Dĩ Hằng, không ngừng tấn công vào cảm quan của Lệ Chanh.
Lệ Chanh không chịu thua kém, cũng học theo Tiêu Dĩ Hằng mà đáp lại một cách vụng về, cậu chủ động cuốn lấy đầu lưỡi, như một chú mèo con bú sữa mà mút lấy đôi môi Tiêu Dĩ Hằng. Tuyến thể omega từng bị đánh dấu phát ra hương thơm ngọt ngào, mùi hương của pheromone hòa quyện, dần dần giao hòa làm một.
Tiêu Dĩ Hằng bế Lệ Chanh lên, đặt cậu ngồi lên bục giảng. Cứ như vậy, sau lưng Lệ Chanh là phòng học trống trải với bàn ghế bày ngổn ngang, trước mặt là bảng đen đầy vết phấn trắng, cậu vòng chân quanh eo Tiêu Dĩ Hằng, tự nhiên kẹp chặt đầu gối.
Tiêu Dĩ Hằng cười nhẹ, đưa tay chạm vào vị trí tuyến thể của Lệ Chanh, quả nhiên, tuyến thể ở đùi trong lại nóng lên, nơi đó từng nếm trải pheromone của alpha, giờ đây thèm khát được an ủi.
Ngoài tuyến thể ra, trên người Lệ Chanh còn một vị trí khác cũng đang nóng lên.
Tiêu Dĩ Hằng phải dùng hết sức tự chủ mới rút hai tay về, đặt ngay ngắn bên cạnh Lệ Chanh.
Tiêu Dĩ Hằng từng nói, Lệ Chanh muốn "ăn" anh, nhưng thực ra, là anh từng bước từng bước, lùi một bước rồi tiến hai bước, muốn nuốt chửng Lệ Chanh vào bụng.
Đến khi nụ hôn dài nhưng cũng ngắn ngủi này kết thúc, Lệ Chanh đã hoàn toàn bị pheromone làm cho mê muội, cậu không còn nhận thức được nồng độ pheromone trong phòng học đáng sợ như thế nào, chỉ như đang say, mơ màng dựa vào lòng Tiêu Dĩ Hằng, muốn tiếp tục việc thoải mái này.
"Không tiếp tục được nữa," Tiêu Dĩ Hằng ôm cậu, nói vào tai, "trong phòng học có camera giám sát."
Lệ Chanh:!!!
Bộ não của cậu lập tức tỉnh táo, bật dậy từ bục giảng, mặt đỏ bừng: "Ca-ca-ca-camera? Ở đâu? Ở đâu?"
Nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy bóng dáng camera trong phòng học.
Cậu mới nhận ra, Tiêu Dĩ Hằng đang lừa mình.
Cậu tức đến mức muốn đấm Tiêu Dĩ Hằng một cú, nhưng nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng vẻ ngoài quý phái nhưng đôi môi nhuốm máu, cậu lại không nỡ ra tay.
Chết tiệt, Tiêu Dĩ Hằng sao lại đẹp trai thế nhỉ?
Chết tiệt, người đẹp trai như vậy sao lại trở thành bạn trai của mình?
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói lời nào.
Lệ Chanh vừa rồi trong một phút bốc đồng đã dũng cảm tỏ tình, giờ tỉnh táo lại, đủ loại cảm xúc dâng trào, đầu tiên chính là "hối hận"... Lá gan cậu sao lại lớn như vậy, dám bước chân vào hố sâu tình yêu?
Nghĩ lại thì, anh Lệ trước đây là một con sói đơn độc, giờ có người yêu rồi, đánh nhau cũng không còn đã tay...
Tiêu Dĩ Hằng vừa thấy ánh mắt cậu đảo liên tục, liền đoán ngay tên nhóc này đang hối hận.
"Anh nhắc nhở em một câu, hàng hóa đã bán ra, trừ khi có vấn đề về chất lượng, không được trả hàng." Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày.
Lệ Chanh không cam lòng: "Vấn đề chất lượng? Như thế nào được tính là vấn đề chất lượng?"
Tiêu Dĩ Hằng cười không nói gì, dùng ánh mắt ám chỉ.
Lệ Chanh:!!!
Lệ Chanh nghĩ bụng mình thật đen tối, đến cả trò đùa bậy bạ này cũng hiểu ngay tắp lự!
Tiêu Dĩ Hằng điềm tĩnh nói: "Yên tâm, chất lượng hoàn hảo không có vấn đề gì, bảo hành trọn đời. Lúc nào cũng có thể thử, đảm bảo làm em hài lòng."
