Tên Anh Là Thời Gian

Chương 30: SƯ CA CÓ LỜI NHẮC NHỞ




“Được, bác sỹ Giang chính là muốn uống trà sữa, quán ở đường Tây…”

“Thôi khỏi cần, trời nóng thế này, nỡ lòng nào hành hạ một cô gái như cô.” Giang Chấp từ tốn phá vỡ ý đồ của Thịnh Đường, cũng ngăn cản ý tốt của Thẩm Dao: “Đường Tiểu Thất, cô đi nhanh đi, tiện thể xách thêm vài chai nước vỏ hạnh lên đây.”

Thịnh Đường bàng hoàng nhìn Giang Chấp không chớp mắt. Cầm thú sao!

Giang Chấp mỉm cười đón ánh mắt gần như bùng ra lửa của cô, cực kỳ dịu dàng đáp lại một câu: “Ai bảo tôi lại có một trợ lý chứ.”

Kích động là ma quỷ, bình tĩnh, bình tĩnh…

“Bác sỹ Giang…” Thịnh Đường mím môi cười, chất giọng ngọt ngào được vận dụng một cách thích hợp và hoàn hảo: “Chúng ta cũng nhanh chóng vào hang đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Hôm nay Tiêu Dã và mấy người còn lại vào hang là được rồi, cô phải cùng tôi tới một nơi.”

Thịnh Đường sững người: “Đi đâu?”

“Cứ tới đó là cô sẽ biết mà. Bây giờ, đi mua trà sữa cho tôi trước đã.”

Qua một con đường, cửa hàng ở tận góc phía Tây.

Bên trên cửa hàng đặt dọc một chiếc cờ hiệu màu xanh hoàng gia. Bên trên cờ hiệu thêu một chữ “Sữa” thếp vàng, không có gió nên chiếc cờ hiệu không phấp phới tung bay. Ngay kế bên cửa hàng ấy là một hàng bán nước vỏ hạnh, trước cửa hàng dựng một tờ bìa, bên trên phóng khoáng viết một hàng chữ: Cửa hàng kinh doanh vào lúc 5 giờ chiều, nếu có việc gấp tìm chủ cửa hàng hãy gọi theo số: 13893XXXXXX.

Thịnh Đường đứng hứng ánh mặt trời chói chang nhức mặt, lấy tay làm quạt, nheo mắt ngắm chữ “Sữa” trên cờ hiệu. Giữa chữ “Sữa” ấy và cô cách nhau một dòng người dài ngoẵng, được tạo thành từ một dải khăn lụa bảy màu.

Có một câu Giang Chấp quả thực không gạt cô. Đúng mùa du lịch, cửa hàng trà sữa mở cửa rất sớm… Chỉ có điều, anh không hề thông báo trước với cô rằng sẽ có đông người xếp hàng như vậy.

“Chỉ có Thẩm Dao là con gái thôi sao, tôi không phải con gái ư? Trời nóng không nỡ lòng hành hạ cô ta, nhưng với tôi thì vẫn ra sức ám hại?” Thịnh Đường phẫn nộ bất bình. Mọi cảm xúc ban nãy không tiện thể hiện trong nhà bây giờ đồng loạt trút hết ra ngoài.

Nào ngờ, người đi bên cạnh cô, Tiêu Dã, cũng là một kẻ không tinh ý.

“Thẩm Dao thật sự giống một cô gái mà.”

“Tiêu Dã, anh nói vậy là có ý gì?” Thịnh Đường nhìn anh ấy chằm chằm: “Trông em khó phân biệt đực cái lắm sao?”

Tiêu Dã cũng phải phì cười vì cô. Anh ấy kéo cô theo dòng người tiến lên hai bước: “Ý của anh là, Thẩm Dao người ta ăn mặc ra dáng một cô gái, em nhìn lại em xem…” Anh ấy hất cằm về phía cô ra hiệu một chút.

Theo hướng tay anh ấy chỉ, Thịnh Đường nhìn xuống chiếc áo rộng và chiếc quần cỡ đại của mình, phản bác: “Em làm sao? Thứ em mặc không phải quần áo à?”

“Rất thích hợp đeo thêm một chiếc giỏ nữa rồi đi thẳng ra giữa chợ giành đồ ăn.” Tiêu Dã đưa ra một câu đánh giá.

Thịnh Đường lườm anh ấy một cái rồi lại nhích lên trước mấy bước: “Anh đi theo qua đây là vì lương tâm thức tỉnh muốn giúp em xách trà sữa hay cố tình muốn ra chọc quê em?”

“Anh thương em thôi.” Tiêu Dã vươn tay khoác vai cô: “Em ấy à, tuy rằng không phải đệ tử nhưng cũng là học trò của sư phụ anh. Hai chúng ta cũng có thể coi là từ một lò mà ra. Thế nên tiểu sư muội, sư ca có một câu muốn nhắc nhở em.”

“Nói đi.”

“Thường ngày đừng suốt ngày tỏ ra hung hãn dữ dằn. Hãy có phong thái tiểu thư khuê các một chút. Học hỏi Thẩm Dao ấy. Em nói xem, em xinh đẹp như thế này, nếu dịu dàng hơn một chút thì…”

Thịnh Đường lập tức giơ chân, một giây sau, Tiêu Dã chuồn lẹ ra xa, cười phá lên sung sướng.