Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 56




Năm ngày trước.

Ở ngoài một cứ điểm bí mật trên vùng núi bắc cảnh, Thanh Long Sứ của Thiên Sơn Giáo, tựa vào một thân cây, "Ọe" một tiếng, ói đến mức muốn ngất luôn.

Một người đi tới từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ lên lưng gã.

Vì hơi thở của người này hết sức ôn hòa và thong dong, thậm chí khi hắn lại gần rồi mà Thanh Long Sứ cũng chưa phát hiện ra.

Tới tận khi bị vỗ một cái vào lưng, Thanh Long Sứ mới phát hiện ra người phía sau. Gã vừa quay đầu thì thấy người này, biểu tình từ đề phòng biến thành kinh ngạc, nhưng chưa kịp nói gì đã phải quay lại nôn tiếp.

Người phía sau kéo tay gã, ngón tay day ấn ở huyệt vị trên tay gã.

Thanh Long Sứ đột nhiên dừng nôn, gã giãn giãn người, "Aizzz, ngươi cũng biết y thuật à? Ngươi chỉ day ấn mấy cái mà ta đã thấy thoải mái hơn nhiều rồi."

"Cũng có biết chút ít y thuật." Thanh âm của người này mang theo ý cười, "Ngươi sao thế?"

Nhìn người trước mắt có hơi xa lạ, nhưng khí tức thì lại có vẻ rất quen, Thanh Long Sứ to gan lớn mật, lựa chọn tin tưởng hắn, thành thật nói: "Ta vừa thấy đống sâu mà giáo chủ nuôi, má ơi, quá là dã man! Ta phải dùng kỹ năng diễn suất cả đời, mới có thể mạnh mẽ chạy ra ngoài rồi mới nôn á!"

"Là loại độc trùng nào?"

Khi nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, khuôn mặt tuấn tú của Thanh Long Sứ lập tức vặn vẹo, gã lại quay đầu đỡ thân cây, hăng hái "Nôn!"

Sau khi phun hết những gì có thể phun ra, Thanh Long Sứ mới quay đầu, thoi thóp nói: "Ngươi hỏi cái đám sâu độc đó làm gì? Mà thôi... ngươi biết cũng chẳng sao, nhưng ta cũng không rõ. Đống sâu đó là do giáo chủ lai tạp ra từ vài loại độc trùng khác nhau, cũng không biết làm sao mà gã đó lại có thể thành công được, lớn lên thấy ớn... A, làm ơn, đừng có bắt ta phải tả nữa!"

Người trước mặt gật đầu, không hỏi thêm nữa, Thanh Long Sứ yếu ớt hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Cuối hè năm ngoái, giáo chủ bí mật chiêu mộ một đám người tinh thông thảo dược."

"Ah, hóa ra ngươi cũng biết chăm sóc dược..."

Thanh Long Sứ còn chưa dứt câu, đột nhiên lật mặt, cao giọng nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi đúng là đã lĩnh ngộ được hết những lời rao giảng của ta! Thông thiên thần và thông thiên sứ của giáo ta đang ở trên trời nhìn xuống mỗi một hành động của chúng ta, mỗi một cống hiến của ngươi đều sẽ được người đời sau khắc ghi!"

Lúc Huyền Vũ Sứ đi qua, thấy bóng lưng người chăm sóc dược liệu nọ, không rõ là nhớ ra cái gì mà nhất thời dừng lại.

Nhưng khi hắn nghe thấy Thanh Long Sứ thành kính lớn tiếng nói: "Làm tốt lắm, dốc hết toàn lực vì giáo chủ! Chúng ta vì đại nghiệp! Có phải không, Huyền Vũ Sứ?"

Thấy mình bị Thanh Long Sứ điểm danh, Huyền Vũ Sứ cũng gật đầu nói: "Thông thiên thần trên cao phù hộ giáo ta trăm đời hưng thịnh."

"Thiên tướng sẽ giáng tội Phòng thị, chỉ có giáo chủ mới có thể cứu vớt muôn dân!" Thanh Long Sứ trở nên kích động, "Chỉ có giáo chủ mới là đấng cứu thế của thiên hạ này!"

Nói xong mấy câu rắm thối này, Thanh Long Sứ và Huyền Vũ Sứ kề vai sát cánh đi mất.

Dù hai kẻ này đã đi xa rồi nhưng vẫn còn nghe thấy chuyện bọn chúng đang nói: "Huyền Vũ đại ca a, hai ngày nay ta phải trông vườn dược liệu, rảnh đến lông tóc cũng phải dài ra."

Huyền Vũ Sứ nói: "Đây là đại nghiệp của giáo chủ, không được lười biếng. Giáo chủ lệnh ba chúng ta phải tự mình phụ trách, có thể thấy việc này vô cùng trọng yếu, cần phải thật cẩn thận."

Thanh Long Sứ nhanh nhẹn tiếp lời: "Ta tràn đầy tín ngưỡng với thông thiên thần Thủy hoàng đế, thông thiên sứ Úy Trì quốc sư, tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ, giáo chủ chính là sứ giả giáng trần của hai vị thiên thần, chắc chắc lại có thể giương danh chính nghĩa ở nhân gian!"

