Mấy người còn lại không ai nói gì, đồng loạt rơi vào trầm tư.
Giang Chấp nói đúng, họ càng có kinh nghiệm thì càng rơi vào vòng lẩn quẩn của kinh nghiệm, dẫu sao thì việc tiếp nhận một hang đá cũng không phải công việc có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, có hang đá cần phải mất nhiều năm thậm chí hàng chục năm. Việc họ tiếp nhận một cách thận trọng, đồng thời cân nhắc xem liệu nơi đó có đáng bỏ thời gian ra không cũng là chuyện bình thường.
“Đề nghị của tôi là, việc tới đâu thì hay tới đó.” Giang Chấp chậm rãi gạt tàn thuốc: “Dù sao thì, hang số 0 có thể chính là con đường duy nhất để mọi người một lần nữa chính minh bản thân mình.”
Một câu nói tung ra giống như ném một đầu đạn hạt nhân vậy. Những người ngồi dưới, ban đầu là thảng thốt, sau đó sắc mặt có phần kỳ lạ.
Ngoại trừ Thịnh Đường, cô tỏ ra hiếu kỳ.
Hình như cô ngửi thấy mùi tin lá cải đâu đây…
“Mọi người là nhà khôi phục chuyên nghiệp, là chuyên gia đồng thời cũng là loser.” Giang Chấp nói không chút khách khí.
“Anh nói ai là loser?” La Chiếm nóng tính, động một chút là nổi đóa lên, đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Giang Chấp.
“La Chiếm, sở trường nghiên cứu máy móc công trình, nắm vững mọi kiến thức về kiến trúc, là một người rất giỏi trong đội khôi phục công trình. Nhưng tính cách nông nổi, bốn tháng trước từng ra tay đánh nhau với người ta tại chợ đêm Sa Châu, gây ảnh hưởng xấu, bị viện phạt, hủy bỏ tư cách được vào hang Mogao làm việc.”
La Chiếm như bị người ta điểm huyệt, tức giận đến mức gương mặt đông cứng cả lại. Anh ấy nhìn Giang Chấp chằm chằm, rất lâu sau cơ mặt bắt đầu giật giật, thần sắc cực kỳ khó coi. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng không thể nói gì, chỉ ngồi phịch xuống ghế.
Kỳ Dư nhìn La Chiếm, rồi lại ngước mắt nhìn Giang Chấp, khoảnh khắc này anh ấy hơi bất an.
Sự thật chứng minh không phải bất cứ lúc nào, sự giao lưu bằng ánh mắt cũng là chuyện tốt, ví dụ như, khi đang ở trong một buổi vạch tội.
“Kỳ Dư.”
Kỳ Dư bỗng run lên một cái.
Giang Chấp dập tắt điếu thuốc trong tay, tiếp tục nói: “Là một người được công nhận là làm việc tỉ mỉ, cẩn trọng trong số các nhà khôi phục. Nhưng cẩn trọng quá mức chưa chắc đã là điều tốt. Trước đây trong quá trình khôi phục bích họa, vì chần chừ trong việc phán đoán thuốc màu đã khiến cho một diện tích khoảng 1cm2 bị biến màu. Anh là học trò mà Giáo sư Hồ ưng ý nhưng lại phạm phải một sai lầm cơ bản, bị cử đi nơi khác. Trên danh nghĩa là trợ giúp, thực tế là giúp anh rèn giũa thêm. Người rời khỏi Đôn Hoàng cùng với anh chính là người cũng phạm sai lầm, La Chiếm.”
Bờ môi Kỳ Dư run run: “Tôi, tôi…”
“Nói về cô… Ừm, Thẩm Dao.” Giang Chấp cuối cùng cũng nhớ được tên của cô ấy.
Một khung cảnh rất nghiêm túc, nhưng lọt vào mắt Thịnh Đường bỗng dưng lại khiến cô buồn cười.
Lần này, ánh mắt Thẩm Dao nhìn Giang Chấp đã không còn đong đưa dịu dàng như bình thường nữa, có chút khó xử.
“Thông thạo lịch sử, thuộc nằm lòng bối cảnh lịch sử của những bức tranh trong các hang đá. Nhưng thường thì, con người ta càng tự tin sẽ càng dễ sai lầm. Cô từng phán đoán sai tư liệu bối cảnh của một tượng màu, dẫn đến thất bại trong việc phục hồi nguyên dạng, kể từ ngày hôm đó, cô không được phép dẫn đội một cách độc lập nữa.”
Thịnh Đường ngồi bên cạnh sững sờ tán thưởng.
Giang Chấp thì vẫn đứng dựa vào đó, hai cánh tay đan lại khoanh trước ngực, ánh mắt chuyển sang hướng Tiêu Dã.
Tiêu Dã cũng không phải là người chịu ngồi yên chờ chết. Anh ấy lập tức nói: “Ấy ấy ấy, vấn đề của tôi, tự tôi nói.”
Giang Chấp mím môi cười.
Thịnh Đường bĩu môi. Đó, có tư tình đúng là khác biệt. Lúc chê bai người khác thì cái miệng cay độc thế, đến lượt Tiêu Dã thì tên này cũng biết cười.
“Giang Chấp, tôi thấy cậu phũ phàng quá rồi đấy. Mọi người có chuyện gì, thật ra trong lòng họ tự hiểu là được rồi, cậu cứ nhất quyết phải lôi ra.” Thấy Giang Chấp nhướng mày, Tiêu Dã cũng hắng giọng quay về chuyện chính: “Còn tôi thì, mọi người cũng đều biết rồi, là đệ tử cuối cùng của sư phụ tôi, vào sớm hơn Kỳ Dư, được sư phụ tận tay chỉ dạy, năng lực chuyên nghiệp của tôi…”
“Nói vào trọng điểm.” Giang Chấp ngắt lời anh ấy.
Tiêu Dã cũng liếc Giang Chấp một cái, bỗng dưng trở nên bực dọc: “Lúc trước từng thất tình, làm ảnh hưởng công việc, bị sư phụ tôi phạt!”