Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 4




Thời nay làm việc gì cũng cần có kinh nghiệm, kinh nghiệm là vốn liếng, chú đi tìm việc làm mà không có kinh nghiệm thì thằng nào mà nhận chú. Không có tài hoặc không có gia thế đều thảm như nhau. Không có bố làm to, không thân thích quen biết thì mỗi bước đều gian nan. Đậu xanh rau má nhân tình xã hội, thể loại chả có cái rắm gì như ông mày nếu không tự mình phấn đấu thì chỉ còn nước cạp đất mà ăn thôi.

Cá nhân ông cho rằng cua trai cũng cần có kinh nghiệm. Ngày trước ông toàn tán gái nên còn có chút kinh nghiệm, cơ mà tán trai thì ông bó tay. Cơ mà ông biết được một kẻ có kinh nghiệm nha, để hỏi hắn một chút xem.

Kết quả là cơm nước xong xuôi, ông quệt mồm vài cái rồi phóng đi. Rửa chén đĩa là công việc Tiểu Mễ, ông chỉ có trách nhiệm ăn cơm thôi. Ông ngồi vào trước máy vi tính, mở QQ lên, nick chat sáng nhấp nháy nhấp nháy, nhìn thật vui mắt. Ai lại không có hồ bằng cẩu hữu, ông lướt qua danh sách bạn bè một vòng. Nhưng vấn đề là, ông cũng chẳng biết trong số đó có đứa nào đã từng cua trai nữa, vậy phải làm sao bây giờ?

Hay hỏi Hồng Đào thử xem? Nghĩ vậy, ông nhấp vào nick Hồng Đào, bật cửa sổ thoại lên, “Chú em, có bận gì không?”

Ảnh đại diện của Hồng Đào là Châu Nhuận Phát hồi trẻ khi chụp ảnh ở bến Thượng Hải, thần tượng của hắn là anh Phát đấy. Ông thật không hiểu nổi vì sao hắn lại yêu thích gã diễn viên chỉ còn lại bụng bia kia nữa.

“Đang ôm Tiểu Tình Nhân uống rượu đây này.” Hồng Đào nói.

“Hỏi tí, mày làm cách nào mà cua trai được thế? Truyền thụ kinh nghiệm cho anh mày một chút được không?” Ông cạch cạch gõ xong câu này, Hồng Đào bên kia trở nên khá kích động, lập tức bật voice chat lên.

Bọn ông bắt đầu chat tiếng, hình ảnh Hồng Đào hiện lên máy tính ông. Con cún to mà hắn đang ôm có tên là Tiểu Tình Nhân. Bàn tay mang nhẫn ngọc Phỉ Thúy của hắn khẽ vuốt ve cún cưng, còn tay kia nâng ly rượu, rượu trong ly là rượu tây. Hắn đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi tơ lụa, nửa tóc dài được quấn lên hờ hững, vài sợi miễn cưỡng rơi trên mặt ghế, trên mặt treo nụ cười lười biếng mà tràn ngập mị hoặc, một đôi mắt to lấp lánh ẩn chứa vẻ nhiều chuyện bên trong.

Chỉ cần không mở miệng ra, người ta tuyệt đối sẽ tưởng lầm thằng này là công tử hào hoa phong nhã, nhưng chỉ cần hắn mở miệng ra là thành lưu manh ngay, “Hùng ca xuân tâm nảy mầm sao? Mày vừa ý ai nói cho anh em nghe, anh em có chiêu khiến nó phục tùng mày liền.”

“Đương nhiên là một siêu cấp mỹ nam tử. Cho mày biết nhé, giữa đường đông người như vậy mà anh mày có cảm giác như bị sét đánh vậy.” Ông nhớ tới lần đầu tiên gặp Lam Thiếu Bằng, cái kia đâu chỉ là bị sét đánh, thực sự là động đất luôn mà —— bỏ mợ rồi.

“Thằng Thiên Lôi nào không có mắt thế? Sao không đánh chết mày luôn cho rồi?” Hồng Đào cười ha hả châm chọc, “Muốn gì cứ hỏi thẳng đi.”

“Thấy bạn trai của mày nhiều, anh muốn hỏi xem mày làm sao mà cưa đổ được tụi nó, chia sẻ chút kinh nghiệm đi.” Ông đây thật là ham học, không ngại học hỏi kẻ dưới.

Hồng Đào sờ cằm cẩn thận suy nghĩ, sau một phút đồng hồ liền cất tiếng, “Em mày làm đàn ông chưa bao giờ theo đuổi ai cả. Chỉ cần đứng ra đấy là chúng nó liền dán tới thôi.”

