Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ ?

Chương 2: TIỀN ... VẤN ĐỀ LÀ TIỀN...




Hôm nay, cô đi xin việc làm để trang trải cuộc sống. Bố cô từ ngày qua Mĩ chưa 1 lần điện thoại hay nhắn tin cho cô biết. Chỉ 1 tin từ khi ông đi được ông viết trong bức thư :

Con gái à!Khi con nhận được lá thư này có lẽ bố đã ở trên máy bay sang Mĩ rồi. Bố muốn đi xây dựng lại tất cả. Bố muốn làm lại từ đầu. Con ủng hộ bố đúng không? Bố xin lỗi đã không bàn với con về việc này và để con ại 1 mình nơi xa lạ này. Nhưng con nên nhớ rằng nơi đây không hề xa lạ, nơi đây là nơi bố mẹ đã gặp nhau và yêu nhau. Bố mong rằng khi bố quay lại đây tìm con thì con lúc ấy cũng tìm được 1 ý chung nhân vừa ý với mình.Có lẽ con nghĩ bố lo xa con nay mới lớp 12 nhưng con à! bố lo nhất là con. Con 1 mình nơi ấy cô đơn biết bao con cần 1 người nào đó bên con. Bố mong rằng con sẽ gặp được nhiều người xấu 1 chút. Con đừng nghĩ bố trù ẻo con nhưng chỉ có như vậy thì con mới phân biệt được những loại người trên thế giới này. Và lúc ấy con sẽ hiểu tại sao bố muốn như vậy. Đừng như bố mẹ chỉ vì 1 chút sai sót đã đánh mất tất cả, đừng tin vào ai nhiều quá con nhé! Con cũng trao cho ai đó hết tất cả tình yêu và niềm tin của mình nhé! Vì khi lúc mất rồi thì con không phải là mất tất cả. Con hiểu chứ! Bố yêu con gái. Khi nào sự nghiệp của bố có tiến triển hơn bố sẽ về đón con được chứ? Con phải chịu khổ rồi. trong đây bố có 1 ít tiền cho con. Cố lên nhé con gái! Điện thoại của bố cũng đem đi bán rồi nên có lẽ trong 1 thời gian dài bố con mình không thể nói chuyện được rồi. Tạm biệt con. Hẹn ngày nào đó gặp lại con. Hãy sống thật tốt nhé!

Mỗi ngày, cô đều đọc bức thư mà khóc thầm. Nhưng hôm nay cô đã đưa ra quyết định cất giấu cẩn thận bức thư này và không khóc nữa. Cô quyết tâm sống thật tốt, sống 1 cách vui vẻ, sống 1 cách ý nghĩ nhất. Nhưng đêm hôm qua...

TING...

Cô cầm điện thoại mở ra thì 1 đoạn tin nhắn..

Đại tỷ, tiền sửa xe là 5921.10 CNY.

*( 5921.10 CNY = 20 triệu VND* * CNY: nhân dân tệ*

về sau tiền Nhân Dân Tệ mình sẽ đổi thành VND luôn nha)*

- Hả, nhiều như vậy sao? Haizz làm sao bây giờ ta? 20 triệu mà 1 tháng mình chỉ được vài triệu mà còn ăn uống, học phí, điện nước... Haizz sao mình nhọ dữ vậy gặp phải tên nhiều tiền này, haizz chịu thôi dù gì cũng tại mình mà.- Cô thấy tin nhắn của cậu liền há miệng thở dài, nằm xuống giường vung vẫy.

Ò. tôi biết rồi. Mỗi tháng tôi gửi cho anh 800.000 được không? Tại vì bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy.

------- nhà cậu ta ----

TING

- Ai vậy không biết? Không biết bổn thiếu gia đang tắm à! Mất hứng chết được. - Cậu ta đang tắm thì phải thay đồ ra ngay.

Đầu tóc ướt nhem, người thì ướt chẳng khác gì đến nổi chiếc áo choàng tắm cũng ướt không ít nha. Cậu ta cầm chiếc điện thoại cười nhếch nói:

- Xía huơ, cô ta nghèo đến vậy sao?- Nói rồi anh ta nhắn cho cô 1 cái tin.

Ukm

rồi vứt điện thoại lên giường rồi quay đi lau khô tóc.

-------- Nhà Cô -----

Cô nằm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đợi chờ tin nhắn của cậu. Ai ngờ

TING 1 cái cô giật mình làm rớt điện thoại ngay mặt mình.

- Uizaa đau quá!- Cô lấy tay xoa nhẹ mũi rồi vội cầm chiếc điện thoại lên xem tin nhắn của cậu.

Cô nhìn dòng chữ mà bực mình:

- Người gì mà lạnh dữ vậy? Ukm đúng 1 từ làm như mình có giá lắm ấy. Bà đây sau này có giàu thì bà bóp chết mi. Chờ đấy... - Cô nắm tay hình quả đấm đưa vào điện thoại kiểu đe dọa cho bản thân vui.

- Nhưng giờ sao đây, phải kiếm việc thôi. - Cô lướt điện thoại thì bỗng thấy gần nhà trường cô chuẩn bị học có 1 nhà hàng nhỏ đang tuyển nhân viên và cả 1 shop hàng sách nữa.

Cô nhắn tin với chủ 2 tiệm xin việc. Cô hết gửi ảnh lại gửi ảnh CMND, nói chung gửi đủ thứ bị hỏi đủ điều người ta mới tạm chấp nhận. Ngày mai cô có thể đi xác nhận với người ta tại cửa hàng.

- May quá mình xin được việc rồi.- Cô vui vẻ tắt điện thoại thoải mái đi ngủ.

------ SÁNG HÔM SAU-----

Cô dậy rất sớm, chọn đồ gọn gàng nhất vừa mắt nhất, trang điểm 1 chút rồi lên xe đến nhà hàng. Cô nàng chạy nhanh đến nhà hàng, chẳng lâu cô đến nơi, thì chắc không lâu đâu hơn nửa tiếng thôi, cô lạc lên lạc xuống, hết bản đồ này đến bản đồ khác, hỏi hết người này đến người khác. Thay vì người khác chỉ 10-15 phút thì cô mất gấp đôi.

- Hả gần nơi mình ở vậy sao? Sao mình ngốc quá vậy? Tốn quá trời thời gian.- Cô tự gõ đầu mình phụng phịu nói thầm.

Cô bước vào trong như 1 con mèo nhỏ không gây ra tiếng động nào cả. Cô bước vào với đôi mắt lấp lánh tự miệng thốt thầm

WOW đẹp quá!

*( Haizz lại xàm r. hì bỏ qua cho mk, chap sau sẽ cố gắng hơn)*