Người chăm sóc dược liệu nhìn theo hướng hai vị tôn sứ rời đi, cuối cùng xung quanh cũng không còn ai, hắn mới mở tay ra, nhìn xuống lòng bàn tay.

Đó chính là một cây dược thảo mà Thanh Long Sứ vừa mới lén lút nhét vào tay hắn. Rễ của nó vẫn còn dính đất, trên đỉnh ngọn cỏ nhòn nhọn có màu đỏ, trông như bị máu tươi xối lên.

Cây cỏ này đã hơi héo, rõ ràng đã bị nhổ lên một lúc rồi.

Hắn im lặng không lên tiếng, cẩn thận giấu đi, lặng im xuống núi.

Mười ngày sau đó, cũng tức là ngày thứ ba kể từ lúc ôn dịch bùng phát, sáng sớm hôm ấy, toàn bộ bắc cảnh bị phong tỏa, cấm tuyệt đối việc qua lại giữa hai miền.

Ám ảnh từ trận ôn dịch năm ngoái vẫn còn chưa tan trong lòng dân chúng bắc cảnh, năm nay cơn ác mộng đó vừa mới bắt đầu mà đã bị triều đình xử lý như vậy.

Sau động đất chính là ôn dịch, thiên tai liên tiếp xảy ra. Lệnh phong tỏa này càng khiến cho dân chúng tuyệt vọng hơn.

Triều đình lại một lần nữa lựa chọn vứt bỏ con dân bắc cảnh này sao?

Nguyên Cảng Thành có bến tàu kết nối hai miền nam bắc, là thành trấn đầu tiên bị áp lệnh phong tỏa.

Nguyên Cảng Thành vốn là đại thành lớn nhất ở bắc cảnh, đến mùa xuân, dân chúng ở bốn trấn nhỏ xung quanh sẽ tới Nguyên Cảng Thành để mua hàng hóa thiết yếu hàng ngày, nhưng lúc này để ngăn chặn ôn dịch lan truyền, đến cả đường bộ cũng bị cấm, không ai được phép ra vào thành, trái lệnh: chém.

Lúc Trì Võng đang sắc một nồi thuốc lớn thì nhận được tin phong tỏa.

Các đại phu ở Lan Thiện Đường liên tiếp nhiễm phải ôn dịch, Trì Võng đã sửa phương thuốc mấy lần nhưng vẫn chưa thể trị tận gốc được ôn dịch.

Thuốc đang nấu trong nồi đã được Trì Võng cải tiến rất nhiều lần.

Những người mắc phải ôn dịch lần này có bệnh trạng phát tác không giống nhau, tùy theo thể trạng từng người mà lại có biến hóa, khó lòng phát hiện ra quy luật. Trì Võng đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân, mới hiểu được một ít về độc tính của ôn dịch lần này.

Sau khi uống thuốc theo phương thuốc mới nhất này, có thể trì hoãn thời điểm độc tính của ôn dịch phát tác, lúc mới bị hoặc khi chưa tiến vào giai đoạn nguy hiểm có thể giúp cho lục phủ ngũ tạng không lập tức bị suy kiệt.

Nhưng dược hiệu vẫn chưa đủ, không thể trị tận gốc ôn dịch.

Nhưng đây đã là phương thuốc có hiệu quả tốt nhất rồi.

Y cần rất nhiều dược liệu.

Trì Võng thả cho quạ mỏ xanh bay đi, lệnh cho Phòng Lưu đang ở nam cảnh chuẩn bị các dược liệu cần thiết, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới bắc cảnh.

Nhưng y cũng viết rõ, không cho phép Phòng Lưu tới đây,

Ít nhất cho đến trước khi Trì Võng có thể đưa ra phương thuốc chữa ôn dịch, y sẽ không cho phép Phòng Lưu tới đây.

Trì Võng ho khan hai tiếng, cảm thấy nghẹn trong ngực, có lẽ nhiệt khí bốc ra từ nồi thuốc khiến cho y không thở nổi,

Thể chất của y đặc thù, bất lão bất tử, mấy trăm nay chưa từng bị bệnh.

Dịch độc lần này quả thực quá hung mãnh, ngay cả Trì Võng cũng không tránh được, nhưng Trì Võng không giống như những người khác, y có thể tự áp chế dịch độc trong cơ thể mình.

Những đại phu trong Lan Thiện Đường còn có thể làm việc cũng chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.

Y đổ đầy thuốc đã sắc vào trong bát, bưng ra ngoài, các đại phu nhanh chóng phát thuốc cho người bệnh, cho các đồng liêu đã mắc bệnh uống thuốc.

Trì Võng tự tay cho A Miễu uống thuốc, nửa canh giờ sau, A Miễu đã chuyển từ sốt cao sang sốt nhẹ.

Thang thuốc này vẫn có hiệu quả nhất định, đây là tin tức tốt đẹp duy nhất ở bắc cảnh đen đủi này, khiến cho bách tính đang bị phong tỏa trong Nguyên Cảng Thành thấy được tia hy vọng nhỏ nhoi.