“Móa, hèn vãi, chả có một chút tự tôn nào.” Ông chưa từng thấy qua loại đàn ông nào mà chưa gì đã vội ăn bám một thằng đàn ông khác như thế. Xem ra kiến thức ông không đủ rồi, ông lạc hậu rồi.

“Xem đi, em mày muốn diện mạo có diện mạo, muốn tiền mặt có tiền mặt, tụi nó vì sao lại không đu theo?” Hồng Đào cười đắc ý, ngay cả Tiểu Tình Nhân của hắn cũng nịnh nọt hắn, thật khiến ông muốn hầm cách thuỷ con cẩu này đem tẩm bổ vô cùng.

“Mấy đứa kia thấy mày có tiền nên mới đu theo, thử khi mày không tiền xem.”

“Dù không một xu dính túi em mày cũng đếch thèm ăn bám thằng nhà giàu nào hết nhé.”

“Mai mốt mày mà đú theo đàn ông có tiền thì đừng có nói mày là anh em tao nha, tao không quen mày.” Sa đọa a sa đọa, đậu xanh rau má, đây là thằng em năm đó cùng ông kéo bè kéo lũ đánh nhau ấy ư? Giờ hắn đã trở thành tên đại gia trác táng mất rồi.

“Nhìn cái mặt xanh lè của mày kìa.” Hồng Đào ở bên kia cười lên ha hả.

Ông thò tay đóng video. “Nghe giọng là được rồi, nhìn mặt mày anh đau bụng quá. Thằng em lăng loàn kia, coi chừng bệnh AIDS đó.”

“Mày còn chưa nói mày đang nhắm tới ai mà.” Hồng Đào bắt đầu lộ ra bản tính nhiều chuyện.

Ông cóc thèm nói cho mày, mày biết rồi lại phá hư, lúc đó ông chưa ra trận đã tử nạn mất đất rồi. Đánh chết ông cũng không nói. “Anh mày chỉ có thể nói hắn là Quản lí kinh doanh công ty bất động sản mà thôi. Chú mày nói thử xem, nếu anh mua nhà ở đó thì hắn sẽ chịu hẹn hò với anh chứ?”

“Hùng ca, rốt cục mày cũng thông suốt vụ mua nhà rồi.” Hồng Đào tỏ ra kinh ngạc trước hành động của ông.

“Tao mua nhà thì có gì lạ?” Ông giận rồi, mày ở biệt thự không lẽ ông không được ở nhà lầu? Mày đây là ghen ăn tức ở sao… Bực mình nha…

“Không phải mày định lấy tiền tiết kiệm cho Tiểu Mễ sau này đi du học đấy sao? Bình thường mày tằn tiện lắm mà, sao nay hào phóng vậy?” Hồng Đào khó hiểu.

“Không nhà thì tao với vợ tương lai của tao ở chỗ nào? Nhảm nhí.”

“Hôm trước mày bảo mày có bạn gái mà nhể?”

“Douma, nó chê tao không tiền, không nhà, còn nói thà khóc trong Mercedes còn hơn cười trong ổ chuột. Anh mày mua nhà để cưới con tiện tì kia về nhà rồi đánh đập mỗi ngày cho nó khóc cả đời luôn. Mẹ kiếp.”

“Tao nói, nể tình mày bị đả kích nên mua nhà mới, thôi, chúc mày may mắn, có việc thì cứ gọi tao.”

Hồng Đào định đóng voice chat lại, ông lập tức hô vào microphone một câu, “Em tao muốn mở phòng khám, Đào ca tính xử vụ giấy chứng nhận như nào cho nó đây?”

“Cái này không khó, ngày mai kêu A Triết tới lấy ~~~~” Giọng Hồng Đào bên kia hớn hở giống hệt như sói bắt được mồi, ông dường như có thể thấy được cái miệng ngoác dài một thước của hắn.

“Tốt, vừa lúc ngày mai tao còn bận đi xem nhà.

Vậy, chúng tiểu nhân nhà tôi xin nhờ Đào ca chiếu cố rồi.”

“Không dám không dám.”

Hồng Đào offline, avatar anh Phát trên máy tính biến thành màu đen. Ông tắt máy, cầm lấy ví, đếm đếm mấy tờ tiền, bỏ vào một trăm nghìn tệ, phòng trường hợp khi cần lại thiếu.

