Tên Anh Là Thời Gian

Chương 14: SÁU VIÊN THỊT BẰM




Hử?

Thịnh Đường quay mặt sang nhìn anh.

“Tôi hoàn toàn có thể dạy cô một vài thứ khác.”

Cô bỗng dưng ngơ ngẩn giây lát không lý do, trên xương sống lưng xuất hiện một nguồn nhiệt nóng xông thẳng lên gáy, rồi lan ra khắp mặt, không cần sờ tay lên cũng có thể cảm nhận được độ nóng hừng hực.

Cô nghĩ thầm trong lòng: Người đàn ông này cười lên đẹp thật đấy, đôi mắt như chứa một chiếc móc câu vậy… Bác sỹ Giang, hay là ông anh giúp tôi viết luận văn luôn đi.

Kỳ Dư nãy giờ vẫn cắm cúi vùi đầu vào nồi lẩu cuối cùng cũng chịu lên tiếng nói chuyện, cắt đứt bầu không khí có phần kỳ lạ một cách vô tình: “Đường Đường, được vào hang số 0 là chuyện tốt biết bao, chúng ta sẽ được ghi tên vào sử sách đấy!”

“Anh tập trung ăn đi!”

Cô là người mong được ghi danh sử sách sao? Cô là người mong được “thanh tâm quả dục”.

Thật ra việc Giang Chấp đứng ở phía đối lập với Fan thần khiến cô rất không thoải mái. Không cần biết anh ta có bản lĩnh gì, nói xấu sau lưng người khác cũng không phải hành vi của người quân tử, có giỏi thì “battle” với Fan thần đi. Đối mặt với kẻ địch đẳng cấp, cô vừa phải khinh thường về chiến lược, vừa phải coi trọng về chiến thuật, đứng xa kính trọng, quan sát khuyết điểm, tìm ra điểm yếu trí mạng rồi hạ đọ ván để khiến anh ta nước mắt nước mũi giàn giụa, hối hận vì lúc trước dám cuồng ngạo đối với Fan thần.

Không tránh xa… Lỡ như có một ngày nào đó cô bị mù thật, lại ưng ý gương mặt ngàn người có một của anh ta thì sao? Rồi lỡ như cô bất cẩn, không kìm được lòng mình, lựa một đêm trăng thanh gió mát, làm nhục anh ta thì sao?

Kỳ Dư “ồ” lên một tiếng gượng gạo, rõ ràng anh ấy chỉ cắn một miếng cá viên, vậy mà phấn khích như cắn phải thuốc tăng động vậy: “Chúng ta giờ đã là đồng đội rồi, có phải nên đặt tên cho đội không!”

Thịnh Đường nhìn chằm chằm Kỳ Dư, vẻ mặt như hận không thể đánh cho anh bớt ngố. Mắt lác hay sao mà không nhìn ra cô bị ép, không còn cách nào khác?

Nhưng rõ ràng là tất cả những người ngồi ở đây, mắt đều lác cả…

Giống như Tiêu Dã, lại còn hỏi Kỳ Dư với biểu cảm vô cùng mong chờ: “Tên đội là gì đây?”

“Gọi là… Đội cảm tử!”

Anh ấy vừa dứt lời, La Chiếm đang ngậm ngụm bia trong miệng suýt phun ra ngoài.

“Cái tên này… hơi nặng nề quá thì phải?” Thẩm Dao nói rất nghiêm túc.

Thịnh Đường cảm thấy đau đầu.

“Vậy thì đặt tên là Vinh Diệu!” Kỳ Dư thoát xác khỏi sự ngô nghê hằng ngày, phấn khởi vô cùng, đứng lên hô hào kêu gọi: “Chúng ta đều là tinh anh, đội của chúng ta chắc chắn sẽ là tiên phong trong ngành rồi.”

