Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 14




Ngoại trừ lính gác cấp thấp lúc nãy bị một bộ meo meo quyền đã KO ra thì còn có một lính gác cấp B, hai lính gác cấp A với hai dẫn đường cấp A, tất cả đều bịt mặt.

Sở Tẫn trải lưới tinh thần của mình ra bên ngoài, hai dẫn đường kia nhất thời rùng mình, "Cẩn thận!"

Tên lính gác B bị đá bay kia trong nháy mắt lại bị bắn chết trong lưới tinh thần của Sở Tẫn, hai tên lính gác A phản ứng rất nhanh né tránh, đồng thời triệu hoán lượng tử thú, đánh tới hai bên trái phải Sở Tẫn.

Một con rắn lục mang theo nọc độc và một con hổ.

Hai dẫn đường phía sau bọn họ cũng trải lưới tinh thần ra, phát động công kích vào Sở Tẫn.

"Mèo thì nên ngoan ngoãn làm một con mèo nhà, thành thành thật thật làm nũng bán manh là được rồi, thật sự loại đánh đánh giết giết này không hợp với cậu đâu." Con hổ thú lượng tử của lính gác cười khinh miệt Sở Tẫn.

Sở Tẫn không cảm thấy bị khiêu khích chút nào, tuy quân số có chút nhiều, anh cũng không am hiểu quần chiến, nhưng dù sao cũng là một dẫn đường cấp S, công kích rậm rạp đối với anh mà nói chỉ nhìn qua để trốn cũng coi như thành thạo, Sở Tẫn vừa trốn vừa muốn tìm cơ hội cho một đòn mất mạng.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị đẩy ra, một tiếng nam khàn khàn vang lên:

"Thằng chó nào? Mẹ dám thừa dịp không có ông đây bắt nạt mèo của ông?"

Một con cá voi sát thủ từ trong phòng ngủ chính nhào ra, nhanh chóng bành trướng thành thể tích cực lớn, mở miệng to như chậu máu về phía bọn họ.

Phòng lớn như thế nhưng mấy người bên trong căn bản không thể tránh được, dẫn đường bên cạnh phản ứng cực nhanh chạy về phía ban công, phòng đột nhiên chấn động mạnh, dẫn đường lảo đảo một chút, một luồng công kích tinh thần đột nhiên đánh trúng đầu óc cô ta, cả người lập tức mất đi tri giác.

Qua một đòn, bởi vì sau khi được thả ra không được tiếp xúc với nước nên cá voi sát thủ thoáng cái biến mất, Thanh Huyền chạy về phía Sở Tẫn, ôm con mèo vào trong ngực sờ soạng nửa ngày, xác định không bị thương mới yên lòng.

Sở Tẫn nằm trong lòng Thanh Huyền liếm liếm móng vuốt, nhìn tay chân lả tả cùng máu đầy đất có chút trách cứ nhìn về phía Thanh Huyền, người này mà đã quan tâm sẽ thành loạn, tuy thủ đoạn của Sở Tẫn không đơn giản thô bạo như Thanh Huyền nhưng giải quyết đám người kia đối với anh mà nói cũng là vấn đề thời gian.

"Em không phải sốt ruột... Là không nhịn được." Nhận được tín hiệu Sở Tẫn trách cứ, Thanh Huyền sờ mũi cười cười với anh.

Từ từ thở dài, Sở Tẫn nhảy xuống đất từ trong ngực Thanh Huyền, biến trở về hình người, gọi điện thoại cho cơ quan chuyên môn xử lý cục diện này.

"Bọn họ sớm nhất cũng phải tám giờ mới bắt đầu làm, trước khi xử lý xong không được để Lan Lan nhìn thấy." Sau khi cúp điện thoại, Sở Tẫn nhíu mày nói.

Sở Lan mà nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa khóc, Không... Không, có lẽ 100% sẽ để lại bóng ma tâm lý.

Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hiện tại mới hơn sáu giờ.

"Nếu không... Em sẽ đi mua bữa sáng, anh đừng để con ra ngoài nhé? Nhưng chắc con cũng sẽ không tỉnh sớm như vậy..."

"Được." Sở Tẫn gật đầu.

Thanh Huyền cầm chìa khóa ra cửa đi mua đồ ăn sáng, Sở Tẫn thì rón rén đẩy cửa phòng Sở Lan ra, biến thành mèo rồi nhẹ nhàng nhảy lên giường Sở Lan, ghé vào bên cạnh bé.

Híp mắt nhìn chằm chằm con gái bảo bối một lát, Sở Tẫn ngáp một cái.

Tối hôm qua sinh hoạt cuộc sống về đêm với Thanh Huyền mãi đến gần ba giờ mới chấm dứt, ngủ không bao lâu trong nhà đã có khách không mời mà đến.

Vì thế chờ Thanh Huyền mang theo bữa sáng trở về, rón rén sờ vào phòng con gái thì liền nhìn thấy con gái ôm mèo trong ngực, một người một mèo ngủ vô cùng ngọt ngào.

Cơ quan chuyên môn đến lúc 8:30.