Bệnh nhân nghe danh mà tới Lan Thiện Đường chẩn bệnh tăng vọt trong nháy mắt, tất cả các đại phu còn có thể cử động được đều đã đi sắc thuốc.

Dược liệu đang hết rất nhanh.

Nhìn từng người bên ngoài đang bị ôn dịch dằn vặt, mặt mày cầu khẩn, đại phu ở Lan Thiện Đường cũng không nỡ đuổi về.

Trì Võng nhìn ra bên ngoài, hôm nay sắc trời âm u, khiến cho Nguyên Cảng Thành đã chìm trong chết chóc và bệnh tật càng trở nên u ám hơn.

Y không biết Phòng Lưu cần bao nhiêu thời gian mới có thể chuẩn bị đầy đủ dược liệu, nhưng theo dự đoán của y, có lẽ cũng phải mất một ngày rưỡi.

Nhưng người bên ngoài có thể cầm cự được đến lúc đó không?

Trì Võng nhìn lại hàng dài bệnh nhân đang xếp hàng, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng.

Y chép ra giấy phương thuốc mới nhất, cũng cẩn thận ghi chú lại những điểm cần lưu ý trong lúc sắc thuốc, tránh ảnh hưởng tới dược hiệu, cho dán ở khắp nơi trong thành, phân phát cho tất cả các y quán.

Đối với tai họa lớn như thế này, quan trọng nhất là phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Đầu tiên Lan Thiện Đường cần tỏ rõ thái độ, không một chút tư lợi.

Những y quán khác trong thành đều bội phục cách hành xử của Lan Thiện Đường.

Tất nhiên Lan Thiện Đường có thể giấu làm của riêng, ôm chặt phương thuốc, biến nó thành thứ thiên kim có cầu, đồng thời cũng dựa vào ôn dịch lần này thể hiện y thuật trấn áp tất cả y quán khác ở bắc cảnh, nâng cao thanh danh của Lan Thiện Đường.

Nhưng Lan Thiện Đường lại không do dự lựa chọn việc công bố rộng rãi phương thuốc, không màng tư lợi, chia sẻ với tất cả mọi người.

Đây chính là hành động thực tế để chứng minh cho di huấn của Thiện nương tử.

Y đức của Lan Thiện Đường khiến cho bệnh nhân cảm kích, người cùng nghề kính phục.

Hiện nay vì Nguyên Cảng Thành đã cạn kiệt dược liệu, mỗi một chén thuốc đều cực kỳ quý giá, không được phép lãng phí dù chỉ là một giọt.

Trì Võng không uống thuốc, vì y có thể dùng nội lực để ngăn chặn dịch độc trong người, nên đã nhường phần thuốc của mình cho người khác.

Một số đại phu trong Lan Thiện Đường sau khi uống thuốc đã khôi phục được khả năng làm việc, lập tức lại vùi đầu vào việc, bao gồm cả A Miễu.

Trong lần đại nạn này, cho dù A Miễu chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, cũng đã thể hiện được tinh thần kiên cường kinh người, nàng cố chịu đựng thân thể còn chưa khỏe hẳn, vẫn bận rộn tại tuyến đầu tiên.

Nhưng khi nàng biết Trì Võng lại không dùng phần thuốc của mình mà đưa cho người khác, cuối cùng không chịu được mà bưng một bát thuốc đến trước mặt y nói: "Trì lão sư, ngài nhất định phải uống hết bát thuốc này."

Trì Võng thấy trong ngực như nghẹn lại, lúc ở chỗ đông người, y thậm chí còn cảm thấy hít thở không thông. Nhưng chỉ cần y có thể duy trì được tỉnh táo, dịch độc không thể nào tàn phá bừa bãi trong cơ thể y, cho nên y vẫn cứ gạt đi, "Không cần, ta thế nào tự ta..."

Còn chưa nói xong đã im bặt.

Đâu đớn kịch liệt truyện đến từ trong kinh mạch, giống như mỗi tấc trên thân thể y đều bị người khác dùng châm đâm vào.

Hiện tượng này cũng không giống như tình trạng khi nhiễm ôn dịch, Trì Võng cố nhịn đau, gọi: "Sa Thạch."

Trong đầu trắng xóa, vậy mà lại không có bất kỳ âm thanh nào của Sa Thạch.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tại sao Sa Thạch lại không có ở đây?

A Miễu lập tức đỡ lấy Trì Võng đang lảo đảo sắp ngã, kinh hãi đến tái cả mặt nói: "... Trì lão sư? Người đâu, mau bưng một bát thuốc tới đây!"

A Miễu không đỡ được y, thân thể Trì Võng mất khống chế trượt xuống, đập vào cạnh bàn ngã xuống.

Y không thể nói được thêm câu nào nữa, hai mắt từ từ khép lại, rơi vào hôn mê.

[Bên tai lại xuất hiện âm thanh, không gần không xa.

Sau một lúc y mới có thể nghe được rõ ràng.

