Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

Chương 34: Lệ Chanh vô địch!




Kỷ Tầm không rõ là bị những lời đe dọa của Lệ Chanh làm cho sợ hãi hay bị pheromone của alpha thoáng qua trên người Lệ Chanh làm cho hoảng loạn, hắn ta quay đầu bỏ chạy không chút do dự. Khi chạy ra khỏi phòng nghỉ, hắn còn suýt vấp ngã vì bậc cửa.
Lệ Chanh nhìn bóng dáng Kỷ Tầm nhanh chóng biến mất, trong lòng cũng thấp thỏm.
... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tuyến thể của cậu lại phát tán ra mùi pheromone của Tiêu Dĩ Hằng?
Lúc nãy, Lệ Chanh định dùng nắm đấm để dạy cho Kỷ Tầm một bài học, nhưng không biết tại sao, trước khi cậu kịp ra tay, pheromone của alpha đột nhiên trào ra, khiến tên khốn đến gây sự phải bỏ chạy.
Tất cả xảy ra theo bản năng, Lệ Chanh mới chỉ thoáng nghĩ, cậu hoàn toàn không hiểu rõ nguyên nhân.
Nếu như cậu chịu khó tham gia tiết học "Giáo dục sức khỏe toàn quốc" thì đã có thể tìm thấy câu trả lời trong "Chương Ba: Hành vi đánh dấu".
——【Sau khi diễn ra hành vi đánh dấu tạm thời, pheromone của alpha sẽ tạm thời lưu lại trong cơ thể omega. Alpha có cấp độ gen càng cao, pheromone của họ sẽ ở lại trong cơ thể omega càng lâu.
Nghiên cứu cho thấy, điều này có ba lợi ích: Thứ nhất, pheromone của alpha có thể an ủi omega, tạo sự an tâm về mặt tâm lý; Thứ hai, alpha thông qua đó tuyên bố chủ quyền, cảnh báo các alpha khác tránh xa bạn đời của mình; Thứ ba, khi gặp nguy hiểm, pheromone của alpha sẽ bảo vệ omega, đe dọa đối thủ.
Khi đánh dấu tạm thời chuyển sang đánh dấu vĩnh viễn, pheromone của alpha sẽ ở lại vĩnh viễn trong cơ thể omega, cho đến khi một trong hai người chết.】
Hiện giờ, Lệ Chanh hoàn toàn mù mờ về tất cả những điều này, cậu gãi đầu, quyết định không để ý đến những "chi tiết nhỏ" này nữa.
Coi như cậu lại nợ Tiêu Dĩ Hằng một ân tình, dù sao nợ nhiều cũng chẳng lo.
...
Lệ Chanh nghỉ ngơi trong phòng nghỉ hơn một giờ, trong khoảng thời gian đó, các vận động viên bơi lội khác đến rồi đi, có người mang theo huy chương rời khỏi với niềm kiêu hãnh, cũng có người tay trắng rời đi trong sự thất vọng.
Thi đấu là như vậy, một phần nỗ lực sẽ mang lại một phần thành quả, mười phần nỗ lực sẽ mang lại hai phần thành quả, có người hài lòng với "một phần thành quả" thì tất nhiên sẽ không muốn bỏ thêm chín phần nỗ lực nữa.
Hoàng Diệp Luân may mắn, lần này cậu ta giành được huy chương bạc ở nội dung 50 mét bơi ếch! Đây là "bước đột phá" của cậu ta, trước đây thành tích tốt nhất của cậu ta là giải ba cấp tỉnh.
Lệ Chanh chúc mừng: "Được đấy Đại Hoàng, thi đấu xuất sắc đấy."
Hoàng Diệp Luân đắc ý vẫy đuôi: "Bạn gái em đang ngồi trên khán đài xem đấy, trước mặt cô ấy tất nhiên phải thể hiện cho tốt chứ."
Lệ Chanh cười mắng: "Thì ra là nhờ sức mạnh của tình yêu à."