Một tiểu đội nhân viên xử lý đến, sau khi xem xong hiện trường thì biểu cảm mọi người đều rất khó nói hết, trong đó có thực tập sinh mới ngồi xổm bên cạnh thùng rác nôn ra một cái long trời lở đất.

"...... Làm sao mấy người trong ngành này càng ngày càng phế vậy?" Thanh Huyền cắn điếu thuốc tựa vào tường, vẻ mặt nhìn về phía bọn họ tràn ngập khinh bỉ, "Xử lý những vết máu này sạch sẽ một chút cho tôi, tác phong nhanh nhẹn chút."

"Chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý sạch sẽ cho anh, nhưng... Vết máu trên tường nhà anh chúng tôi chỉ có thể xử lý bằng cách sử dụng chất hòa tan phân tử cao, có thể dẫn đến hỏng chút màu sắc ban đầu." Lãnh đạo bọn họ rất đau đầu nhìn hiện trường này, cũng không trách thực tập sinh mới tới của bọn họ chịu không nổi, chuyện này thật sự là quá ghê người đi.

Thi thể hoàn chỉnh đã đành, những cái khác không hoàn chỉnh đúng là hoàn toàn không hoàn chỉnh, chia năm xẻ bảy rải rác trên mặt đất liều mạng làm cũng không liều nổi.

"Không sao, đến lúc đó tôi mua sơn quét lại là được." Thanh Huyền nói, "Đúng rồi, trên ban công bên kia còn có một thi thể, đừng bỏ sót, có thể nhìn ra thân phận người chết không?"

Lãnh đạo lắc đầu, "Hiện tại có rất nhiều thành viên của tổ chức ngầm đều không đăng ký, trước mắt giữ lại hình toàn bộ khuôn mặt của họ tôi sẽ tra sau."

"Được rồi."

Sau khi nhóm người này xử lý xong, Thanh Huyền trả tiền rồi đưa họ đi, sau đó lái xe đến chợ vật liệu xây dựng gần đó mua sơn, giữa chừng còn đi ngang qua Gia Thành. Một cửa hàng nhỏ.

Lúc trở về, Sở Tẫn đang cùng Sở Lan ăn bữa sáng hắn mua ở phòng ăn.

"A, baba về rồi ạ?" Sở Lan nghe được tiếng mở cửa, lập tức kêu.

"Baba về rồi đây." Thanh Huyền đáp, trước tiên xách túi đen ném lên tủ đầu giường của phòng ngủ chính, mới đi ra mở sơn bắt đầu chuẩn bị quét tường phòng khách.

Với sự phát triển của khoa học và công nghệ thì sơn đã không còn mùi hăng như trước đây và có các thành phần có hại cho cơ thể.

Thanh Huyền vẽ một con mèo cưng che vết máu trên tường.

Vừa mới quét xong Sở Lan liền chạy ra.

"Xem này, baba vẽ meo meo, đẹp không?" Thanh Huyền phủ sơn, quay đầu hỏi bé.

"Đẹp ạ! Giống! Giống meo meo y đúc!" Sở Lan cười nói, "Baba thật lợi hại."

"Đẹp không?" Thấy Sở Tẫn đi tới, Thanh Huyền cười hỏi anh.

Sở Tẫn ôm người vào lòng hôn một cái để đáp lại, sau đó đánh giá sàn nhà, "Xử lý rất sạch sẽ, cũng may sofa này của anh đều bằng gỗ, nếu là sofa vải thì phải trực tiếp đổi mới."

Thanh Huyền sờ sờ mũi, tiến đến bên tai Sở Tẫn nhỏ giọng nói, "Em cam đoan lần sau đổi một phương pháp ôn hòa vô hại để cho bọn họ chết nhẹ nhàng hơn."

"Anh đi ra ngoài một chuyến, em ở nhà với Lan Lan nhé." Sở Tẫn nói.

"Ừm, được." Thanh Huyền đáp.

"Lan Lan, ba phải ra ngoài một chút, baba ở nhà chơi với con, được không?" Sở Tẫn cười hỏi Sở Lan.

"Được, ba đi đi ạ." Sở Lan gật gật đầu, "Con và baba sẽ ngoan ngoãn ở nhà."

Sở Tẫn trở về phòng thay quần áo, Thanh Huyền theo anh vào phòng.

"Cái gì vậy?" Sở Tẫn nhìn thấy cái túi đen xấu xí không buộc chặt trên tủ đầu giường, đưa tay cầm lấy.

Đủ các loại da bên trong. Roi da. Còng tay. Mấy loại đồ vật lóe mắt.

Sở Tẫn lấy ra xem hết thứ này đến thứ khác, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Huyền.

"Em đều rất muốn thử, cho nên mua tất." Thanh Huyền chớp chớp mắt.

"Được rồi, chờ buổi tối chậm rãi thử." Sở Tẫn nhặt về trong túi ném đến cạnh giường, đứng dậy đi thay quần áo.

Chờ Sở Tẫn thay xong quần áo, Thanh Huyền ôm anh hôn vài cái mới lưu luyến không rời buông tay.