Tên Chết Bầm Nhà Anh

Chương 43: Tôi Quen Cậu Chủ Thứ Bảy Nhà Họ Bạch




Nhờ ơn mấy cái loa chạy bằng cơm đó, Nam Mẫn luôn sống hướng nội trở thành trung tâm của sự chú ý, ánh mắt bốn phía đều tập trung về nơi này, mấy kẻ thích góp vui cũng nhào tới.

Người bị hắt đầy rượu trên mặt, thiếu điều bị đập vỡ đầu kia là cô gái duy nhất không la, cô ta đã choáng váng hết mặt mày rồi, nuốt ngụm rượu bị hắt vào miệng xuống, lắp bắp hỏi: “Cô… Cô là ai?”

Hôm nay những người đến tham gia tiệc rượu đều là kẻ không phú thì quý, dù có là ngôi sao giới giải trí thì cũng phải từ hạng hai trở lên, cô ta chính là một diễn viên hạng hai gần đây đang lên như diều gặp gió, lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, thứ am hiểu nhất chính là quan sát sắc mặt.

Tuy cô ta cực kỳ sợ hãi, nhưng thấy trang phục và trang sức trên người Nam Mẫn, dù là bộ lễ phục đặc chế hay là dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ, tất cả đều là những thứ cô ta có quay phim cả đời cũng không có được, nên khí thế cũng yếu đi.

“Cả tôi cũng không biết, lại dám nói xấu sau lưng tôi, tôi nên nói cô là nghé con không sợ cọp, hay là cô ăn gan hùm mật báo đây”.

Lần này Nam Mẫn vẫn còn nương tay lắm, cái ly đập vào đầu, thủy tinh văng ra trông đáng sợ là thế, nhưng không ảnh hưởng gì đến da thịt.

Với phụ nữ, cô luôn là người thương hoa tiếc ngọc.

Diễn viên nhỏ suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra: “Cô chính là… Cô cả nhà họ Nam ư?”

Cô ta vừa mới nói ra cái tên đó, mọi người vây xem lại chuyển tầm mắt sang Nam Mẫn, ghép cái tên đã quá quen cùng với người đứng trước mặt, bấy giờ, tất cả đều có cùng một suy nghĩ…

Thì ra đây là cô cả nhà họ Nam.

Hình như còn… Hấp dẫn hơn lời đồn. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
2. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
3. Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
4. Hoa Đào
=====================================

Nhóm chị em thân thiết bên cạnh cô diễn viên kia có mấy em gái mới bước vào giới showbiz, cũng có vài cô chiêu từ mấy gia đình không được gọi là danh môn gì, bình thường có thể nói chuyện với Nam Nhã mấy câu, cứ tưởng là mình biết nhiều chuyện người nhà họ Nam lắm, nhưng với họ thì cô cả nhà họ Nam là Nam Mẫn thì chỉ là nhân vật trong truyền thuyết mà thôi.

Đúng là trước kia tập đoàn Nam Thị là kẻ độc quyền ở thành phố Nam, có địa vị cao quý nhất, nhưng mấy năm gần đây đã dần suy sụp, một công ty sắp phá sản, thì người thừa kế nó có gì hay mà nói?

Một em gái đang nổi trên mạng xã hội, bình thường cũng khá thân với Nam Nhã đứng ra, lớn tiếng nói với Nam Mẫn: “Ai cho cô cái quyền đánh người ở đây? Đây là bữa tiệc của tạp chí “0 Giờ”, cô dám gây chuyện ở đây, không sợ đắc tội nhà họ Bạch ư? Tôi có quen biết với cậu chủ thứ bảy nhà họ Bạch, cô tin tôi bảo anh ấy kêu bảo vệ vào đuổi cô ra ngoài không?”

Cô nàng dáng vóc không cao, nhưng khí thế lại không yếu.

