Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 20




Thấy Thanh Huyền đồng ý, Chu Dương vội vàng cúi đầu gửi tin nhắn cho sếp, song phương trao đổi mấy lần, đàm phán hòa bình được ấn định vào ba giờ chiều hôm đó.

Buổi trưa, Chu Dương với Phạm Hàng cọ cơm ở chỗ Thanh Huyền.

Sở Tẫn nghĩ rằng lính gác ăn nhiều nên anh nấu mười món, tất cả đều bị ba lính gác càn quét như thuồng luồng, ăn xong bụng ai cũng như cái trống...

"Anh, nhà anh tốt thật đấy, anh rể còn nấu ăn ngon nữa, em không muốn đi đâu." Sau khi ăn xong, Phạm Hàng xoa xoa bụng với vẻ mặt hưởng thụ, hoàn toàn có ý định bám trụ không rời.

"Gia đình chúng tôi không đủ khả năng nuôi cậu." Thanh Huyền nhìn bàn bát đĩa đã được tiêu diệt sạch sẽ, không biết xấu hổ sai Chu Dương rửa bát.

Công cụ hình người Chu Dương chịu mệt nhọc thu thập sạch sẽ cái bàn, sau đó ôm một đống bát đũa vào bếp rửa.

Địa điểm đàm phán của họ lần này được đặt tại một câu lạc bộ cao cấp, câu lạc bộ đó luôn nổi tiếng với sự sang trọng và riêng tư, ngoài tác dụng cách âm đặc biệt mạnh mẽ, các phòng riêng ở đó còn có thể cản trở ngũ quan vượt trội của lính gác. Là một trong những nơi được nhiều tên tuổi lớn trong ngành lựa chọn để thảo luận công việc.

Trên đường đến câu lạc bộ, Sở Tẫn đột nhiên yêu cầu Thanh Huyền dừng xe lại.

"Có chuyện gì vậy? Bảo bối?" Thanh Huyền vội vàng hỏi.



"Mua điện thoại mới cho em, không phải điện thoại của em bị hỏng rồi à?" Sở Tẫn có chút bất lực, điện thoại của người này ngủm mà hắn cũng không nghĩ phải mua cái mới.

Sau đó Thanh Huyền mới nhớ ra cái này, vốn điện thoại của hắn rất mượt, nhưng sau khi trượt tay rơi xuống nước xong hắn bật lên không hoạt động, càng ngày càng lag rồi tự tắt nguồn luôn.

Vì thế Thanh Huyền ngoan ngoãn xuống xe theo Sở Tẫn đi mua điện thoại mới rồi cả nhóm lại lên đường.

Sau khi đến nơi và đỗ xe, một người phụ nữ gợi cảm mặc sườn xám mỉm cười dẫn đường cho họ, đồng thời không khỏi nhìn trộm những người đàn ông khí chất bất phàm này.

Một con sói không biết từ đâu nhảy ra, nó có đôi mắt vàng, ngực nở, tứ chi và lưng khỏe khoắn, một bộ lông màu xám nhạt xen lẫn với lông trắng trên lưng tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời.

Đó là thú lượng tử của Phạm Hàng.

Người phụ nữ dẫn đường không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, mặc dù cô chỉ là một người bình thường nhưng ở đây thường hay tiếp đón những vị khách đặc biệt, và cũng đã nhìn thấy rất nhiều thú lượng tử.

Đưa đoàn người từ bãi đỗ xe ngoài trời vào sảnh, sau đó đi thang máy lên tầng năm.

Không biết có bao cả quán hay không mà dọc đường đi, Thanh Huyền chưa từng gặp ai khác.

Cửa thang máy vừa mở ra thì con sói của Phạm Hàng liền nhảy ra ngoài, bắt đầu vui đùa như ra ngoài đi chơi, xíu xíu lại nghe chỗ này, xíu xíu lại ngó chỗ kia.

Còn chưa tung tăng được bao lâu thì một con báo đốm hung hãn đột nhiên lao ra từ cửa bên cạnh, phi về phía con sói với tốc độ cực nhanh.

"...Đệch!" Sau khi nhìn rõ mặt mũi của con báo, Phạm Hàng kinh ngạc mắng một tiếng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

Xa xa một con sói và một con báo lập tức giằng co với nhau, lông sói và lông báo cùng bay phấp phới.

Hai phút sau, sói bị báo đốm đàn áp bằng vũ lực, nó chỉ có thể nhe răng gầm gừ cảnh cáo con báo, báo đốm đè con sói xuống và đặt móng vuốt lên đầu nó, cũng đáp lại bằng một âm thanh gừ gừ đầy cảnh cáo, hàm răng nanh sắc nhọn của nó kề sát vào cổ con sói.