Hôm nay là thứ bảy ngày 10 tháng 3, một ngày tươi đẹp vô cùng, ngày mà ông quyết tâm mua nhà cũng như quyết tâm theo đuổi Lam Thiếu Bằng. Sáng sớm, ông mở mắt thức dậy, lăn lông lốc xuống giường, đánh răng rửa mặt chải chuốt một hồi. Hôm nay khí trời vẫn chưa ấm hẳn, cưỡi mô tô có chút lạnh, vẫn nên mặc ấm một chút để tránh cảm mạo, thế là ông mặc quần da vào.

Bạn trẻ Tôn Anh Triết bị ông xà rần khiến cho tỉnh giấc, thức dậy làm đồ ăn sáng, còn Tiểu Mễ vẫn nằm ỳ không chịu dậy.

“Anh ra ngoài mua đồ ăn sáng sẵn tạt qua công ty bất động sản xem chút. Mấy đứa đi qua Đào ca nhớ về sớm nha.” Thiệt tình, lo tới lo lui riết ông mày càng ngày càng giống bảo mẫu quá đi thôi.

Tiểu Mễ mặc áo ngủ gấu mập, bàn tay núc ních gãi bụng mơ mơ màng màng lên tiếng, mắt nhắm mắt mở vào phòng vệ sinh, còn Tôn Anh Triết thì thành thành thật thật đáp lời, lúc này ông mới yên tâm chạy xuống lầu.

Con sông sau thành phố vốn là con sông nhân tạo duy nhất được đào. Nhớ khi ông còn bé, ba ông đã từng nói con sông này được khai mở vào thời kì nhảy vọt của đất nước, vốn dùng để chống lũ, nhưng về sau không còn dùng nữa.

Ngày đó, lòng sông rất sâu, có vài người còn bị chết đuối, thế nhưng hôm nay đã cạn nước cả rồi. Cạn lại còn bẩn, cứ thế trở thành một con sông nhỏ, vậy mà còn có kẻ xách cần đến câu cá.

Rồ máy mô tô vang trời, tâm trạng ông vô cùng tốt, phóng xế vèo vèo thiếu điều vượt đèn đỏ. Quản lí ơi, anh đến đây ~~~~ XÍU…UU! Tốc độ như tia chớp, cuối cùng ông cũng đến công ty bất động sản.

Dường như ông đến sớm, công ty bất động sản vừa mở cửa. Ngoài cửa ra vào chỉ có mấy công nhân vệ sinh quét dọn cổng, người đến xem nhà chưa được bao nhiêu.

Ông đẩy cửa đi vào, tiếp tân của công ty là hai cô gái đáng yêu. Hai cô vừa thấy ông liền ngây ngẩn cả người, một cô mỉm cười hỏi, “Công ty chúng tôi không có mua hàng trên mạng, có phải anh giao hàng đến nhầm chỗ rồi không?”

Móa! Ông lập tức lớn giọng hét lên, “Ai đi giao hàng đâu? Tôi đây tới để mua nhà đấy!”

Cô gái có chút ngờ vực, nhưng vẫn nói năng rất lễ phép, “Thật xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì! Tôi như vầy mà mấy cô tưởng là nhân viên giao hàng sao?!” Tức chết mất thôi. Đây không phải là đả kích sự tự tin của ông sao? Nhỡ Lam Thiếu Bằng có ấn tượng không tốt về ông thì sau này theo đuổi hắn sẽ còn chật vật hơn nữa.

Đoán chừng do giọng ông khá lớn, Lam Thiếu Bằng đi ra khỏi cánh cửa gỗ của căn phòng bên trái, “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Một nhân viên bảo vệ đi qua nói khẽ với Lam Thiếu Bằng, Lam Thiếu Bằng gật gật đầu trả lời bảo vệ vài câu. Ơ đệt, tên bảo vệ chết tiệt, dám đứng gần Lam Thiếu Bằng như vậy, định rắp tâm dê xồm tình yêu của ông sao? Ông đong đưa đuôi chó sói bước vài bước đến trước mặt Lam Thiếu Bằng cười ngọt ngào, nhẹ nhàng tách hắn với bảo vệ ra, “Quản lí Lam, tôi đến mua nhà nè.”

“Ngài Tôn, ngài đến thật rồi. Xin mời qua bên này.” Lam Thiếu Bằng dẫn ông vào đại sảnh bên phải công ty. Đại sảnh rất rộng, sàn lát gỗ, được trang trí bằng các khung kính lấy tông xanh lá làm chủ đạo, trong đó là những mô hình nhà lầu. Hơi ấm toả ra khiến ông cảm thấy muốn đổ mồ hôi.

