Tên Ác Ma

Chương 25






Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên đi vào gặp người nhà người quá cố, tỏ vẻ ai điếu, hơn nữa còn liếc mắt một cái nhìn thi thể ——Một ông già mập mạp. Từ sau khi nhìn thấy Hạ lão gia chết trên bàn giải phẫu của mình, Lâm Viễn liền sinh ra ám ảnh rất lớn trong lòng, hiện tại vừa nhìn thấy người chết liền đau dạ dày.
Hạ Vũ Thiên nói chuyện phiếm với những người đến truy điệu, Lâm Viễn an vị trên xe lăn, ngẩn người. Trong lúc đang nhàm chán bỗng cảm thấy có người hơi vỗ vỗ hắn, quay đầu lại, Tôn Lâm đang mỉm cười đứng sau hắn.
Lâm Viễn hơi giật mình, lẽ phép cười cười, tâm nói, quả nhiên, “Bạn bè” của Hạ Vũ Thiên cũng là “Bạn bè” với tên nhóc này nha.
“Bị thương nặng không?” Tôn Lâm hỏi.
“Ân” Lâm Viễn đưa chân hươ hươ, cười nói “Rất nhanh sẽ lành”
“Hạ Vũ Thiên chăm sóc cậu tốt lắm a” Tôn Lâm cười hỏi “Không phải mỗi tình nhân đều được hắn để bụng như vậy chứ?”
Lâm Viễn nghe lời nói của Tôn Lâm, không hiểu sao lại có chút chói tai, giương mắt nhìn hắn theo bản năng, bỗng nhiên cảm giác người này sao lại trở nên xa lạ như vậy? Người trước đây cùng chơi bóng với hắn, cùng nói cùng cười, thật sự là người này sao? Hắn còn từng cảm thấy Tôn Lâm thực ngốc, thực khờ dại……Bây giờ lại nhận thấy, tên nhóc này là loại phẫn trư ăn lão hổ a…..Vậy thì không bằng Hạ Vũ Thiên rồi, vẻ mặt thật sự bạo lực, trên ót, trên đỉnh đầu đều viết ——Kẻ không lương thiện, cầm thú hung mãnh, xin chớ chạm vào….bla bla.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn đột nhiên bật cười…..bất quá đang ở lễ tang, trong lòng mọi người đều một vạn lần mong lão chết thì trên mặt cũng đều bày ra vẻ mặt hiếu tử như nhau, cực kì bi ai, vậy mà Lâm Viễn nở nụ cười, còn cười ra tiếng…..làm thu hút không ít cái nhìn nghi hoặc cùng ánh mắt hơi trách cứ.
Lâm Viễn vội vã cúi đầu, lỗ tai ửng đỏ.
Tôn Lâm đứng ngay bên cạnh, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ sườn mặt Lâm Viễn, thấp giọng hỏi “Chuyện gì mà cao hứng như vậy?”
Lâm Viễn chớp chớp mi, nhún vai một cái ——Không.
Hành động của hai người vừa lúc Hạ Vũ Thiên đứng cách đó không xa nhìn thấy, cảm giác giống như Tôn Lâm nói gì đó chọc cười Lâm Viễn. Trong lòng Hạ Vũ Thiên không khỏi tức giận, Lâm Viễn thật sự là vô tâm vô tư…..Bình thường lời nói ra lợi hại như vậy, thế nào lại không nhìn rõ tên nhãi Tôn Lâm này cũng không phải người lương thiện?
Hạ Vũ Thiên càng nghĩ trong lòng lại càng bất mãn, vài ngày này lấy lòng không ít, mà tên nhóc này vẫn không cười….tức chết!