“Có phải cậu lại lén lút chơi Vương giả(*) không…”

(*) Vương giả vinh diệu là một đấu trường trực tuyến nhiều người chơi được phát triển và phát hành bởi Tencent Games trên các nền tảng di động iOS và Android, dành riêng cho thị trường Trung Quốc. Vào năm 2017, Vương giả vinh diệu đã có hơn 80 triệu người chơi hoạt động hằng ngày và 200 triệu người chơi hoạt động hằng tháng, cũng là trò chơi phổ biến nhất, có doanh thu cao nhất mọi thời đại và là ứng dụng được tải xuống nhiều nhất trên toàn cầu, Vương giả vinh diệu có tổng cộng 900 triệu lượt tải xuống trên toàn thế giới. Một phiên bản khác của trò chơi đã được phát hành cho thị trường quốc tế vào năm 2017 với tên gọi Liên quân mobile, với nội dung khác biệt.

“Gọi là Lục Hỉ Hoàn Tử(**).”

(**) Sáu viên thịt bằm.

Vào lúc mọi người mồm năm miệng mười đặt tên cho đội và còn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng, giọng Giang Chấp chậm rãi buông xuống: “Cô trốn gì chứ?”

Câu nói này Thịnh Đường không thích nghe: “Thế nào gọi là trốn?”

“Không trốn mà lại từ chối vào hang số 0?” Giang Chấp cười khẽ: “Tôi không coi trọng thần tượng của cô, việc này không khác gì một cú tát vào mặt cô. Tôi nghe nói rồi, cô là người rất ghi thù.”

Thịnh Đường nhìn anh trân trân, nhìn mãi nhìn mãi bỗng dưng bật cười: “Theo logic thông thường, anh khích tôi, tôi sẽ phải nhận ư?”

Khóe môi Giang Chấp khẽ cong lên: “Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra tôi đang khích cô.”

“Được thôi, tôi lại nhận thật nè, dù sao thì nếu anh có lòng giở trò, Giáo sư Hồ cũng chẳng thể cho tôi quay lại hang 254.”

“Thông minh đấy.”

Thịnh Đường cười hờ hờ mấy tiếng, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống dáng vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Cô quay đầu đập tay lên bàn, khiến tất cả mọi người giật mình, dừng hết mọi động tĩnh, tròn mắt nhìn cô.

“Có gì mà phải lằng nhằng? Chẳng phải chỉ là tên đội thôi sao? Văn nghệ một chút, gọi là Bàn Tay Thời Gian.”

Cả bàn ăn trầm mặc một lúc, ngay sau đó…

“Cái tên này hay đấy.”

“Vừa sang, vừa đẹp vừa có nội hàm…”

“Bác sỹ Giang, anh cảm thấy tên nào hay?”

Giang Chấp chậm rãi rít một ngụm trà sữa: “Chi bằng gọi là Sáu Viên Thịt Bằm đi.”

Tiêu Dã tích cực nhất, đối với anh ấy mà nói, tên đội là gì không quan trọng, quan trọng là có thể được vào hang.

Anh ấy cầm cốc rượu đứng lên, trong đôi mắt quyến rũ thấm một nụ cười: “Nào nào nào, cạn ly đã. Bắt đầu từ hôm nay, Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta, mở ngoặc, Bàn tay thời gian, đóng ngoặc, đã chính thức được thành lập. Nếu không có gì bất ngờ thì những ngày tháng sau này, chúng ta sẽ phải vinh nhục cùng nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng san. Hỡi các anh em, chị em chuẩn bị lăn lộn cùng nhau trong một chiến hào, hãy rót đầy rượu! Không uống được rượu thì…”

Anh ấy ngó sang nhìn Giang Chấp, Giang Chấp giơ cốc trà sữa lên tỏ ý với anh ấy. Anh ấy nói: “Lấy trà sữa thay rượu!”

Thịnh Đường phì cười, nghĩ bụng: Lớn từng nào rồi mà còn chưa cai sữa.

Giang Chấp liếc nhìn cô, nghĩ bụng: Mới có tí tuổi đầu mà đã đòi uống rượu.



Đêm khuya, Giang Chấp cất kỹ cuốn nhật ký công việc của Tiết Phạn, kiểm tra sắp xếp tình hình các thành viên trong đội. Con rùa Tia Sét Xanh men theo “cầu thang” được làm sẵn (một tờ giấy bìa gợn sóng đã cũ), chậm rãi bò lên trên. Suốt cả quá trình này, cơ thể cường tráng của Tia Sét Xanh làm cho “cầu thang” rung lên chao đảo. Khó khăn lắm nó mới bò lên được bàn, trừng mắt nhìn Giang Chấp.