Lam Thiếu Bằng lấy một chiếc bút laser bắt đầu giới thiệu cho ông những căn nhà chuẩn bị được bán, “Kỳ này chúng tôi sẽ bán những tòa nhà số 21, 26, 27 và 28 như trong bản vẽ ngài đã xem qua, hiện tại là sáu ngàn năm trăm tệ mỗi mét vuông.”

“Tôi nhớ hai kỳ trước các cậu bán nhà với giá là năm ngàn hai trăm mà, vì sao kỳ ba lại tăng cao đến như vậy?” Lại nói, Lam Thiếu Bằng đẹp ơi là đẹp, ông bị hắn mê hoặc mất rồi, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ông u mê đần độn cắm đầu đi mua nhà đâu nhé, cũng phải hỏi han đàng hoàng.

“Theo như hiện trạng lúc này thì sáu ngàn năm trăm không phải là đắt đâu, ngài hãy xét lại vị trí các căn nhà của chúng tôi. Hiện tại giá thành từ kỳ một đến kỳ ba tăng lên khá cao theo sàn giao dịch thị trường. Ngài có thể đến thăm dò giá của các công ty khác, ở chỗ chúng tôi xem như rất rẻ rồi đấy. Về sau giá nhà ở kỳ bốn, kỳ năm sẽ còn tăng cao hơn sáu ngàn năm nhiều lắm đấy.” Quản lí Lam cười lên vẫn thật đẹp như thế, người khiêm tốn chính là người như vậy đấy.

Ông nhìn nhà mẫu trong khung kính rồi nhìn Lam Thiếu Bằng, cũng không khó để lựa chọn, “Vị trí nhà của các cậu như vậy đâu sánh được với nhà trong trung tâm thành phố đâu.”

“Xin ngài hãy nhìn vào sự phát triển trong tương lai, khi mọi công trình đã hoàn thiện thì công viên sinh thái chỗ chúng tôi tuyệt đối là nơi giải trí thư nhàn hạng nhất đấy.” Lam Thiếu Bằng cười với ông, từ nơi ông đang đứng có thể được chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ, ngay bên trái khóe miệng, trông thật đáng yêu làm sao… hế hế hế…

“Chỗ các cậu định giá phòng ở như thế nào nhỉ?” Ông lại hỏi.

“Giá cả công ty đưa ra bình thường là các nhà ở vòng ngoài khu chung cư thì rẻ, còn càng vào sâu bên trong thì đắt hơn.” Điểm đỏ từ bút laser của Lam Thiếu Bằng rơi vào mô hình tòa nhà số 21, theo mô hình thì căn này gần cổng chính khu chung cư, nhưng tổng thể thì nằm ngay trung tâm, “Giá của tòa nhà số 21 là sáu ngày bảy, đắt hơn cả 26, 27 và 28.”

Đúng thật,  trước mặt số 26, 27, 28 là chợ nông nghiệp, tầm nhìn rộng bao la, bao la đến nỗi cầm cái kính viễn vọng sẽ thấy được mấy ông già ăn đi mua đồ có bao nhiêu sợi râu luôn.

“Có lẽ tôi sẽ mua số 21 đấy.”

Đúng lúc này có thêm mấy người lục tục đến xem mô hình nhà ở. Bán nhà theo kỳ chính là như vậy, chả có cái gì sất, cả cái bóng dáng căn nhà cũng không thấy mà bắt người ta phải bỏ tiền mua nhà. Mẹ kiếp, cảm giác cứ như ông đưa tiền mời chúng nó xây nhà vậy. Mua hay không đây?… Ông do dự.

Lúc ông đang đắn đo không dứt, Lam Thiếu Bằng bỗng nhiên chọt chọt ông, nhỏ giọng nói: “Để mua nhà cần đến căn phòng bên phải làm thẻ hội viên trị giá hai mươi ngàn. Hai mươi ngàn này được tính vào tiền mua nhà, có thẻ hội viên sẽ được hưởng ưu đãi. Bây giờ đang ít người nên tranh thủ làm thẻ, đợi chút nữa đông phải xếp hàng thì mất công lắm.”

Xếp hàng, đời này ông ghét nhất là xếp hàng. Ông đi theo hướng chỉ của Lam Thiếu Bằng mà không thấy được rằng, sau lưng ông, Lam Thiếu Bằng đang nở một nụ cười xảo quyệt, gọi là đạt được mưu kế.