"Ở trong phủ buồn bực hơn một tháng có phải đã chán lắm rồi đúng không? Vừa hay hôm nay ta rảnh, để mang ngươi ra ngoài chơi một lúc nha."

Tiểu Trì mười lăm tuổi nhìn con thuyền đang neo ở bên bờ sông, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, ngươi muốn đưa ta du ngoạn trên sông sao?"

"Dẫn ngươi ra sông câu cá." Trang Diễn nở nụ cười, khuôn mặt anh khí tuấn lãng lại có mị lực khiến người ta thấy ấm lòng, "Lâu rồi ta chưa có thời gian nhàn nhã thế này, trưa nay ta sẽ nướng cá câu được cho ngươi."

Có lẽ đúng vào lúc họ chuẩn bị lên thuyền, tâm phúc của Trang Diễn đột nhiên chạy tới, nói nhỏ mấy câu vào tai Trang Diễn.

Trang Diễn vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười ấm áp dần mất đi nhiệt độ, "Sao lại cố tình cháy vào lúc này... Thôi, để ta đi xem xem thế nào."

Hắn áy náy: "Tiểu Trì, ta có việc phải xử lý, nhưng không lâu đâu. Ngươi cứ lên thuyền trước chờ ta một lúc."

Chính sự dù sao cũng trọng yếu hơn mấy chuyện du ngoạn, sau khi Trang Diễn lên bờ, Tiểu Trì lên thuyền theo lời dặn của Trang Diễn.

Mặt trời chiếu xuống khiến cho mọi thứ trên thuyền đều ấm áp, Tiểu Trì vào khoang thuyền nghỉ ngơi, giữa làn nước sông dập dềnh lên xuống, thế mà y vẫn có thể ngủ được.

Y cũng không ngủ quá lâu, mới được một lúc đã tỉnh lại, y ngái ngủ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại thấy thuyền đã ra tới giữa sông.

Lúc y đang ngủ mà thuyền đã rời bến sao?

Có phải Trang Diễn đã lên thuyền rồi không?

Tiểu Trì ra khỏi khoang thuyền, phát hiện thuyền thực sự đã rời khỏi bờ bắc cảnh, tuy còn có thể nhìn thấy bờ sông, nhưng cũng đã đến vùng nước sâu.

Tiểu Trì gọi thật to: "Thiếu gia?"

Trên thuyền yên tĩnh, không ai lên tiếng trả lời, trong nháy mắt Tiểu Trì đã cảm thấy có nguy hiểm.

Từ lần trước khi Trang Diễn không có ở trong phủ, y bị Trang Hầu cưỡng ép đưa đi, Trang Diễn không bao giờ để cho Tiểu Trì dễ dàng ra khỏi viện nữa, còn triệu hộ vệ tâm phúc từ quân doanh vào viện.

Bình thường Tiểu Trì cũng ở trong phòng, không bao giờ bước ra khỏi cửa viện, vốn chỉ là một tên nô tài, lại được Trang Diễn che chở đến mức sống như khuê tú trong các gia tộc lớn trước đây.

Dù là ra ngoài đi chơi, nhưng trước khi Trang Diễn đi xử lý chính sự, cũng đã cố ý lưu lại hộ vệ tâm phúc bảo vệ cho Tiểu Trì. Nhưng khi ra ngoài, y lại không thấy bất kỳ hộ vệ nào của Trang Diễn trên thuyền.

Tiểu Trì cảnh giác đi hết một vòng trong thuyền, cuối cùng mới nhìn thấy một vệt máu trên boong thuyền.

Y cuối cùng cũng đã hiểu có chuyện gì, lập tức chạy về khoang thuyền vừa mới nghỉ ngơi lúc nãy.

... Nhưng đã chậm mất rồi.

Gã đó bắt lấy y, máu trên thanh đao vẫn còn đang nhỏ xuống, ngay lúc Tiểu Trì nghĩ là gã sẽ lấy đao cắt cổ mình, gã lại kéo Tiểu Trì ra nhìn một cái.

Giọng nói của gã khàn khàn, "Không thể giết ngươi, lại nhất định phải cho ngươi chết đuối.... ha ha, đúng là một mệnh lệnh kỳ quái."

Gã ném Tiểu Trì xuống sông.

Rầm một tiếng, Tiểu Trì rơi xuống nước, y không còn nghe thấy âm thanh nào trên bờ, trong tai đều là tiếng nước chảy ào ào.

Ngay trước khi y rơi xuống nước, đã nhịn thở theo bản năng để tránh bị sặc nước, nhưng trong chớp mắt khi vừa rơi xuống sông, Tiểu Trì phát hiện ra chỗ bất thường trong câu nói của sát thủ kia.

Cái gì gọi là không thể giết, chỉ có thể chết đuối?

Tại sao gã lại bắt y phải chết đuối? Nếu muốn giết y, một đao đứt cổ thì đến đại la thần tiên cũng không thể cứu được, không phải sẽ nhanh chóng, gọn gàng hơn sao?

