Tên Anh Là Hi Vọng

Chương 3: Tôi đã khước từ VIỄN CẢNH XINH ĐẸP ẤY




Trans: Duật Vân Ngữ Yên

Beta: Matcha Machiato

18-8-2022

Tôi đã từ chối thế giới tuyệt vời này.

Tang Du nghĩ giữa mình và Bạc Nhã từ cuộc gặp gỡ ở sân bóng về sau là kết thúc rồi, không ngờ là một ngày không lâu sau đó cô sẽ có cơ hội tới càng gần hơn với chàng trai có nụ cười ấm áp này.

Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc các bạn trong lớp lần lượt rời khỏi lớp, để lại một mình Tang Du ôm tay mằn trên bàn. Không giống như bình thường cô luôn là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, cô ôm chặt lấy cánh tay mình động tác cứng đờ, một chút cũng không dám cử động.

Lớp học trống rỗng, chỉ có những tiếng lẩm bẩm thỉnh thoảng và tích tắc của kim đồng hồ.

Thế giới dường như yên lặng.

Sau một lúc lâu, Tang Du không còn vội đi làm công việc bán thời gian nữa, dù sao thì cô cũng không thể đi được, cô liền dứt khoát ngồi lại thêm một chút để thân tâm nghỉ ngơi một chút cô từ từ nhắm mắt lại.

Tới khi Bạc Nhã mở cửa lớp tới lấy đồ thì cô moi mở mắt ra.

Bạc Nhã không biết vẫn còn người trong lớp, cậu nhẹ nhàng đến gần nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tang Du.

Tang Du dường như gặp ác mộng, cô

không ngừng lầm bầm gì đó trên trán còn lấm tấm mồ hôi, Bạc Nhã khẽ cau mày cúi người xuống vươn tay đẩy vai cô, "Này, tỉnh lại đi."

Nước mắt rơi xuống, Tang Du cũng nhẹ mở mắt, ngơ ngác tỉnh dậy từ trong cơn mơ, ánh mắt của Tang Du hiện lên khuôn mặt tràn đầy sự cưng chiều của Bạc Nhã, trong ánh mắt đều là cô.

"Cậu không sao chứ?" Bạc Nhã vẫn cau mày nhẹ giọng hỏi cô.

"Mình..." Tang Du ngồi thẳng người để cho mình tỉnh táo hơn, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt có chút cứng ngắc, "Không, không sao, cậu đi đi."

Bạc Nhã không rời đi, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Tang Du nói: "Cậu cảm thấy không khỏe sao? Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?"

Tang Du nắm chặt quần đồng phục học, "Tôi thực sự không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi."

"Thế tôi vứt cậu ở đây nhá, với cái dáng vẻ này của cậu?" Bạc Nhã cắn chặt môi, đưa tay kéo cô lên.

Tang Du càng thêm xấu hổ, mặt có chút đỏ lên, "Thật sự không sao."

Bạc Nhã nghĩ đến gì đó giật mình.

Lớp học im ắng trong vài giây, cậu hắng giọng. Cậu nhặt chiếc áo khoác khỏi chỗ ngồi đội lên đầu Tang Du.

"Nhớ trả lại áo cho tôi." Giọng cậu trầm thấp một cách khó hiểu.

Nói xong, cậu nhấc chân bước ra khỏi lớp.

Tang Du nhìn cậu rời khỏi phòng học, nhìn quanh một lượt, sau khi xác định thực sự không có ai ở đó cô mới chậm rãi đứng dậy, chịu đựng cơn đau ở bụng quấn áo khoác quanh eo vô tư thu dọn đồ đạc, cô cầm cặp sách bước ra khỏi lớp.

"Cậu,sao cậu vẫn ở đây?" Tang Du có chút kinh ngạc nhìn Bạc Nhã đang dựa vào tường.

Bạc Nhã một tay đập vào tường, đứng thẳng người nói: "Người tốt sẽ làm đến cùng, tớ phải đưa cậu xuống lầu."

Sau đó Bạc Nhã đi theo sau Tang Du đang chậm rãi bước đi, hai người đều không nói lời nào,trong không khí tràn ngập một cỗ khí thế không tên.

"Vẫn còn sáu tháng nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu có kế hoạch gì không?" Giọng nói vang lên từ phía sau Tang Du, Tang Du ngước mắt lên nhìn cầu thang trước mặt.

Có ý định? Đối với cô, tương lai chỉ là một khoảng mờ mịt, không thể nhìn thấy, không thể chạm vào.

"Tớ không biết." Tang Du đáp lại một cách lịch sự.

"Vậy à..."Bạc Nhã gật đầu rồi tiếp tục theo bước chân cô xuống lầu.

Lần thứ hai gặp lại, cuộc nói chuyện cũng kết thúc như vậy.

Sau đó Tang Du đã giặt áo khoác sạch sẽ vẫn để trong cặp sách.

Quán gà rán gần trường rất hot, ngày nào tan học cũng có nhiều học sinh đến, Tang Du làm ở đây lâu rồi, cảm giác tồn tại của cô thấp nên không ai biết cô đang là học sinh cấp 2. Tang Du cầm dụng cụ lau dọn giữa bàn, cúi đầu làm việc như con thôi

Không đi xem mấy hội nhóm của mấy cô nhóc, không đi hùa theo mấy câu chuyện vừa cười vừa nói của bọn họ. Chỉ có cố gắng học tập và nghiêm túc làm việc mới có thể khiến cô không nghĩ tới việc khác, cũng không có thời gian đi ngưỡng mộ và thương cảm.