"Anh Lệ, anh đừng cười." Hoàng Diệp Luân nghiêm túc nói, "Khi anh gặp chị dâu, chắc chắn anh còn tỏa sáng hơn, mạnh mẽ hơn nhiều!"
"......"
Nếu Hoàng Diệp Luân nói chuyện nhiều với đội Tiểu Hổ, cậu ta sẽ phát hiện ra rằng bên cạnh anh Lệ đã sớm có chị dâu rồi.
Một lát sau, loa thông báo rằng cuộc thi 100 mét bơi tự do nam sắp bắt đầu. Lệ Chanh vội vã xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, đến khu vực kiểm tra để báo danh.
Lần này, cậu ngoan ngoãn khoác chiếc áo ngoài để chắn ánh nhìn của người khác.
Lệ Chanh được xếp ở làn bơi thứ hai, việc phân chia làn bơi trong trận chung kết phụ thuộc vào thành tích của vòng bán kết trước đó, Lệ Chanh đứng thứ hai trong mười vận động viên, bên cạnh cậu đều là những tài năng xuất sắc từ các trường khác trong tỉnh, còn Kỷ Tầm thì xếp ở làn bơi thứ tư, cách cậu một làn.
Những vận động viên bên cạnh đều là gương mặt quen thuộc, họ đã gặp nhau không biết bao nhiêu lần trong các cuộc thi lớn nhỏ. Lệ Chanh cũng không buồn chào hỏi họ, lên sân thi đấu thì đâu có bạn bè, trên con đường đến huy chương vàng chỉ có sự cạnh tranh sinh tử.
......
Trên khán đài, "người nhà" của các vận động viên trường Hoa Thành số 1 ngồi cùng nhau. Trong lúc các cuộc thi bơi lội khác đang diễn ra, Tiêu Dĩ Hằng kéo Dữu Dữu đến ngồi bên cạnh mình, tranh thủ dạy bé làm bài tập.
Dữu Dữu buồn bã nghĩ: Anh này rốt cuộc làm sao vậy? Cô bé đã nói là mình không mang bài tập theo rồi, thế mà anh ấy lại dùng điện thoại tải về "Tuyển tập bài tập hè yêu thích nhất của học sinh tiểu học"! Đùa gì vậy, có học sinh tiểu học nào lại thích làm bài tập hè chứ?
Tiêu Dĩ Hằng dạy cho Dữu Dữu môn toán. Anh đã nghe nói thành tích của Lệ Chanh đứng cuối trường, may mắn là Dữu Dữu không thừa hưởng nhược điểm này. Dù mỗi lần làm bài cô bé đều nhăn nhó cau mày, nhưng bài nào cũng làm đúng.
Khi Dữu Dữu còn đang ngụp lặn trong biển bài tập, loa phát thanh thông báo trận chung kết 100 mét bơi tự do sắp bắt đầu. Dữu Dữu còn chưa kịp reo hò thì Tiêu Dĩ Hằng đã nhanh chóng thu dọn bài tập, bế cô bé lên chỗ ngồi, dặn cô bé mở to mắt xem cho kỹ trận đấu của Lệ Chanh, sau đó về phải viết một bài văn không dưới bốn trăm chữ với chủ đề "Kể về một trận đấu đáng nhớ", lần sau gặp sẽ đưa cho anh chấm.
Dữu Dữu: "...?" Cô bé ôm vịt nhỏ, nước mắt sắp trào ra, "Chúng ta còn gặp lại ạ?"
Tiêu Dĩ Hằng nhẹ nhàng nói: "Không chỉ lần sau. Sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên."
Trong đầu Dữu Dữu vang lên một bản nhạc nền cổ điển: "Em bé ơi, em còn rất nhiều câu hỏi đúng không?" Bây giờ cô bé cảm thấy hơi mơ hồ, Lệ Chanh rốt cuộc là người nhà của cô hay của Tiêu Dĩ Hằng? Sao Tiêu Dĩ Hằng lại quan tâm đến trận đấu của anh trai cô hơn cả cô vậy?