Lệ Chanh: "..."
Được thôi, con đường cao tốc này là do Lệ Chanh tự chọn, giờ muốn xuống xe cũng đã muộn rồi.
Cặp đôi mới yêu ở trong lớp còn nhùng nhằng thêm một lúc, Lệ Chanh thấy không thể trả hàng, nghĩ đi nghĩ lại, soạn thảo ngay một bản thỏa thuận tình yêu, ghi chép lặt vặt thành mấy điều, điều khoản nào điều khoản nấy chuyên quyền, còn bắt Tiêu Dĩ Hằng ký tên đóng dấu.
Nội dung bản thỏa thuận tình yêu gồm có:
1. Tiêu Dĩ Hằng không được im lặng giận dỗi, có mâu thuẫn phải nói ra, chiến tranh lạnh thì biến đi.
2. Tiêu Dĩ Hằng phải giữ khoảng cách nghiêm ngặt với các bạn học khác, bao gồm nhưng không giới hạn alpha, beta, omega.
3. Tiêu Dĩ Hằng không thể...
4. Tiêu Dĩ Hằng không nên...
5. Tiêu Dĩ Hằng không được...
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Tiêu Dĩ Hằng xem từng điều một, hỏi: "Lệ Chanh, anh thấy đây không phải thỏa thuận tình yêu, mà là hợp đồng bán thân của anh thì đúng hơn."
Lệ Chanh láu cá đáp: "Anh nghĩ vậy thì em cũng chịu thôi."
Nhìn xem, vừa mới yêu, Lệ Chanh đã sử dụng thuần thục ngôn ngữ của kẻ tồi rồi.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn tờ giấy đầy những "điều khoản", nói: "Trong thỏa thuận này, chỉ quy định anh phải làm gì, mà không có quy định em phải làm gì. Đã viết nhiều như vậy rồi, ít nhất cũng nên để anh viết một điều chứ."
Lệ Chanh nghĩ nghĩ, thấy giao dịch này không thiệt, liền hào phóng đưa bút cho anh: "Được thôi, anh viết đi."
Thế là Tiêu Dĩ Hằng cầm bút viết ngay ngắn hai chữ.
—— "Phản đòn"
Lệ Chanh:!!!
Lệ Chanh chỉ vào hai chữ đó, không thể tin được hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng anh là học sinh tiểu học à, phản đòn gì đây?"
Tiêu Dĩ Hằng cười khẽ: "Yêu đương với học sinh tiểu học, đương nhiên phải học một vài chiêu trò của học sinh tiểu học rồi."
Cái gọi "phản đòn", là một trò chơi mà học sinh tiểu học rất thích chơi trong giờ nghỉ. Nếu một người mắng "cậu là lợn à", người kia có thể hét lên "phản đòn", như vậy có thể trả lại mọi lời đối phương nói. Đôi khi, phản đòn còn đi kèm với động tác vỗ tay, kết hợp thành một trò chơi phức tạp...
Tóm lại, "phản đòn" chắc chắn là vũ khí trừng phạt mạnh mẽ nhất giữa các học sinh tiểu học.
Lệ Chanh thông minh bị thông minh hại, về trí tuệ, tên nhóc ranh ma này mãi mãi không đấu lại đểu cáng lão luyện.
Khi mùi pheromone trong phòng học tan hết, Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng mới lần lượt bước ra khỏi lớp học.
Lệ Chanh nhìn chằm chằm bàn tay thả lỏng bên người Tiêu Dĩ Hằng, trong lòng ngứa ngáy, muốn nắm tay nhưng lại thấy ngại.
"Tiêu Dĩ Hằng, chân anh không tiện, để em đỡ anh nhé." Lệ Chanh bước nhanh hơn, đến bên cạnh Tiêu Dĩ Hằng, nắm lấy cánh tay anh.
Bàn tay của cậu "vô tình" trượt xuống, rồi lại "vô tình" nắm lấy tay Tiêu Dĩ Hằng.
Tiêu Dĩ Hằng không vạch trần ý đồ nhỏ của cậu, ngược lại còn đan tay, nắm chặt bàn tay cậu.
Hôm nay Lệ Chanh không còn là Lệ Chanh (Lệ Cam), mà đã biến thành Cam Ngọt rồi.
Hai người cứ thế nắm tay nhau đi trong khuôn viên trường tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân vang vọng bên tai.