Cũng không thể ngụy tạo ra cảnh y trượt chân rơi xuống nước. Hộ vệ Trang Diễn lưu lại có lẽ đã lành ít dữ nhiều, toàn bộ người trên thuyền đều đã bị thủ tiêu, bằng vào tâm tư của Trang Diễn sao lại không nhận ra điểm kỳ lạ trong chuyện này?

Trừ phi mục đích chính của gã này này... không phải là giết y, mà là đang kiểm tra y.

Gã dùng nước sông rửa sạch đao, ngồi xổm trên thuyền, lạnh lùng nhìn Tiểu Trì đang chìm xuống sông.

Khi gã thấy Tiểu Trì có thể nín thở, híp mắt lại, lộ ra sát ý không thèm che giấu.

Trong nháy mắt Tiểu Trì đã hiểu hết mọi nguyện, y hút mạnh một ngụm nước, đau khổ sặc nước sông.

Quả nhiên bàn tay đang đặt trên vỏ đao của gã đó đã dừng lại.

Trong lòng Tiểu Trì có một suy đoán khiến cho y phải sợ hãi —— đây có thể là sát thủ mà Trang Hầu phái tới.

Nhưng tại sao đột nhiên Trang Hầu lại nghi ngờ thân phận của y? Y đã để lộ sơ hở ở chỗ nào?

Lúc Trì Võng bị bắt đưa tới Trang phủ, trong lòng đã nghĩ xong mấy lời biện minh, ngụy trang thân phận cho mình. Ở La Ngạc quốc, người được đọc hán thư đều là con cháu quý tộc, càng không có mấy người trong độ tuổi của y, cho nên thân phận rất dễ bị tra xét ra.

Vì thế lựa chọn hàng đầu của y là thư đồng của y năm đó, chính là nhi tử của tổng lĩnh hải quân có tuổi tác không chênh lệch với y là mấy.

Vương tử La Ngạc tinh thông bơi lội, nhưng thư đồng của y từ nhỏ đã không dám xuống nước.

Nước sông lạnh như băng, theo mũi miệng tràn vào trong thân thể y, khi y bị sặc nước thì càng giãy giụa theo bản năng, khiến cho y càng bị sặc nhiều hơn.

Kẻ đang đứng trên thuyền, đặt tay lên vỏ đao và quan sát y, e rằng chính là người đến nghiệm chứng thân phận của y.

Nếu y biết bơi, vậy y chính là dư nghiệt của vương thất La Ngạc. Trang Hầu hành sự tàn nhẫn, nhổ cỏ tận gốc, y rất có thể sẽ bị gi3t chết ngay tại đây.

Cho nên y nhất định không được phép biết bơi, phải chết chìm giữa sông này, tránh phải chịu một đao đứt đầu ngay bây giờ.

Nhưng muốn chết chìm giữa sông này cũng khó ngang với việc vượt qua kiếp này.

Trang Diễn không có ở trên thuyền, hắn thậm chí còn không biết được chỗ này đang xảy ra chuyện gì.

Tiểu Trì tuyệt vọng nghĩ, không ai có thể giúp được y.

Y chỉ có thể ép buộc bản thân quên đi cách nín thở, tiếp tục sặc nước sông, hy vọng rằng Trang Hầu cũng sẽ không thực sự ép chết y, sau khi y vượt qua thử thách thì sẽ cho người xuống cứu y, đánh cược lấy hy vọng sống.

Tiểu Trì đã ở trong nước chơi đùa từ bé tới lớn, y tràn đầy yêu thích với dòng sông. Khi y ở trong nước có thể nín thở rất lâu, bơi lội như cá gặp nước.

Cho nên xưa nay chưa bao giờ y có thể tưởng tượng đến cảnh tượng ngày hôm nay, giống như người chết đuối mà y từng nhìn thấy, tuyệt vọng mà thống khổ khi bị dòng sông y thân thuộc nhất nuốt sống.

Y không thở nổi.

Trong miệng trong mũi y toàn là nước sông, nước tràn vào khoang ngực khiến cho y cực kỳ đau đớn, thời gian mỗi một lần tim đập một nhịp lại như kéo dài ra vô tận.

Y cách mặt sông càng lúc càng xa, không khí trong lồ ng ngực đã không còn lại bao nhiêu, sát thủ kia thậm chí còn đứng trên thuyền, nhìn xem có phải y thật sự sắp chết đuối không.

Ý thức dần biến mất.

Khoan Giang mênh mông chính là nơi táng thân của y sao?]

Buổi tối, Nguyên Cảng Thành.

Trì Võng hôn mê được đưa vào một gian chẩn bệnh riêng, A Miễu vô cùng lo lắng tới thăm y, nhưng dù cho nàng có lo lắng chết đi được, cũng không có biện pháp nào, đành phải kéo chăn lên cho y, đặt nến ra xa một chút, hy vọng có thể khiến cho y thoải mái hơn một chút.

Đôi mắt của Trì Võng vẫn đang nhắm chặt, không hề có cảm giác nào với những người xung quanh, dù A Miễu lo lắng cho y, nhưng lại không có nhiều thời gian để nán lại đây lâu hơn, Lan Thiện Đường đang thiếu người, A Miễu không thể vắng mặt quá lâu.

