Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 7




Sở Tẫn mở to hai mắt, nhanh chóng lùi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với Thanh Huyền, buông tay ra, "Cậu bị ngáo hả? Tránh ra, đừng gian díu với tôi, đến lúc vợ cậu thấy là tôi không giải thích được đâu."

"Vợ tôi???" Thanh Huyền đặt dấu chấm hỏi: "Vợ tôi lấy đâu ra?"

"Sao tôi biết!" Sở Tẫn trợn trắng mắt, tên khốn này còn rất biết giả bộ, con cũng có rồi còn giả mình không có vợ, quả nhiên là tra nam cặn bã!

Tức giận sờ túi nửa ngày, kết quả hình như không mang chìa khóa theo, sờ khắp người cũng không có.

"Tiểu Tẫn, đừng nói là anh quên không cầm chìa khóa chứ?" Thanh Huyền thấy Sở Tẫn sờ túi mãi, thân thiết hỏi.

"..." Sở Tẫn im lặng, không thể không thừa nhận, có thể đúng là bị tên khốn này có con kích thích đến, vừa rồi khi ra ngoài, thế nhưng anh quên lấy chìa khóa.

"Hay là anh đến nhà tôi trước đi?" Thanh Huyền cẩn thận đề nghị, "Đã muộn như này, chỗ mở khóa chắc chắn cũng đã đóng cửa, trước tiên cứ ở tạm một đêm nhé?"

Nói xong không đợi Sở Tẫn từ chối thì Thanh Huyền đã dùng chìa khóa mở cửa nhà, trực tiếp đẩy Sở Tẫn vào phòng.

Sở Tẫn nhìn quanh một vòng, không thấy có phụ nữ.

"Ba ba về rồi ạ?" Sở Lan nghe thấy tiếng mở cửa chạy ra, "Anh trai xinh đẹp cũng tới sao?"

Sở Tẫn ngẩng đầu nhìn Sở Lan, sắc mặt có chút phức tạp.

"Đột nhiên tôi nghĩ ra... Giường trong phòng của tôi vẫn chưa đến, chỉ có một chiếc giường, là của Lan Lan." Thanh Huyền tiến đến bên tai Sở Tẫn nhỏ giọng nói, "Hai ta cũng không thể cướp giường ngủ với con bé đúng không? Nếu không, ừm, Tiểu Tẫn, tôi giúp anh mở cửa, anh thu lưu tôi một đêm nhé?"

"...... Ai hai ta với nhà cậu?" Nói thật, Thanh Huyền là tên khốn kiếp nhất mà anh từng gặp qua. Không... không biết xấu hổ nhất.

"Baba, baba tìm cái gì vậy?" Sở Lan có chút tò mò nhìn Thanh Huyền lục lọi tủ.

"Anh trai xinh đẹp của con quên mang theo chìa khóa, baba đang tìm xem có thứ gì có thể giúp anh ấy mở khóa không." Thanh Huyền cười giải thích, theo bản năng nhìn về phía Sở Tẫn.

Sở Tẫn ngồi trên sofa bên cạnh, nhìn vẻ mặt dịu dàng khi Thanh Huyền nói chuyện với cô bé, bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với tầm mắt Thanh Huyền, nhanh chóng quay đầu lại.

Một lát sau, Sở Tẫn cảm giác Thanh Huyền không nhìn qua nữa mới thật cẩn thận đặt tầm mắt trở lại trên người hắn, cũng không biết là người phụ nữ nào, xui xẻo tám đời mới có thể cùng Thanh Huyền là tên khốn kiếp ở chung, còn sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn như vậy.

Không phải anh đang ghen tị.

Thật sự không!!

Thanh Huyền lục lọi tìm một sợi dây thép gai đi ra, nhỏ giọng tiến đến nói gì đó với Sở Lan mới đứng lên, nhìn về phía Sở Tẫn không biết vì sao đột nhiên vẻ mặt rất mất mát, "Tẫn Tẫn, làm sao vậy?"

"Không có gì." Sở Tẫn quay đầu, không muốn nhìn Thanh Huyền.

"Đi thôi?" Thanh Huyền có chút không hiểu, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra vì sao con mèo Ragdoll này đột nhiên không vui.

Sở Tẫn đứng dậy đi theo Thanh Huyền ra cửa, Thanh Huyền đâm về phía lỗ khóa cửa nhà Sở Tẫn một lát, cạch cạch một tiếng, cửa mở ra.