Trong sân, cùng với bài nhạc hào hùng, mười vận động viên bước vào khu vực thi đấu.
Ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng chuẩn xác rơi vào người đứng ở vị trí thứ hai.
Lần này, Lệ Chanh đã mặc áo khoác thể thao che đi phần trên quyến rũ. Khán giả xung quanh phát ra vô số tiếng thở dài thất vọng, đành tiếc nuối cất điện thoại đi.
Lệ Chanh không để ý đến xung quanh, cậu đang tập trung điều chỉnh nhịp thở, chuẩn bị cho pha xuất phát cuối cùng.
Trước khi cởi áo khoác, ánh mắt cậu vô tình hay cố ý lướt qua khu vực VIP trên khán đài. Tưởng rằng mình làm điều này rất kín đáo, nhưng Tiêu Dĩ Hằng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt hai người va nhau, Tiêu Dĩ Hằng khẽ mấp máy môi, Lệ Chanh không nghe thấy, nhưng có vẻ như là... "Cố lên"?
Lệ Chanh chầm chậm rời mắt đi, nghĩ thầm, tất nhiên là cậu sẽ cố gắng rồi, cậu đã hứa với Tiêu Dĩ Hằng rằng sẽ giành huy chương vàng để cho anh thấy.
......
Tiếng còi vang lên.
—— Lệ Chanh đạp mạnh khỏi bục xuất phát, thân mình bật lên, như một mũi tên lao vút qua làn nước trong veo!!
Khoảnh khắc chạm nước, mọi tiếng ồn trên thế giới như bị tắt đi, chỉ còn lại tiếng nước ùng ục chảy qua tai. Thế giới dưới nước yên tĩnh nhưng cũng cuồng nhiệt, Lệ Chanh thậm chí cảm thấy trong người cậu chảy không phải là máu mà là nước biển.
Sau một đoạn lặn ngắn, sóng nước nâng cơ thể màu mật ong của cậu lên, Lệ Chanh duỗi tay, liên tục vươn sải tay, như một con cá nhanh nhẹn tiến về đích.
Bơi ngắn là một cuộc đua tốc độ, từ lúc xuất phát đã phải dốc hết sức lao về đích. Lệ Chanh đạp mạnh đôi chân tạo nên những đợt sóng, từ trên cao nhìn xuống giống như một nàng tiên cá đang vẫy vùng trên mặt nước.
Trên khán đài, Tiêu Dĩ Hằng vì căng thẳng mà ngả người về phía trước, mắt chăm chú dõi theo bóng dáng đang lướt mạnh trong bể bơi.
Tiêu Dĩ Hằng từ nhỏ đến lớn vì học hành bận rộn, ngoài chạy bộ thì chưa từng tiếp xúc với bất kỳ môn thể thao nào. Đừng nói đến thi đấu bơi lội, anh còn chưa từng xem một trận bóng rổ hay bóng đá nào. Đây là lần đầu tiên trong đời anh ngồi trên khán đài, trực tiếp chứng kiến một trận đấu đầy kịch tính.
Quan trọng nhất là... người tham gia thi đấu là cậu thiếu niên mà anh thích.
Nhiệt độ trong nhà thi đấu không cao, thậm chí có chút lạnh, nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại cảm thấy máu trong người như sôi lên, thiêu đốt cả cơ thể anh.
Dữu Dữu đã phấn khích hét lên từ lâu, cô bé hô to "Anh ơi cố lên, anh ơi cố lên" đến khản cả giọng.
Đường bơi dài 50m, giữa chặng cần chạm tường xoay người. Khi còn cách tường chỉ hai mét, Lệ Chanh mạnh mẽ vung tay, đồng thời cúi đầu ép vai, thân mình cuộn lại, hai chân đạp mạnh vào tường, rồi bật ra!
Cơ thể cậu nhanh như tia chớp, chỉ trong chớp mắt đã lao đi tiếp tục bơi.