Nàng chỉ ở lại chăm sóc y trong chốc lát rồi lại vội vàng chạy ra ngoài.

Sau khi A Miễu rời đi, cửa sổ Lan Thiện Đường bị người bên ngoài cạy mở.

Đám người tới mặc y phục đen thui, bên trên thêu ký hiệu thánh hỏa, vô thanh vô thức lộn người một cái vào bên trong Lan Thiện Đường.

"Đại ca, có phải là y không?"

Một tên áo đen nhìn Trì Võng một chút, gật đầu nói: "Đúng, giáo chủ phân phó, nhất định phải xử lý đại phu nghiên cứu ra phương thuốc ở Nguyên Cảng Thành, còn phải im hơi lặng tiếng, không để cho giáo ta bị nghi ngờ."

"Dù sao thì năm nay xảy ra động đất, nước sông nhấn chìm không ít nơi, đã khiến lòng người hoang mang. Còn phát sinh đại địch như vậy, hoàng thất đã khiến cho lòng của phần dân chúng bắc cảnh này nguội lạnh, đây chính là thời cơ tốt nhất để triệt bỏ ách thống trị của Trọng triều ở bắc cảnh!"

Thần sắc tên áo đen mang theo một loại cuồng nhiệt, "Không thể để cho bất kỳ ai phá hủy kế hoạch chúng ta đã chuẩn bị từ lâu được! Không để cho bất kỳ ai nghi ngờ rằng dịch bệnh lần này có quan hệ với Thiên Sơn Giáo chúng ta!"

Một người trong số chúng đi đóng cửa.

Một tên khác thì cầm lấy một cái gối, úp lên mặt Trì Võng.

"Giữ người y lại, không để cho y vùng vẫy, kinh động đến người trong y quán."

"Vâng, đại ca."

Miệng mũi không thể hít thở chính là một trải nghiệm vô cùng đau đớn, khiến cho bất kỳ ai cũng có thể tỉnh lại từ trong mộng, cũng khiến cho bất kỳ ai đang hôn mê cũng phải có phản ứng.

Nhưng đám người đã chuẩn bị sẵn sàng để áp chế Trì Võng khi y giãy dụa lại thấy có chỗ bất thường: "Người này không cảm thấy gì sao? Sao lại sai sai thế này?"

"Không biết... đừng nói nhảm, giết y xong chúng ta lập tức rời đi."

[Nước sông xộc vào mũi, nghẹn thở khiến cho không ai chịu đựng nổi.

Mặt nước gần như vậy lại xa xôi như thế.

Thân thể y càng lúc càng lạnh, bị dòng xoáy đen đặc kéo xuống đáy sông.

Y thật sự phải chết ở đây sao?

Tiểu Trì không cam lòng mà mở to mắt, mặc dù y không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở trong nước.

Nhưng dưới đáy sông đen đặc, y tựa như thấy được phụ vương mẫu hậu mà y nhung nhớ, đang giang rộng vòng tay ấm ấp, đợi y tới đoàn tụ.

Không phải là chỗ này... Không thể ngã xuống ở chỗ này được.

Ai đó nhanh chóng tới cứu y đi mà.

Kéo y nổi lên trên mặt nước, ép buộc y phải hít thở, trước giờ y chưa từng biết, hít thở không khí cũng có thể khó khăn đến vậy.

Trong lúc y mơ hồ mà hít thở theo bản năng, nhưng y lại đẩy chính mình về hướng vực sâu.

Quá đau khổ, nếu không thể được cứu...

Y nghĩ, vậy thì... tìm cách giải thoát đi.]

"Đại ca, thân thể tiểu đại phu này không nhúc nhích tí nào, có phải là đã chết từ trước lúc chúng ta tới đây không?"

Tên kia nói: "Cứ giữ thêm một lúc đi, thành sự là quan trọng nhất."

Đúng lúc này, có một bóng người đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ đang mở.

Hắc y nhân bất mãn nói: "Không phải đã nói ngươi phải canh gác bên ngoài sao? Vào làm cái...A!"

Người vừa tiến vào bóp cổ tên đó, ném gã bay ra ngoài, đầu hắc y nhân đập mạnh vào vách tường, ngất luôn.

Tên giáo chúng còn lại của Thiên Sơn Giáo phản ứng cực nhanh, lập tức rút ra bội kiếm bên hông, nhanh chóng tấn công khách không mời mà đến này. Lại bị người mới tới đỡ được bằng tay không, xoay người một cái, khuỷu tay đập mạnh vào cằm tên đó, khiến cho tên này chấn động mà ngất đi.

Người mới tới vội vàng đi qua nhấc gối lên, kiểm tra hô hấp của người trên giường.

Tiếng hít thở cực kỳ yếu ớt, hắn lập tức chạm vào gáy Trì Võng, kiểm tra khí quản có bị tổn thương hay không.

Không ngờ là...trên người Trì Võng không có thương tổn nào, nhưng hơi thở lại càng lúc càng yếu đi một cách kỳ quái, dường như chính y đã lựa chọn bế khí đến nghẹn thở.