Đang lúc nhìn chằm chằm Lâm Viễn đến ngẩn người, cánh tay lại bị người ôm lấy, Tần Dụ không biết khi nào đã đến đây, ôm gã hỏi “Sao vậy? Nhìn đến hai mắt cùng lồi ra? Ghen a?”
Hạ Vũ Thiên xoay mặt nhìn nàng, hỏi “Lão gia thế nào đột nhiên lại chết?”
“Nga…….đột nhiên bộc phát bệnh tim” Tần Dụ vô tư nói “Hoặc là…..có người xuống tay trước em”
“Sự tình đều đã an bài ổn thỏa?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Yên tâm đi” Tần Dụ lấy khăn tay che miệng, hai mắt đầy bi thống, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, nói “Em làm việc anh còn không yên tâm sao? Khẳng định chắn chắn cho anh thu phục tâm tên nhóc này” Nói xong, buông khăn tay sát sát mắt, xoay người rời đi.
Hạ Vũ Thiên lại quay người lại, nhìn Lâm Viễn một tay chống cằm, vẻ mặt nhàm chán tựa vào xe lăn, Tôn Lâm đã đi nơi khác nói chuyện phiếm, chẳng qua vẫn thường thường quay đầu liếc mắt một cái…..Lâm Viễn ngáp, nhìn không chớp mắt.
Hạ Vũ Thiên chậm rãi đi đến, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, bắt chéo chân nói “Cậu thật đúng là không đổi a, lễ tang còn có thể cười ra tiếng?”
“Còn không phải trách anh sao” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
“Không” Lâm Viễn quay mặt nhìn nơi khác, hỏi “Chúng ta còn phải ở lại bao lâu? Ngồi trúng gió vừa lạnh lại bất kính.”
“Sẽ xong nhanh thôi” Hạ Vũ Thiên nói “Đúng rồi, tí nữa xong lễ tang, lại đi đến công ty với tôi, sau khi gần như giải quyết xong mọi việc, chúng ta cùng nhau trở về”
“Ân” Lâm Viễn hơi gật đầu, Hạ Vũ Thiên đứng dậy, xếp hàng theo đoàn người đi tiễn biệt di thể, Lâm Viễn không có việc gì làm, đành phải tìm nơi tránh gió để tiếp tục ngồi.
Vừa đứng dưới gốc cây ấm áp, Lâm Viễn liền nhìn thấy Tôn Lâm rời khỏi đám người, xoay người vào phía trong giáo đường…..hành động, nói như thế nào nhỉ? Phi thường lén lút.
Lúc ấy Lâm Viễn cũng không biết nghĩ gì, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Hạ Vũ Thiên cùng Tần Dụ đứng bên cạnh di thể, nhận sự phúng viếng của thân hữu….hôn ước sao? Vậy người chết kia xem như là cha chồng của Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn nghĩ, liền chuyển động bánh xe lăn, đến bên cửa giáo đường…..cửa khép hờ, Lâm Viễn nghĩ thầm, rằng, hay là mình đi vào thăm giáo đường một chút?
Chính lúc này, bên trong mơ hồ có tiếng người nói chuyện.
Lâm Viễn tò mò, vểnh tai nghe, chợt nghe tiếng Tôn Lâm thấp giọng hỏi “Lão gia tại sao đột nhiên lại chết? Người động thủ chính là Tần Dụ kia?”
“Ách, lão gia là đột nhiên phát bệnh tim mà chết” Tiếng một người đàn ông truyền đến “Là ngoài ý muốn”
“Không phải là do tay chân của bên Hạ Vũ Thiên động thủ?” Tôn Lâm hỏi.
“Hẳn là không phải……đúng rồi, tí nữa lúc Tần Dụ đọc diễn văn…..”
“Hư” Tôn Lâm đột nhiên đánh gãy lời người nọ, Lâm Viễn cả kinh, tâm nói không phải là đã bị phát hiện chứ…..chắc là sẽ không phải chứ a…… Hắn không nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh.
“Hắc hắc…. yên tâm, đều ở cùng với di thể mà cáo biệt, không ai trở về. Chỉ cần Tần Dụ vừa chết đi, như vậy sẽ chặt đứt mối liên hệ của Hạ Vũ Thiên ở Tần gia, đến một cái liên minh duy nhất cũng không có” Người đàn ông kia nói “Bất quá, đến lúc đó anh nên dựa theo mục đích ban đầu, Tần gia là của tôi”
“Yên tâm đi…..”
Lâm Viễn nghe đến đó, vội vàng lăn xe chạy về hướng xa xa…..trong lòng thầm nói, may mắn chất lượng xe lăn này là thượng đỉnh a, di chuyển nhanh cũng không có tạp âm, thật sự là nghe lén, theo dõi thì chỉ chuẩn bị hàng cao cấp.
Đến vị trí dưới gốc cây ấm áp ban nãy, Lâm Viễn quay đầu lại, nhìn thấy cửa giáo đường vừa mở ra….Tôn Lâm đi ra…..Lâm Viễn tránh sau gốc câu cẩn thận ngắm hắn……chỉ thấy hắn thản nhiên đi đến bên trong đám người, không ai phát hiện ra.
Lâm Viễn lại tiếp tục nhìn chằm chằm cửa chính giáo đường, muốn nhìn một chút, đến tột cùng là ai mưu đồ bí mật với hắn, nhưng mà đợi nửa ngày, không ai đi ra, có chút nóng vội.