Nhìn từ phòng khách, ngôi nhà của Sở Tẫn đã được tân trang đơn giản, giữ lại rất nhiều đồ nội thất cũ.

"Cậu để mặc con gái ngủ một mình trong nhà à?" Sở Tẫn vào nhà đổi giày, không tình nguyện cầm đôi dép mới đưa cho Thanh Huyền.

"Lan Lan rất tự lập." Thanh Huyền nói, "Bình thường con bé đều ngủ một mình."

"...... Hai phòng kia cậu muốn ngủ phòng nào thì tùy, phòng tắm bên kia có bồn tắm, chăn ga trải giường đều ở trong tủ." Sắc mặt Sở Tẫn phức tạp nhìn chằm chằm Thanh Huyền một lúc lâu, chỉ chỉ bố cục phòng cho hắn, "Tôi đi tắm, cậu tự chơi."

Nói xong trở về phòng lấy quần áo đi tắm.

Sau đó khi Sở Tẫn tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy Thanh Huyền mở rộng áo choàng tắm nằm trên giường mình, là áo choàng tắm che cũng như không, cơ ngực xinh đẹp cùng cơ bụng như ẩn như hiện, quả thật sáng chói mê hoặc người.

Sở Tẫn nhìn chằm chằm Thanh Huyền nửa ngày mới mở miệng, "Cậu... Cậu nằm ở đây làm gì?"

Cái này có chút lúng túng.

Thanh Huyền nghe xong câu "Tôi đi tắm, cậu tự chơi", phản ứng đầu tiên chính là t*ng trùng thượng não, cho rằng Sở Tẫn muốn làm tình với hắn, vì thế lao vào phòng bên cạnh tìm một chai rượu vang đỏ, thuận tiện tìm thuốc giải rượu với ly rượu, sau khi rót rượu thì lại vọt vào bồn tắm cẩn thận tắm táp sạch sẽ, cuối cùng xong xuôi ngoan ngoãn nằm trên giường Sở Tẫn pose dáng nửa ngày mới chờ được người ngóng trông ra ngoài.

Nhưng không sao, da mặt Thanh Huyền luôn luôn dày, hiện tại Sở Tẫn không muốn cùng hắn lên giường thì đợi lát nữa nói không chừng sẽ suy nghĩ lại.

Sắc mặt Thanh Huyền như thường ngồi dậy rót rượu cho Sở Tẫn, "Chính anh nói, tôi tự chơi, nào, làm một chén chứ?"

"Cậu còn không nghĩ mình là người ngoài?" Sở Tẫn vừa nói vừa tiếp nhận ly rượu vang Thanh Huyền đưa tới, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Thanh Huyền bị đâm chọc một chút cũng không tức giận, chỉ cười ngắm nhìn bức tranh trên tường đầu giường, hắn rất thích phòng ngủ chính của Sở Tẫn, không giống phòng khách tân trang đơn giản, phòng ngủ chính là tường thạch cao, hơn nữa trang trí rất đẹp, lấy biển cả làm chủ đề, cả phòng đều là màu xanh lam làm giai điệu, trên tường đầu giường còn vẽ một đám cá voi sát thủ phiên bản siêu đáng yêu.

Sau khi chú ý tới ánh mắt của Thanh Huyền, Sở Tẫn nhấp một ngụm rượu, giải thích, "Là công ty trang trí nhà mẹ tôi tự tìm."

Ngụ ý không liên quan gì đến tôi, không phải tôi thiết kế.

Thanh Huyền chỉ cười nhìn anh.

"Cười cục cít!" Sở Tẫn tức giận không chịu nổi, vừa mắng vừa uống rượu.

Còn nhớ rằng sáu năm trước đây cũng vậy.

Một buổi tối nọ, tên khốn này đột nhiên mang theo rượu đến tìm anh, nói mồm là chúc mừng anh thăng chức, sau đó chờ ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện hai người bọn họ đã chịch một đêm, chính mình cũng bị Thanh Huyền đánh dấu.

Bởi vì vị trí điểm đánh dấu tương đối đặc thù, hơn nữa pheromone của lính gác nào đó thật sự quá bá đạo, tên sau khi bị chịch kia thì không được mấy tiếng đồng hồ đã sinh khí dồi dào, Sở Tẫn là người ở trên mà đau bụng ba ngày mới ổn.