Tại sao lại như vậy?

Hắn kiểm tra hơi thở của Trì Võng, nhắm hai mắt lại.

Sa Thạch ở ngay khắc tiếp theo bật tỉnh, "Có chuyện gì? Tại sao ta lại bị tắt máy... Má ơi! Trì Võng, Trì Võng!?"

Sa Thạch rơi vào khủng hoảng: "Phương án cứu chữa khẩn cấp, can thiệp, can thiệp, lập tức cho phép ta can thiệp!"

Một lát sau, Sa Thạch tuyệt vọng nói: "—— can thiệp thất bại! Ta sẽ bắt Chân Gà nhà ngươi, tại sao lại lựa chọn lúc này gây chuyện?..., Đúng ra ta không nên nghe lời ngươi, nên dùng năng lượng được thưởng từ nhiệm vụ lần trước để nâng cấp phòng ngự mới đúng!"

Thanh âm của nó đã bắt đầu nức nở: "Sau này ta sẽ không chọc ngươi giận nữa... Trì Võng, Trì Võng, ngươi tỉnh lại đi, sau này chuyện gì ta cũng sẽ nghe theo ý ngươi, có được không?"

Thanh âm của Sa Thạch vang lên trong đầu Trì Võng, nhưng lại không có lời đáp lại, bây giờ Trì Võng đang lâm vào nguy hiểm mà nó lại không thể giúp được gì cho y.

Sa Thạch khổ sở khóc nấc lên.

Người đang ngồi bên giường Trì Võng nhíu mày, một tay cậy mở lòng bàn tay đang nắm chặt của Trì Võng, một tay đặt trên giường, cúi người chạm vào trán Trì Võng.

[Ánh sáng không lọt được tới đáy sông, trước mắt tối đen, chỗ nào cũng vừa lạnh vừa tối.

Thân thể chìm xuống càng lúc càng sâu, càng lúc càng lạnh.

Có thể bỏ cuộc ở đây không, đây có khi lại là lựa chọn dễ dàng nhất?

Mất đi ngũ giác, y chầm chậm nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử vong gõ cửa.

Y không phát hiện phía trên dòng nước đã có biến hóa.

Cuối cùng cũng có người rẽ sóng mà tới, bơi đến bên cạnh y, đỡ lấy thân thể đang chìm xuống của y.

Trang Diễn không hề do dự bóp mặt y, truyền khí quá miệng y.

Đồng thời ôm lấy thân thể y, điên cuồng bơi lên trên mặt sông.

Trang Diễn ôm Tiểu Trì nhảy lên khỏi nước, lên thuyền nhỏ không người, đặt y ở giữa khoang tàu trên boong thuyền.

Cả người Trang Diễn ướt sũng, tóc tai bết nước cũng mặt kệ.

Hắn run rẩy nói: "Cách cứu người chết đuối —— dùng nhọ nồi, dùng hai hòn đá cọ lên người... nước chảy ra từ thất khiếu thì sống, nhưng ta đi đâu tìm nhọ nồi bây giờ? Cách khác, phải nhanh nghĩ ra cách khác..."

"... "Tuyển tập cách cứu người phổ biến"? Có! Lúc vớt lên không được để người úp sấp. Nhanh chóng cậy mở miệng, đặt đũa theo chiều ngang, nếu có thể đẩy nước ra..."

Không có đũa, Trang Diễn cạy miệng Tiểu Trì ra, dùng ngón tay của mình mở rộng miệng của Tiểu Trì, tiện tay đẩy nước trong phổi ra, cùng lúc đó lại tiếp tục lẩm bẩm: "Lại đặt người chết đuối lên lưng bò, đẩy từ..."

Trên cái thuyền giữa sông thì lấy đâu ra bò, Trang Diễn tuyệt vọng nhìn xung quanh, đành phải ôm Tiểu Trì Vào lòng, tay giữ sau lưng y, dựa theo hình dạng lưng bò, dùng sức vuốt nhẹ, để y hộc nước ra.

Thanh âm Trang Diễn run rẩy này, "... Nước từ trong bụng chảy ra khỏi miệng, chảy lớn chảy nhỏ, tức là sống... Tức là sống! Tiểu Trì, nhanh hộc nước ra, tỉnh lại nhanh lên!"

Vừa đẩy vừa vuốt trong chốc lát, Tiểu Trì oa một tiếng tỉnh lại, thân thể co quắp, Trang Diễn vội vã ôm lấy lưng y, nâng người y lên, giúp y hộc nước sông ra dễ dàng hơn.

Y hộc nước thêm một lúc mới dừng lại, mắt cũng chưa mở ra được, thấp giọng đến mức không ai nghe được mà xác nhận: "... Là thiếu gia?"

Trang Diễn muốn cười to một tiếng, nhưng không hiểu sao ra đến miệng lại thành nghẹn ngào, thanh âm run rẩy, truyền tới thần thức của Tiểu Trì: "Đừng sợ, là ta... ta đến rồi."

Y biết mình đã được cứu rồi.

Trong lòng bỗng nhiên thả lỏng, Tiểu Trì không kiên trì được nữa, triệt để rơi vào hôn mê.