Trừng mắt tròn mười phút có lẻ, Giang Chấp mới cầm cây bút ký tên trong tay mình chọc chọc vào đầu nó, nói: “Hôm nay tao thu nhận một kẻ lừa đảo.”

Tia Sét Xanh nghển cổ lên.

Giang Chấp ném cây bút lên bàn. Rùa đúng là thứ nuôi mãi không thân, quả nhiên không có thần giao cách cảm.

Còn Tia Sét Xanh thì cả bụng ấm ức: Đúng là chả có thần giao cách cảm gì, mất bao nhiêu công mới bò lên được, đến cả một miếng ăn cũng chẳng có…

***

“Sáu Viên Thịt Bằm” đã được thành lập đơn giản và thô bạo như thế.

Hôm sau, Thịnh Đường mang theo một đôi mắt thâm quầng và một mái đầu rối bù xù, bị Kỳ Dư kéo tuột lên xe. Chân còn chưa bước vững lên bục, Kỳ Dư đã kêu ầm lên một tiếng: “Sáu Viên Thịt Bằm cố lên!”

Làm Thịnh Đường giật thót mình, chân mềm nhũn. Cũng may phía sau có một bàn tay đỡ lấy eo cô. Kỳ Dư đáng ghét, thuốc tăng động vẫn chưa hết tác dụng à!

Cô quay đầu lại nhìn, là Giang Chấp.

Giang Chấp sau khi đỡ cô đứng vững thì thu tay về: “Chú ý chút.”

Thịnh Đường bỗng dưng cảm động, đang định cảm ơn thì nghe thấy anh từ tốn bổ sung thêm một câu: “Cô sẽ giẫm vào người phía sau đấy.”

Hôm nay Hồ Tường Thanh dẫn đường, bởi vì chỉ có ông mới biết phương hướng cụ thể của hang số 0. Trong quá trình ấy, Hồ Tường Thanh lần lượt đi vỗ vai từng người một, nói rất chân thành. Nghĩ lại mấy người họ, chọn bừa một ai cũng đều là trụ cột, có thể gánh vác độc lập, vậy mà lần này trong mắt Hồ Tường Thanh, họ đều trở thành người mới vào nghề khiến ông không yên tâm.

Sau một loạt những lời dặn dò, Hồ Tường Thanh lại im lặng nhìn chằm chằm về phía sa mạc Gobi như một lão tăng nhập thiền, gương mặt nặng nề. Thịnh Đường đứng đối diện mặt trời chói chang, nghiêng đầu nhìn ông rất lâu, có một khoảnh khắc cũng cảm thấy có lẽ nên đặt tên đội là “Đội cảm tử” mới hợp cảnh hơn.

Mà ngày hôm nay, mấy hang đá vì mưa bão phải đóng cửa của Đôn Hoàng đều lần lượt mở cửa trở lại. Trời nắng oi ả nhưng cũng không ngăn cản được bước chân của những du khách. Các hang đá đều được áp dụng phương thức phân luồng, cũng có nghĩa là số khách được tham quan mỗi ngày có hạn. Có thể nhìn thấy những người hướng dẫn viên cầm cờ lữ đoàn và những giới thiệu viên về hang đá, theo sau có khoảng tám, chín người, chia thành tốp vào tham quan các hang đá khác nhau.

Trong số các hang đá Đôn Hoàng, hang Mogao được chào đón nhất. Những người nghe danh muốn tới tham quan cũng nhiều nhất, người qua người lại, bước chân vội vàng, nói đủ các thứ ngôn ngữ địa phương, thi thoảng lại có tiếng nhắc cao và vang của giới thiệu viên: Thưa quý khách, thành thật xin lỗi, trong hang không cho phép bật đèn flash… Trong lúc đó, thi thoảng còn xen lẫn tiếng khóc gào của lũ trẻ và tiếng quát nạt của người lớn.

Vẫn là tài xế Bao lái xe, xuyên qua những chiếc xe khách lớn của các lữ đoàn, cứ thế đâm thẳng vào trong…