"Này, cậu." Đột nhiên, cô bị cô gái cùng bàn chặn lại.

Tang Du dừng lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

Cô gái lớn lên rất xinh đẹp, viên đá trên tai ánh lên tia sáng, có chút nhức mắt.

Trên mặt cô mang theo tia nghi ngờ và khinh thường, "Cô ở trường B à?"

Ánh mắt Tang Du lẩn tránh, không trả lời, đứng ở chỗ đó, luống cuống tay chân.

Cô gái đưa tay lên cằm, cười một tiếng, "Hai ngày trước, tôi có thấy cô và Bạc Nhã cùng nhau xuống tầng, không biết có quan hệ gì với người làm công này." Mang theo tia khinh thường.

Người bạn của cô gái uống miếng nước, "Không phải chứ, chẳng có ấn tượng gì."

Bạn đi cùng nghe thấy tên Bạc Nhã, ánh mắt cũng thay đổi, "Cô nói như thế, tôi mới nhớ ra. Đi làm, nếu mà trường mình biết cậu làm việc ở đây thì sẽ thế nào?"

Khi Tang Du nghe thấy cô hoảng sợ nhẹ nhàng cầu xin: "Xin cậu đừng nói với cô giáo."

Cô gái nhướng mày tỏ ra thích thú, cô ấy đưa tay lên đổ đồ uống trên tay xuống đất, một ít bắn tung tóe vào quần của Tang Du.

Một màn này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

"Lau sạch sẽ, người phục vụ này." Giọng nói thanh tú của cô gái không phát hiện được có ác ý gì, nhưng như thể cô ta đã đặt Tang Du trong hầm băng trái tim cô vì lạnh mà run lên.

Phải làm sao đây, cô biết bây giờ có rất nhiều người đang chú ý đến cô thảo luận về cô, Tang Du không dám hành động hấp tấp mà đứng đơ ra tại chỗ. Sau khi sững sờ trong hai giây, cô phải đưa ra lựa chọn giữa công việc bán thời gian và nhân phẩm.

Chậm rãi khuỵu gối trên tay cầm một miếng vải chuẩn bị ngồi xổm xuống để dọn dẹp.

Chỉ cần làm theo lời họ chuyện này sẽ rất nhanh kết thúc làm ơn.

Ngay khi cô định ngồi xổm xuống, một tay nắm cánh tay cô mạnh mẽ kéo cô lên.

Kéo cô ra khỏi hầm băng.

"Đừng ngồi xuống, đừng im lặng." Ánh mắt Bạc Nhã mang vài tia u ám, nhưng lại sáng doạ người, ánh mắt sau khi đặt lên người cô thì không cắn môi nữa, cong môi cười với cô.

Tang Du nắm chặt khăn lau bàn trong tay, hai mắt nhức nhối, hiếm thấy cô cảm thấy không đúng.

Hai cô gái không ngờ Bạc Nhã tới đây, trên mặt hiện lên nét xa lạ và ngại ngùng.

Phía sau Bạc Nhã còn có thêm mấy anh chàng đi theo, đứng bên Bạc Nhã, trong khoảnh khắc, Tang Du tự nhiên có cảm giác được ỷ lại, cắn chặt môi, ép ngược nước mắt vào trong.

"Xin hỏi, bạn tôi đã khiêu khích cô ở chỗ vậy?" Anh lại đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của hai cô gái, đáy mắt như là một vực thẳm không đáy.

Hai cô gái không ngờ Bạc Nhã lại có biểu cảm và ánh mắt như vậy, run rẩy nói "Không" "tớ xin lỗi", nhặt đồ với vẻ mặt đỏ bừng rồi lon ton chạy ra khỏi quán gà rán.

Mọi người xem trận náo nhiệt này xong thì cũng tản đi làm việc của mình, ăn cơm nói chuyện, mà bên này, Tang Du đang cúi thấp đầu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng mình, vành mắt ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bạc Nhã, "Cảm ơn cậu."

Bạc Nhã đặt một tay lên vai Tang Du, không nặng không nhẹ vỗ một cái. Giọng nói kèm theo vài tia bất lực, "Không có gì, sau này có việc gì thì cứ tìm tớ, có trách nhiệm của tớ mà."

Tang Du lắc đầu, "Không trách cậu đâu."

Bạc Nhã nhướng mày, Tang Du sợ anh không tin, nói thêm câu nữa, "Thật đó." Khiến anh phải bật cười, nói, "Được rồi, không trách tớ. Vậy tớ về trước nhé, cậu cố lên."

Tang Du thấy anh quay người đi, vội chạy lên kéo góc áo anh, Bạc Nhã chợt thấy bất ngờ quay đầu, "Có việc gì khác à?"

"À thì..." Cô cúi thấp đầu, "Quần áo của cậu tớ vẫn chưa trả cậu."

Nói ra được rồi.

"À..." Anh bình tĩnh bảo, "Ngày mai đưa cho tớ đi, cứ đưa thẳng tớ là được." Nói xong thì cười rộ lên, rời đi cùng mấy người bạn nam kia.

Nhìn bóng dáng cậu trái tim Tang Du như được sống lại, được ấm áp bao quanh.