"Đẹp quá!"
"Động tác của đường bơi số hai gọn ghẽ quá!"
"Tốc độ xoay người này ở nhóm trẻ cũng thuộc hàng nhất nhì."
"Đó là Lệ Chanh của trường Trung học Hoa Thành đúng không? Dù là omega nhưng không thể coi thường cậu ta được."
Khu vực VIP trên khán đài vang lên những lời thì thầm. Tiêu Dĩ Hằng lặng lẽ quay đầu lại, thấy mấy người trung niên mặc đồ thường phục đang tập trung nhìn vào bể bơi, trao đổi ý kiến nhỏ to, tay cầm bút và giấy ghi chép nhanh chóng.
Nếu lúc này Hoàng Diệp Luân có mặt, cậu chắc chắn sẽ hét lên báo cho Tiêu Dĩ Hằng biết rằng—những người này đều là huấn luyện viên nổi tiếng trong giới! Có người làm việc tại các trường đại học hàng đầu, có người phục vụ cho đội tuyển quốc gia, tay họ từng cầm không biết bao nhiêu cúp vô địch.
Trong bể bơi, trận đấu đã bước vào giai đoạn gay cấn nhất.
Năm mươi mét cuối trôi qua rất nhanh, Lệ Chanh dẫn đầu tiên phong, các vận động viên ở làn bơi số một, ba, bốn bám sát theo sau, truy đuổi sát nút. Tuy nhiên, lợi thế của Lệ Chanh rất rõ ràng, cậu đã dẫn trước những người khác một khoảng cách bằng một cánh tay, và cậu vẫn đang tăng tốc!
Mười mét, chín mét, tám mét...
Ba mét, hai mét, một mét—chạm tường!!
—Lệ Chanh, là nhà vô địch!!!
Tiếng reo hò báo hiệu nhà vô địch đồng thời vang lên, Lệ Chanh nổi lên mặt nước, giơ cao hai tay, ăn mừng tấm huy chương đầu tiên của mình!
Đây là chiếc huy chương vàng đầu tiên mà cậu giành được trong giải đấu lần này, nhưng chắc chắn không phải là chiếc cuối cùng.
Lệ Chanh ngước nhìn lên khu vực VIP trên khán đài, ánh mắt sáng rực và cháy bỏng.
Cậu thiếu niên như một mặt trời mới nhỏ, rực rỡ tỏa sáng trên mặt nước.
"Anh Tiêu, anh nhìn kìa!" Trên khán đài, Dữu Dữu kéo tay áo người bên cạnh, "Anh ấy đang chào em đó."
"Ừ." Tiêu Dĩ Hằng cười nhẹ, "Đúng vậy."
...
Thi đấu buổi sáng hoàn thành, còn lễ trao giải sẽ được tổ chức vào buổi chiều sau khi các cuộc thi đấu kết thúc.
Lệ Chanh vì còn có cuộc thi vào buổi chiều nên không thể rời khỏi nhà thi đấu bơi lội, đành phải cùng đồng đội ăn ở căng tin nội bộ của nhà thi đấu.
May mắn là cuộc thi đấu quy mô này không quá nghiêm ngặt, người thân của vận động viên chỉ cần đóng tiền là cũng có thể vào căng tin nội bộ ăn cùng.
Tiêu Dĩ Hằng dắt tay Dữu Dữu, ôm trong lòng Tiểu Chanh, trong balo đeo trên lưng có Đại Quýt, dẫn cả nhà vào căng tin tìm người.
Lệ Chanh nhìn thấy cả gia đình xuất hiện trước mặt mình, ngẩn người vài giây, không nhịn được nói: "...Anh giống một A tồi tệ thật đấy."
Tiêu Dĩ Hằng không nghe rõ, hỏi cậu nói gì.
Lệ Chanh vội vàng đổi giọng: "Không có gì. Tôi hỏi anh muốn ăn gì trưa nay? Tôi vừa giành được chức vô địch, bữa này tôi mời!!"
