Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ ?

Chương 24: GIẤC MƠ QUAY VỀ




----- Sáng hôm sau -------

*Cộc cộc*

Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng hơn. Tiếng bước chân này với đầy khí chất khinh người, khiến người khác sợ hãi. Từ bước từ bước đi lên cầu thang 1 đôi giày cao giót đen đầy mê hoặc... Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa quay lưng lại phía cô bé nhỏ chỉ mới là tuổi dậy thì. Cô ta dần dần quay người lại bước dần dần đến ngồi xuống bên cô ra sức đánh đập chỉ có mỗi tiếng la hét của cô gái trẻ và người phụ nữ tàn bạo vang len trong đêm. Trời thì chỉ có thể la hét thay cho cô gái đáng thương. Không gian xung quanh thật nhỏ hẹp, tối tăm cả tiếng sấm vang lên thật đáng sợ. Lâu lâu tia sét sét ấy lóe lên khiên cho khuôn mặt người phụ nữ ấy rõ rang hơn. Cô gái trẻ chỉ biết ngồi đấy chịu đánh vừa la hét vừa khóc lóc thương cho người trước mặt mình.

- Mẹ... mẹ... - Cô đột nhiên tỉnh giấc mộng giật mình tỉnh dây, có lẽ nó chính là cơn ác mộng đến với cô vào hàng đêm. Thật đáng sợ, thật lãnh khốc, thật bi ai.

Mặt cô tái đi, mồ hôi chảy ra ướt 1 phần gối cô nằm, cô vội thở dốc.

- Hứa tiểu thư cô không sao chứ? - Dì An nghe tiếng la liền chạy vào. - Hứa... Hứa tiểu thư... - Dì An kêu mãi kêu mãi mà cô không nghe. Bà đưa tay đụng vào người cô, rõ ràng là chảy rất nhiều mô hôi tại sao lại lạnh thế này.

- A... Ả... Xin lỗi... cháu không sao, dì đừng lo quá, cháu chỉ là gặp phải ác mộng thôi.


Dì An nghe nói thế đáng gật đầu quay đi nhưng nào ngờ bà đụng trúng phải cái bàn khiên cho lọ thuốc của cô để trên bàn liền rơi xuống đất. Bà vội vàng nhặt lên nhìn thoáng qua bà cũng biết được đó là thuốc an thần.

- Thuốc này... - Dì An cầm lên đưa cho cô.

- À... cháu hay gặp ác... à không đó không phải thuốc của cháu đâu dì đừng lo. - Cô nhìn hướng khác không dám nhìn trực diện vào đôi mắt già dặn kinh nghiệm ấy vì cô sợ mình sẽ bị phát hiện là nói dối.

- Vậy chào HỨa tiểu thư tôi ra ngoài trước. - Nói xong Dì An đi ra.

Sau khi Dì An đi thì cô mới đứng dậy cất lọ thuốc vào trong hộp tủ chứa toàn thuốc an thần từ nhẹ đến mạnh, không những thế còn có rượu.

----------- Phòng cậu --------

- Dì An, có chuyện gì sao? - Cậu ta mắt nhắm mắt mở, mặc bộ đồ ngủ cute bay ra mở cửa hỏi dì An.

- À, Là... Hứa tiểu thư cô ấy gặp ác mộng gì đó, tôi cũng không biết nhưng nhìn cô ấy có vẻ như cô ấy sợ lắm. - Dì An dừng lại nói với vẻ đầy nghi vấn, tò mò.

- Vậy sao? - Cậu ta dựng vào cửa có vẻ suy nghĩ gì đó. - À... cảm ơn dì, dì có thể đi làm việc rồi.

- Vâng, cậu chủ. - Nói xong bà gật nhẹ đầu rồi rời đi.

Nha đầu ngốc đó mơ cái gì thế nhỉ? - Cậu ta đứng suy nghĩ mãi mà không ra nên quyết định đi đến phòng cô, định gõ cửa thì cửa bỗng nhiên mở ra.

- Hi, bạn... à không cậu đến đây kêu tôi dậy à. - Cô đưa tay lên chào bạn với 1 nụ cười rạng rỡ nư có chuyện gì xảy ra nhưng bắt gặp đôi chân mày nheo lại của cậu ta nên thôi đổi giọng liền.

Ai mà nghe thì xong mình. 'bạn' cô ta thích có bạn đến thế sao? - Cậu ta nhăn nhó mặt mày quan sát trạng thái của cô.


- Ờm ... À mà không phải tôi chỉ đi ngang qua xem xem cái bản mặt cô sau khi khóc một trận thật dài sẽ như thế nào thôi... - Cậu ta bất chợt trả lời đại trong khi ý cậu ta không phải vậy?

- Sao? Vi Vi khóc... Ai làm cho bảo bối của mẹ khóc... - Bà Hạ lên ngay lúc cậu ta nói. Cô chỉ lấy tay nhéo lấy tay anh ta một cái thật đau.

*Á*

- Cô bị điên à? - Cậu ta quay sang cô, chỉ tay vào mặt cô nghiến răng.

- Hửm... có phải là con không? - Bà Hạ nhìn cậu ta, lại là tuyệt chiêu tuyệt kỹ của bà, xách tai cậu ta xuống lầu một cách không thương tiếc.

- Á.. Á.. Không phải con mà mẹ... Với lại con mới là bảo bối của mẹ mà... Á.. Á nhẹ thôi đau quá - Cậu ta như muốn chào đón căn nhà vào lúc sáng sớm 1 cách nồng nhiệt thế này đây.

Trong khi đó Tiểu Tuyết đi đêm mới về đang rón rén vào nhà như là không biết chuyện gì?

- Tiểu Tuyết... Con đi đâu đấy. - Bà Hạ nhìn cô 1 ánh mắt dịu hiền cơ mà nhìn kỹ thì sẽ biết 1 viên đạn nho nhỏ như muốn phóng ra bất cứ lúc nào của bà.

- À.. Con... - Cô đứng lại nhìn bà mà thương cho phận mình, chỉ cần cô nhìn đâu thì bà nhìn theo đó. - Xin lỗi mẹ.. con định đi chơi với bạn 1 chút thôi ai mà ngờ, con ngủ mất tiêu nên... Ngàn vạn lần xin lỗi mẹ... - Cô lập tức cúi đầu xin lỗi bất chấp.

- Tiểu Tuyết... mẹ dữ đến vậy sao mà con sợ dữ vậy? - Bà Hạ thấy Vi Vi xuống thì liền đổi giọng nhanh hơn lật giấy.

- Ả.. Mẹ dữ... À không? Mẹ hiền nhưng con muốn tạ lỗi với mẹ thôi. - Tiểu Tuyết nhìn sắc mặt của mẹ mình mà ứng biến.

*( Mình phải thi thử nên hơn 1 tuần không đăng truyện lên được... Đừng bỏ mình nha)*