Cái nóng mùa hè chết tiệt này!
Còn có ánh nắng rực rỡ chiếu đến mức mắt cậu cũng sắp bị chiếu tới mù kia nữa!
Lê Soái thở dài, dứt khoát ném chiếc balo lớn trên lưng xuống đất, thuận tiện lau trán, trên tay dính lại những vệt mồ hôi nhỏ. Xem ra từ khi tìm được công việc, cuộc sống của cậu đã thay đổi rất lớn.
Tuy nói đã có việc làm, quầng mắt thâm đen vẫn ẩn hiện dưới mái tóc Lê Soái. Cậu đeo một chiếc kính gọng đen, trên người mặc một chiếc áo phông đẫm mồ hôi, đứng dưới ánh nắng chói chang cũng đã bị hong cho sắp khô, phía dưới là một chiếc quần dài màu xám rộng rãi, dưới chân đi một đôi dép màu nâu. Lê Soái, người có phong cách ăn mặc như một otaku tiêu chuẩn, không chút nào che giấu khí chất của một kẻ thất bại 5 vạn năm của mình.
Mà ngay lúc này, vị otaku là cậu cũng đang rất thần kì đứng trong "Phẩm Hương Uyển" của thành phố N, nơi được cho là chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu hoặc những người có tiền ở. Cậu đưa tay lên che nắng, không khỏi nhìn một chút khung cảnh của đồng tiền. Với lòng căm thù người giàu sâu sắc, Lê Soái lấy chiếc điện thoại di động Nokia quý giá của mình ra từ trong túi sau quần, so sánh địa chỉ trên điện thoại với những con số trên tấm bảng màu đồng kia: "Phẩm Hương Uyển 918". Không sai, số nhà buồn nôn như vậy hoàn toàn giống với anh ta!
Sau khi lần nữa xác nhận rằng mình không tìm sai địa chỉ, Lê Soái cười lạnh một tiếng, đem điện thoại bảo bối của mình cất lại vào trong túi, ngồi xổm xuống, vừa ngâm nga vừa từ trong ba lô lấy ra hai cái loa nhỏ, cáp dữ liệu và một cái ghế xếp...
Kết nối cáp dữ liệu với loa - OK!
Kết nối cáp dữ liệu với PSP - OK!
m thanh bình thường - HOÀN HẢO!
PSP chuẩn bị khởi động - 3! 2! 1!
Lê Soái nhìn căn biệt thự nhỏ với ánh mắt lạnh lùng, tay phải giơ nắm đấm lên, nhẹ nhàng dựng ngón giữa, ngước mắt nhìn phía trước một cách quỷ dị, bắt chéo tay nới lỏng các khớp đến khi phát ra những âm thanh "rắc" mà cậu tự cho là đáng sợ. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, giơ ngón giữa bên phải lên và ấn mạnh xuống. Chà, nhấn và giữ, PSP xin được chính thức bắt đầu!
Thế là, vào một buổi sáng nọ, trước căn biệt thự được chủ đầu tư của "Phẩm Hương Uyển" dán nhãn là "tận hưởng một cuộc sống sang trọng và thể hiện gu thẩm mỹ tuyệt vời", một tiếng gầm như sấm vang lên: "Vũ Văn Thần, anh cái đồ khốn kiếp, anh nếu có năng lực đi quyến rũ hôn phu của người khác, thì cũng có năng lực mở cửa! Đồ khốn kiếp, anh nếu có năng lực quyến rũ hôn phu của người khác, thì có năng lực mở cửa!"
Mười phút sau, Lê Soái nhẹ nhàng vặn lớn âm lượng máy ghi âm lên một chút, tiếp tục phát theo vòng lặp...
Nửa giờ sau, Lê Soái lấy từ trong ba lô ra hơn chục cục pin AA, kiên trì nỗ lực, có công mài sắt, có ngày nên kim…
Một giờ sau,
"Ầm!"
Vũ Văn Thần một cước đá cửa nhà mở ra, đôi mắt của Lê Soái sáng lên, ngay khi cậu định lao về phía trước, liền nhìn thấy một cái bóng màu xám bạc từ phía sau Vũ Văn Thần xồ về phía mình.
"Má ơi ~" Lê Soái kêu thảm một tiếng, nhấc chân định bỏ chạy.
"Gâu ~" Chú chó lớn vui vẻ vẫy đuôi, không chút do dự nhào tới đè Lê Soái xuống liếm cậu, động tác gọn gàng lưu loát đã chứng minh đây chính là một kẻ tái phạm lâu năm khiến người ta căm phẫn!
"Soái Soái!"
"Há?" Lê Soái bò ra từ dưới lưỡi con chó, ngu ngốc trả lời.
"Gâu!" Gần như ngay cùng lúc, con chó xám bạc cũng vui vẻ đáp lại.
Lê Soái giận dữ: "Anh con mẹ nó còn đặt tên cho chó kiểu này?"
Vũ Văn Thần khoanh tay, cười chế giễu: "Đó không phải vẫn có người đáp lại sao?"
Bởi vì vẫn đang bị chó lớn đè xuống, Lê Soái không dám manh động, chỉ có thể cố ra vẻ hậm hực lớn tiếng quát: "Đồ khốn nạn!"
Vũ Văn Thần nghe xong, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Lê Soái. Mãi một lúc sau, anh ta cười khẩy, quay người đi trở vào nhà.
"Đi vào!"