Đánh dấu liền đánh dấu, đau bụng liền đau bụng, cái gì Sở Tẫn cũng cảm thấy bình thường, thậm chí còn rất vui vẻ, ai bảo mình thích tên khốn Thanh Huyền này.

Chuyện sau đó giống như đang nằm mơ, rõ ràng đều ở tổ chức khác nhau nhưng người này luôn có thể xuất hiện trong phòng khám của anh, trong nhà, trong phòng, mỗi ngày đều trôi qua ngọt ngọt ngào ngào. Mẹ!

Vô luận nhìn trước mặt có thành thục cỡ nào thì khi đó kỳ thật Sở Tẫn chỉ mới mười chín tuổi, anh kế thừa ngành y gia truyền, vả lại là thiếu niên thiên tài độc nhất vô nhị, tuổi còn trẻ đã thăng cấp thành dẫn đường cấp S, trở thành bác sĩ cốt lõi trong tổ chức, nhưng ở phương diện tình cảm thì lại là một khoảng trống rỗng.

Anh gặp được một tên khốn kiếp tên Thanh Huyền, không cách nào tự kiềm chế bị mị lực của hắn hấp dẫn.

Sở Tẫn cho rằng họ đang yêu đương lưỡng tình tương duyệt, nhưng chuyện sau đó quả thật chính là vả vào mặt anh, trong đoạn tình cảm này chỉ có anh ở một bên tình nguyện yêu đương cùng Thanh Huyền, Thanh Huyền này chỉ coi anh là bạn chịch.

Đúng là một tên cặn bã!

Thanh Huyền hoàn toàn không biết mình ở trong lòng người ta là hình tượng đàn ông lừa tình như thế nào, hắn vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm Sở Tẫn, vài phút sau, trên mặt Sở Tẫn bắt đầu mọc mặt trời, một lát sau, nhắm mắt lại.

"Tiểu Tẫn?" Thanh Huyền đứng dậy xuống giường, ngồi xổm trước mặt Sở Tẫn, đưa tay lắc lắc trước mắt anh, không có bất kỳ phản ứng gì.

"Nhiều năm trôi qua như vậy mà sao tửu lượng vẫn không có chút tiến bộ gì thế?" Thanh Huyền có chút bất đắc dĩ đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của Sở Tẫn rất lâu, nhịn một chút, vẫn không nhịn được.

Thanh Huyền cúi người xuống, đưa tay giữ chặt gáy Sở Tẫn, có chút vội vàng hôn lên.

Nụ hôn vừa hung ác vừa tàn nhẫn, giống như muốn nuốt sống anh.

Đầu óc Sở Tẫn choáng váng, bị hôn thật sự có chút khó chịu, theo bản năng đưa tay đẩy đẩy.

Thanh Huyền ngừng lại, cúi đầu nhìn Sở Tẫn: "Rất khó chịu à?"

"Liên quan gì đến cậu không?" Sở Tẫn rời xa tầm mắt Thanh Huyền.

"Anh có thể nói chuyện bình thường với tôi một chút không?" Thanh Huyền có chút phiền não, thật sự hắn rất phiền nghe Sở Tẫn nói ra loại quan hệ cố tình bỏ qua một bên với hắn.

Dẫn đường kết hợp luôn muốn gạt mình sang một bên, điều này gần như là nhảy nhót ở điểm mấu chốt của một lính gác.

"Thật xin lỗi, cái miệng của tôi hỗn quen rồi, nghe không quen thì cửa ở kia." Sở Tẫn rất không có thành ý xin lỗi.

Thanh Huyền đưa tay vén vạt áo Sở Tẫn lên, ngậm về phía rốn anh.

"Mẹ kiếp. Thanh Huyền, cậu ăn gian..." Điểm mẫn cảm trong nháy mắt bị lính gác ngậm lấy, giống như huyết mạch bị nắm trên tay lính gác, thân thể trắng nõn của Sở Tẫn bắt đầu phiếm hồng.

Pheromone dẫn đường nồng đậm đập vào mặt, Thanh Huyền liếm mấy cái ở rốn Sở Tẫn liền cảm giác mình cũng rất muốn anh, ngược lại vùi đầu xuống phía dưới tiến đến tiểu Sở Tẫn, hít sâu một hơi.

"..." Sở Tẫn nhìn động tác của Thanh Huyền, càng cảm thấy tên khốn này là một tên lừa gạt, Fuckboy cặn bã, chính là thèm khát thằng em trai của anh.