Khi đến gần hơn, Thanh Huyền nhìn thấy một hoa văn hình trái tim rất độc đáo trên chóp đuôi lủng lẳng của báo đốm.

Lính gác có thú lượng tử là báo đốm không phải không có, nhưng báo đốm có hoa văn trái tim trên chóp đuôi thì chỉ có một vị.

Theo như Thanh Huyền được biết, người đó đã lâu lắm không ra mặt vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Vốn định thuận tay giúp đỡ nhóc Hàng một chút nhưng lại dừng vì không muốn trêu vào, quyết định không can thiệp, con báo này chắc chắn sẽ không ăn thịt sói trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người... Phải không?

"Thưa các ngài, là chỗ này ạ." Người phụ nữ mặc sườn xám mở cửa phòng 501 bên cạnh, cúi đầu rồi lùi lại..

Ngồi trên ghế chính của chiếc bàn hội nghị dài bốn mét là một người đàn ông, người đàn ông này có khí chất của một người lãnh đạo, không nóng không lạnh, mặc một bộ vest vừa vặn cao sang, trên tay đeo một chiếc đồng hồ, Thanh Huyền không hâm mộ mấy thứ này nên cũng không biết thương hiệu gì nhưng chỉ nhìn vào đã biết không hề rẻ.

"Đến rồi à?" Tần Phong là ông chủ đầu não của Huyền Cơ ngồi ở phía trên bên trái, nhìn mấy người đi vào, đứng lên giới thiệu cho những người ngồi ghế chính với thái độ cực kỳ cung kính, "Ngài Hạ, đó là Thanh Huyền."

Người đàn ông bên phải cũng mặc vest nơm nớp lo sợ đứng dậy, hẳn là ông chủ của Daybreak rồi.

"Chào ngài." Thanh Huyền gật đầu về phía người đàn ông ngồi ở ghế chính, hắn biết ngài Hạ này là ai, hắn đã từng chiến đấu với ông ta nhiều năm trước.

Ông ta là nhà lãnh đạo tối cao của 'Tháp', chủ tịch quốc hội, một trong những người ra quyết định hàng đầu của liên đoàn, và là người đàn ông quyền lực nhất trong toàn bộ liên đoàn ngoại trừ tổng thống.

Giống như Thanh Huyền, ông ta là lính gác hắc ám, ngại Hạ này có tính cách quỷ quyệt và thích đùa giỡn lòng người, sức mạnh của ông ta là không thể đo lường được.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Thanh Huyền đã thua thảm hại trong trận đấu nhiều năm trước đó.

Mà rất nhiều năm sau, vì trân trọng cuộc sống hiện tại của mình nên Thanh Huyền không hề có ý định đấu ta sống ngươi chết với đối phương để xem ai nhỉnh hơn nữa.

Điều mà Thanh Huyền không thể hiểu rõ nhất chính là, tại sao một chuyện nhỏ nhặt như xích mích giữa các tổ chức lại có thể kinh động đến ngài Hạ này...



"Không định vào à?" Người đàn ông ngồi ở ghế chính liếc nhìn ra ngoài cửa, với cái liếc mắt này, Chu Dương bị khí tràng trên người đối phương làm cho sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, cảm giác như bị một kẻ săn mồi hàng đầu nào đó nhắm đến.

Khi nói chuyện, giọng điệu đều đều, không có bất kỳ thăng trầm nào, theo cách nói của Thanh Huyền thì giọng điệu lạnh lùng đặc trưng của ngài Hạ khiến người ta vừa nghe thấy đã héo rũ.

Câu hỏi này cũng kỳ lạ, giống như không hoàn toàn nói chuyện với họ.

Thanh Huyền nhìn xung quanh, Chu Dương và Sở Tẫn đều đã vào, chỉ có oắt con Phạm Hàng vẫn ở bên ngoài, kết hợp với phản ứng trước đó của báo đốm và sói, Thanh Huyền đột nhiên nảy ra một ý tưởng khó tin, không, không thể nào?

Phạm Hàng vừa chửi rủa vừa duỗi chân bước vào cửa, hai tay đút túi quần thản nhiên đi đến bàn, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chính, mấy chục giây sau mới bất đắc dĩ nói: "Chú, đã lâu không gặp."

Và ngoài cửa, con sói đã hoàn toàn từ bỏ cái gọi là kháng cự vô ích, báo đốm áp sát nó, dùng một luồng sức mạnh không thể tách rời bao vây, cúi đầu xuống... Liếm lông cho nó.