Cậu lớn tiếng nói câu này, những vận động viên khác đi ngang qua đều nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiêu Dĩ Hằng thích cái tính kiêu ngạo không để ai vào mắt của cậu, như một chú sư tử nhỏ kiêu hãnh, khiến người ta muốn xoa đầu.
Căng tin nội bộ của bể bơi tỉnh rất lớn, họ tìm được một chỗ ngồi bên cửa sổ có ánh nắng chiếu vào, vừa đặt ba lô xuống, Dữu Dữu đã vội vàng kéo tay anh trai đi chọn món.
Buổi trưa căng tin cung cấp bữa ăn tự chọn cho vận động viên, hơn hai mươi món ăn nóng hổi được bày ra, ngoài ra còn có nhiều loại trái cây và đồ ngọt để bổ sung năng lượng, cô bé thấy cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng muốn ăn.
Cuối cùng, Dữu Dữu chọn một đĩa đầy bánh trứng, gà rán và trái cây, món rau duy nhất là salad trộn với sốt mayonnaise.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn đĩa thức ăn của Dữu Dữu, rồi nhìn món ăn trước mặt mình và Lệ Chanh, rất không đồng ý nói: "Sao cậu lại để Dữu Dữu ăn mấy thứ này vào buổi trưa? Toàn đồ ngọt và đồ chiên rán, đâu phải là bữa ăn đúng nghĩa."
Lệ Chanh đáp: "Nếu cô bé cần ăn những thứ bổ dưỡng thì ở nhà lúc nào cũng có. Hiếm lắm mới có dịp ra ngoài chơi với tôi, tôi chỉ muốn chiều cô bé chứ không phải là ràng buộc đủ thứ."
"Đây không phải là ràng buộc." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Cậu không để ý em ấy có răng sâu à?"
Dù chỉ tiếp xúc với Dữu Dữu trong một buổi sáng, Tiêu Dĩ Hằng đã nhận ra rằng khi cô bé nói chuyện, những chiếc răng bên trong có màu đen, rõ ràng là bị sâu răng.
"..." Lệ Chanh, một người anh vô tâm, thật sự không để ý điều đó. Cậu lúng túng gãi đầu, nhớ lại mỗi lần gặp Dữu Dữu, cậu đều mang cho cô bé trà sữa, pudding này nọ, không biết có phải vì những món đó mà răng cô bé bị sâu không?
Nhưng trước mặt Tiêu Dĩ Hằng, cậu vẫn cố chấp giữ quan điểm của mình: "Trẻ con thỉnh thoảng ăn một bữa đồ ăn nhanh thì có sao đâu. Hơn nữa, tôi là anh trai mà còn không hạn chế cô bé, anh là người ngoài thì dựa vào đâu mà quản cô bé?"
"Người ngoài?" Nghe vậy, Tiêu Dĩ Hằng cười lạnh, "Hừ, khi không cần đến tôi thì nói tôi là người ngoài; lúc cần đến tôi, quần cởi còn nhanh hơn ai hết—"
"—Anh câm miệng ăn đi!!" Mặt Lệ Chanh lập tức đỏ bừng, trong nháy mắt, cậu nhanh chóng xiên một miếng thức ăn nhét vào miệng Tiêu Dĩ Hằng.
May mà Dữu Dữu mải mê chiến đấu với hai cái cánh gà rán, chẳng chú ý nghe họ nói gì.
Mặt Lệ Chanh đỏ bừng, cái gì mà "cởi quần nhanh hơn ai hết"? Rõ ràng giữa họ là giao dịch tiền bạc trong sạch, vậy mà anh ta nói cứ như thể là giao dịch mờ ám vậy.
Tiêu Dĩ Hằng khẽ khép miệng nhai thức ăn. Anh nhai rất chậm, mãi đến lúc này Lệ Chanh mới nhận ra, trong lúc luống cuống mình đã đút vào miệng Tiêu Dĩ Hằng một miếng cam. Miếng cam mềm mại lăn trên đầu lưỡi alpha, nhanh chóng biến mất giữa môi răng.