Lệ Chanh: "Cảm giác như quên mất cái gì đó..."
Tiêu Dĩ Hằng: "Đã quên thì chắc là chuyện không mấy quan trọng."
Lệ Chanh: "...Không, khoan đã! Em nhớ ra rồi!!"
Trời ơi, cậu quên mất tiêu Chanh nhỏ!!
Hai người vốn đã đi đến cổng trường, nghĩ đến con vịt nhỏ bị bỏ lại một mình cùng Hứa Nhân Nhân, lại vội vã quay trở lại tòa nhà dạy học.
Hứa Nhân Nhân mắc chứng ám ảnh với ngỗng trắng, tiếc là tin nhắn cầu cứu của cô không những không cứu được cô, mà còn suýt tạo ra câu chuyện ma quái "Ngỗng xác sống" trong trường.
Lệ Chanh nhớ lại tin nhắn đe dọa mình gửi cho Hứa Nhân Nhân, cảm thấy mình đúng là bị ma ám, lại còn làm ra chuyện trẻ con như vậy.
Cậu bước nhanh đến văn phòng trợ giảng, lo sợ nếu chậm một bước sẽ xảy ra sự cố đổ máu.
Không ngờ khi đẩy cửa văn phòng ra, cậu lại thấy một cảnh tượng khiến mình há hốc mồm.
Chỉ thấy Hứa Nhân Nhân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, còn Chanh nhỏ nằm gọn trong lòng cô. Ngực vịt mềm mại còn trượt xuống một chút khỏi đùi cô, nó nhắm mắt, cúi đầu, trông có vẻ ngủ rất ngon.
Trên khuôn mặt Hứa Nhân Nhân không hề sợ hãi xíu nào, xung quanh cô đầy ắp những bông hoa hồng nở rộ, biểu cảm như đang rơi vào ảo mộng.
"À..." Hứa Nhân Nhân nhẹ nhàng đặt hai tay lên mông vịt, nắm lấy lớp lông mềm mại trắng mịn, cô thở dài, "Đây mới là loại thú cưng mà một Alpha mạnh mẽ như mình nên có."
Lệ Chanh: "..."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Hứa Nhân Nhân bị Chanh nhỏ "phong ấn" lại, ngoan ngoãn làm gối cho nó.
Tiêu Dĩ Hằng nghi ngờ hỏi: "Cậu không sợ ngỗng nữa à?"
Cô gái quả quyết trả lời: "Ngỗng là loài đáng sợ nhất trên thế giới, cả đời này tôi sẽ luôn sợ nó! Nhưng Chanh nhỏ thì khác, con ngỗng này tôi không sợ!"
Lệ Chanh: "...Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nó là vịt."
Tiêu Dĩ Hằng bước đến, hai tay ôm lấy Chanh nhỏ từ đùi của Hứa Nhân Nhân. Chanh nhỏ đang ngủ, chuyển chỗ cũng không tỉnh giấc mà thoải mái tìm chỗ trong lòng Tiêu Dĩ Hằng, cúi đầu, lại mơ màng ngủ tiếp.
Hứa Nhân Nhân âm thầm rơi nước mắt: "Tôi còn chưa sờ đủ mà."
"Sờ nữa là phải trả tiền đấy," Lệ Chanh nói đầy quyền uy, "Đây là con của nhà vô địch thế giới tương lai, giá trị mấy số 0 đấy."
Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu, giảng giải: "Không nên tự mãn. Nếu không đạt được chức vô địch thế giới, em sẽ phải rút lại mọi lời khoe khoang này trong nước mắt."
"Không đời nào." Omega kiêu hãnh ngẩng cao đầu, "Em là Lệ Chanh! Sau này em sẽ lấy huy chương vàng làm ổ cho Chanh nhỏ, để nó trở thành con vịt quý giá nhất thế giới!"
Hai người ôm vịt, vừa nói chuyện rôm rả, vừa cười đùa nhỏ nhẹ.
Hứa Nhân Nhân mơ hồ nhìn theo bóng lưng dần khuất, thoáng như thấy dáng hình hai ông bố trẻ đến đón con đi mẫu giáo về.
Cô cúi đầu nhìn mình, tay chân đầy đủ, quần áo chỉnh tề... Sao bên cạnh họ, cô lại trở thành bối cảnh mờ nhạt như vậy nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Ôi, vừa yêu nhau cái đã thấy nồng nặc mùi tình yêu rồi.