Chỗ nào sáng? Chỗ nào tối?

Có lẽ y còn chưa hiểu được, nhưng dựa vào trực giác, y có thể biết được, thân thể ấm áp mà quen thuộc y đang dựa vào lúc này, làm cho y thấy an tâm hơn bất kỳ chỗ nào khác trên đời.

Có người này bên cạnh, y có lẽ sẽ... không còn bị tổn thương nữa.

Không khí lại một lần nữa lưu chuyển trong thân thể, đó là sinh khí.]

Tiếng khóc ầm ĩ của Sa Thạch truyền tới thần thức của y: "Nha nha nha, Trì Võng... Trì Võng!?"

Trì Võng đột nhiên bật dậy khỏi giường, Tử An đỡ được y, ôm y vào lòng, nhẹ nhàng động viên: "Đừng sợ, ta tới rồi."

Trong lúc hôn mê, vì không còn bị nội lực áp chế, dịch độc bộc phát trong thân thể Trì Võng, khiến cho y sốt đến mơ hồ.

Hậu quả của việc lý trí đi vắng, chính là việc y dựa theo bản năng sờ s0ạng về phía thanh âm quen thuộc kia, tiến vào vòng ôm ấm áp giúp y an tâm.

Y gần như nghẹn ngào nói: "Trang Diễn..."

Thân thể Tử An cứng đờ.

Đó là cái tên từng xuất hiện trong vô số giấc mộng của hắn, nhưng khi người trong lòng hắn gọi ra, thì hắn đột nhiên dâng lên niềm vui sướng và thân thiết, kỳ quái đến mức hắn không thể lý giải được.

Tử An chỉ sửng sốt trong nháy mắt, lại tiếp tục vỗ nhẹ lưng Trì Võng, dịu dàng nói: "Yên tâm ngủ đi, chuyện sau này để cho ta."

Dựa vào câu nói này, Trì Võng lại ngủ thiếp đi, hít thở bình thường trở lại.

Tử An nhẹ nhàng dỗ dành y, tới tận lúc y ngủ say mới ngắm nhìn khuôn mặt y, lâm vào trầm tư.

Cây nến đã được đặt ở rất xa, ngũ quan của Trì Võng hiện ra dưới ánh nến mờ mờ. Tử An nhìn y, vô duyên vô cớ lại xuất hiện loại cảm xúc không đúng lắm.

Tựa như trời sinh hắn đã biết, người trong ngực không phải trông thế này.

Hắn đưa tay ra thử thăm dò, lại sờ ra tới lớp da giả trên mặt y.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng kéo kéo, lột ra từng mảnh da giả.

Sau khi lột xuống lớp ngụy trang, Tử An ngạc nhiên phát hiện, trước mắt hắn chính là dung nhan mà mỗi một biểu tình đều khiến hắn động tâm trong từng giấc mộng.

Chỉ là so với dáng vẻ ngây ngô trong mộng...

Y đã trưởng thành rồi.

Cửa sổ gian chẩn bệnh riêng của Lan Thiện đường mở ra, có tiếng người nói chuyện vọng vào.

"Đại ca ở trong đó lâu quá rồi, sao còn chưa đi ra?"

"Đúng vậy, cũng chỉ là giết một tên đại phu văn nhược, tay trói gà không chặt, việc này dễ như trở bàn tay, sao lại mất nhiều thời gian như thế?"

"... Có vấn đề rồi! Chúng ta mau vào xem thế nào!"

Tử An cau mày, vội vã ôm lấy Trì Võng đang mê man trên giường, tay còn bận ôm người, đành phải dùng chân đá bay cánh cửa đã bị đóng lại trước đó, nhảy ra từ cửa sổ ở mặt khác của Lan Thiện Đường ra ngoài.

Động tĩnh này lập tức kinh động tới bệnh nhân và đại phu còn đang ở trong Lan Thiện Đường, A Miễu cả kinh nói: "Tiếng động vừa nãy là gì vậy? Đợi đã... cửa phòng của Trì lão sư, tại sao lại bị mở ra thế kia?"

Nàng có chút kinh hỉ hỏi: "... Có phải là Trì lão sư không? Ngài đã tỉnh lại rồi sao?"

Giáo chúng Thiên Sơn Giáo thấy tình trạng trong phòng, đều không hiểu chuyện gì, lại nghe thấy âm thanh truyền tới từ bên ngoài, hoang mang nói: "Có chuyện gì thế này? Tiểu đại phu kia đâu? Thôi... mặc kệ đi! Không thể bị phát hiện, nhanh chóng đưa các anh em đang hôn mê rút lui trước đã!"

A Miễu vội vã chạy tới, hét một tiếng rồi tê liệt ngã xuống đất.

Cửa phòng đã bị đạp hỏng từ bên trong, nằm sóng xoài dưới đất, cửa sổ trong phòng mở ra tứ phía, hiển nhiên từng có người tới đây.

Trên giường Trì Võng đã trống không.

_______

Chi chít trích dẫn về cách cứu người đuối nước của tác giả.