Lệ Chanh luống cuống dời mắt đi chỗ khác.
Tên tra nam A này chắc chắn cố ý! Giữa chốn đông người, sao ăn miếng cam mà cũng khiêu gợi thế chứ?
...
Trong góc căng tin, ánh mắt Kỷ Tầm chứa đầy thù hận, nhìn thẳng vào Lệ Chanh đang ngồi cạnh cửa sổ.
Đối diện hắn, người đàn ông trung niên đeo bảng tên huấn luyện viên đang thao thao bất tuyệt.
"Kỷ Tầm, tôi đã nói với em rồi, trận đấu hôm nay rất quan trọng, em muốn tiếp tục học lên cao, em muốn vào đội tuyển quốc gia tập huấn, vậy thì ít nhất em phải giành được một huy chương vàng! Nhưng nhìn xem buổi sáng nay em đã làm gì? 50m tự do xuất phát chậm hơn người khác, chỉ giành được một huy chương bạc! 100m tự do nữa, không phải đây là nội dung sở trường của em à, em còn để thua cả một omega nữa?!?" Huấn luyện viên lải nhải một hồi, thấy hắn không nghe nữa, tức giận đập bàn, "Kỷ Tầm, rốt cuộc em có nghe tôi nói không?"
Kỷ Tầm không trả lời, mà lại hỏi một câu chẳng liên quan gì với vẻ mặt âm u:
"Huấn luyện viên, nếu trên người một omega đột nhiên xuất hiện mùi pheromone của alpha, thì là do nguyên nhân gì?"
"..." Huấn luyện viên khó hiểu, "Em hỏi cái này làm gì?"
"Hỏi cũng không được sao?"
Huấn luyện viên suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Cái đó còn phải xem omega đó là ai. Nếu là omega bình thường thì rất có thể là vừa mới được đánh dấu, trên người vẫn còn mang mùi pheromone của alpha. Nếu omega đó là vận động viên thì rất có thể là do tiêm chất cấm, ví dụ như pheromone được điều chế từ pheromone của alpha nhân tạo."
"Tiêm pheromone?"
Huấn luyện viên sững sờ, đột nhiên hiểu ra. Ông nhìn Kỷ Tầm, rồi quay lại nhìn Lệ Chanh bên cửa sổ: "Chẳng lẽ em nghi ngờ Lệ Chanh...?"
"Không phải nghi ngờ." Kỷ Tầm nói, "Hôm nay ở phòng nghỉ, em thực sự ngửi thấy mùi alpha trên người cậu ta."
Huấn luyện viên vẻ mặt nghiêm trọng, nghi ngờ nói: "Nhưng cũng có khả năng cậu ta vừa mới được đánh dấu."
"Không thể nào." Kỷ Tầm quả quyết nói, "Một omega như Lệ Chanh thì alpha nào thèm để ý chứ? Hơn nữa, cho dù cậu ta thực sự không tiêm pheromone, chỉ cần để nhân viên kiểm tra doping gây chút rắc rối cho cậu ta thì cũng đủ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của cậu ta rồi."
"..." Huấn luyện viên do dự một hồi, trong trường hợp không có bằng chứng rõ ràng đã tố cáo một vận động viên khác, việc này rất đáng khinh. Nhưng cuối cùng, ý nghĩ muốn học trò cưng giành chiến thắng đã chiếm thế thượng phong, ông vẫn ích kỷ lựa chọn đứng về phía Kỷ Tầm.
Xét cho cùng... một omega nổi bật trong bể bơi tốc độ, quả thực quá chói mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôi Dữu Dữu tội nghiệp, anh trai không quan tâm em, nhưng chị dâu quan tâm em đó.
PS: Các bạn yên tâm, kẻ xấu sẽ sớm bị trừng phạt bởi nắm đấm công lý!