Có cô ta dẫn đầu, nhóm chị em bên cạnh như được bơm thêm khí thế, hùa theo nói: “Đúng vậy, chẳng nói chẳng rằng hắt rượu lên người con gái người ta, cô cả nhà họ Nam không được dạy dỗ à?”

Nhất thời, trông như muốn lao vào đánh hội đồng Nam Mẫn.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực ra khỏi hậu trường, chứng kiến vở kịch từ đầu đến cuối, cũng nghe thấy những lời nói xấu sau lưng Nam Mẫn trước đó, thế nên khi Nam Mẫn đi tới dạy cho họ bài học, hai người đàn ông ấy không cản lại, nhưng thấy Nam Mẫn bị bắt nạt thì đến lúc họ phải ra mặt rồi.

Nhấc chân lên định đi tới, thì thấy Nam Mẫn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, trực tiếp lấy thêm hai ly rượu đỏ từ phục vụ, hắt lên đám con gái đang ríu rít kia, thể hiện hết sự “mất dạy” mà họ nói!

Hắt rượu xong, vẻ mặt Nam Mẫn vẫn bình thản, lạnh lùng nhìn bọn họ, trên mặt là vẻ cao quý và kiêu ngạo.

Chính là vẻ kiêu căng như muốn nói: “Tôi hắt rượu vậy đó, mấy người làm gì được tôi?”

“Chuyện gì thế? Ầm ĩ cái gì vậy?”Đọc truyện tại TruyenApp.online

Bạch Lộc Dư và Bạch Y Đình đang đi xã giao thì nghe thấy tiếng động, đều chạy tới, Bạch Thất đẩy đám người kia ra, trông thấy kẻ bị họ bao vây bắt nạt là Nam Mẫn thì chợt căng thẳng, đến khi thấy cô không tổn hao gì thì tảng đá trong lòng mới rơi xuống.

“Anh Thất”, em gái đang nổi trên mạng thấy Bạch Lộc Dư tới như tìm được núi dựa, nước mắt như mưa tựa vào người anh ta.

Bạch Lộc Dư vội vàng ngăn lại: “Ấy ấy ấy, bẩn muốn chết, đừng có tới đây”.

Đêm nay em gái kia mặc chiếc váy màu trắng, bị Nam Mẫn hất rượu đỏ, trông cứ như bị hắt máu chó, trông hết sức đáng sợ.

Cô ta làm ra vẻ đáng thương, mắt đầu khóc hu hu chỉ vào Nam Mẫn trách móc: “Tại con nhỏ này mà ra cả, chúng em đang tán gẫu với nhau vài câu thì cô ta chẳng nói chẳng rằng chạy tới hắt rượu! Anh Thất, tổng giám đốc Bạch, cô ta gây chuyện ở đây là đang làm mất thể diện của anh đó, mau đuổi cô ta ra ngoài đi!”

Dụ Lâm Hải đi tới, lấy ra một cái khăn nóng trong ống trúc, đưa cho Nam Mẫn: “Tay dơ rồi, lau đi”.

Tay Nam Mẫn dính rượu đỏ, đang thấy nó cứ dính dính nên cũng không từ chối khăn nóng Dụ Lâm Hải đưa, nhận lấy chậm rãi lau tay, ngón tay trắng nõn thon dài sáng lên dưới ánh đèn, rực rỡ.

Từ động tác đưa khăn đến lúc Nam Mẫn lau tay, hội trường ầm ĩ bỗng chốc trở nên im ắng vài giây.

Phó Vực cách đó không xa nhìn thấy, nhấp ngụm rượu đỏ, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn đôi vợ chồng lỡ dở giữa đường kia, lúc bắt nạt người khác cũng ăn ý đến lạ.

Cô diễn viên hạng hai cùng với em gái mới nổi trên mạng đang khóc hu hu kia thiếu điều bị hai người chọc tức chết.

“Anh!”, yêu quái tiếp tục làm nũng.

Bạch Lộc Dư bị cô ta gọi mà đầu tê rần, nổi hết cả da gà da vịt.