“Uy” Lâm Viễn vẫn đang còn thật sự nghĩ đi đâu, bả vai thình lình bị người vỗ một cái, hắn cả kinh lập tức giương mắt.
“Ai nha….dọa cậu rồi?” Người đang nói chính là Tần Dụ, nàng dùng khăn giấy che ngang khuôn mặt không cho người khác nhìn thấy, thứ duy nhất Lâm Viễn có thể nhìn là biểu cảm của nàng, có một chút cười khẽ, có chỗ nào giống dáng vẻ cha nàng đã chết a.
“Ách…..” Lâm Viễn ngây ngô nhìn nàng, Hạ Vũ Thiên đã đi đến, nhìn Tần Dụ.
Tần Dụ bất đắc dĩ nhún vai, nói “Em chỉ là lên tiếng gọi, cũng không khi dễ cậu ấy”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Lâm Viễn vẫn mang vẻ mặt ngốc lăng.
“Đáng yêu như vậy a….. Hạ Vũ Thiên như thế nào lại không ăn cậu chứ?” Tần Dụ đưa tay nhéo cằm Lâm Viễn một phen, sau đó xoay người rời đi, lại nói với Hạ Vũ Thiên “Tí nữa đến giáo đường đi, em muốn phát biểu, còn có, qua vài ngày sẽ tuyên bố di sản, anh cũng phải trình diện”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, ý bảo tự mình biết rồi.
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, nghĩ đến câu chuyện vừa nghe người nọ nói “Tần Dụ nếu chết đi….” Xem ra có người muốn tính mệnh Tần Dụ, nhưng lại vì tranh tài sản mà hợp tác với Tôn Lâm, mục đích của Tôn Lâm đúng là đối phó với Hạ Vũ Thiên đi.
“Cậu làm sao vậy?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu nhìn Lâm Viễn, đưa tay sờ ót cậu “Sao lại choáng váng? Không thoải mái a?”
Lâm Viễn đưa tay gãi cằm, đột nhiên vẻ mặt cầu xin nhào lên ôm Hạ Vũ Thiên “Đều tại anh, đều tại anh nha…..Tôi như thế nào lại không hay ho như vậy a, thật phiền a”
Hạ Vũ Thiên bị Lâm Viễn làm cho không biết làm sao, chung quanh không ít người đều nhìn lại đây, dáng vẻ xem trò hay, ai cũng biết Hạ Vũ Thiên một thân phong lưu, bên người lại là mỹ nhân, xem ra đây là muốn diễn tiết mục khổ tình gì đó.
.Hạ Vũ Thiên xấu hổ, đưa tay kéo tay Lâm Viễn ở sau cổ gã ra, trừng mắt “Cậu làm cái gì?!“
Lâm Viễn xoa xoa tai mình, tâm nói ——cái lổ tai a cái lổ tai, ngươi là tai họa thể chất a! Sao lại đi nghe trúng chuyện trọng yếu tính mệnh người khác chứ?
“Uy” Lâm Viễn liếc mắt một cái nhìn giáo đường, hỏi Hạ Vũ Thiên “Nơi đó có người không a?”
Hạ Vũ Thiên có chút không hiểu, nói “Trong giáo đường đương nhiên là có người, nữ tu sĩ, tín đồ thờ thần, còn có nhóm cô nhi được thu dưỡng”
“Trừ bỏ những người này ra?” Lâm Viễn hỏi “Người tham gia lễ tang có thể vào hay không?”
“Trong chốc lát sẽ đi vào cầu nguyện cho người chết” Hạ Vũ Thiên-không sao cả- nói “Người nhà người chết đến đọc diễn văn, cảm tạ thân hữu đã hiện hiện gì đó”
“Vậy, có thể có người đi vào trước không a?” Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên có chút khó hiểu, nhìn Lâm Viễn “Đến tột cùng cậu muốn hỏi cái gì?”
“Ân…..” Lâm Viễn không lên tiếng, tâm nói, chi bằng không theo….có thể nhầm lẫn hay không? Còn có,Tôn Lâm kia quỷ bí, không nói được a.
Bất quá Hạ Vũ Thiên cũng không để ý nhiều, Lâm Viễn từ trước đến nay hay thần thần bí bí cằn nhằn, cũng không phải ngày một ngày hai, thấy tất cả mọi người đều đi vào trong giáo đường, liền giúp Lâm Viễn cùng đi với mọi người.
Lâm Viễn mang tâm sự nặng nề mà còn bị Hạ Vũ Thiên đẩy mạnh vào trong giáo đường, đầu tiên giương mắt đánh giá bốn phía, nhìn đám người, không có gì để phân biệt, đều mặc trang phục màu đen, vẻ mặt túc mục. Lại nhìn giáo đường, cũng không có gì….
Nhìn nhìn, Lâm Viễn chú ý trên đỉnh giáo đường, ngay chỗ Tần Dụ chuẩn bị nói chuyện…..phía bên trên, có một dàn đèn hoa lệ treo cao……
“Ân……”Lâm Viễn trong lòng hơi hơi động, lúc này, Tần Dụ đã chuẩn bị đi lên, nàng dùng khăn tay che miệng như trước, vẻ mặt bi thống đọc bản cảm tạ.
Lâm Viễn lại nhìn đến vẻ mặt cười trộm của nàng, nhịn không được run rẩy khóe miệng, người này thật đúng là…..nói không chừng chết đi rất tốt!
Khi Tần Dụ nói chuyện, Lâm Viễn vẫn không tự giác ngắm dàn đèn treo phía trên nàng, càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị……tổng cảm thấy hình như hơi hơi chuyển động về phía dưới vài cái.

“Uy” Lâm Viễn túm một góc áo Hạ Vũ Thiên, bảo gã cùng nhìn.
Hạ Vũ Thiên cau mày, giương mắt nhìn lên, lập tức chau mày…..
Sau đó, gã ly khai đám người vọt lên, không đợi đến khi Tần Dụ đọc xong bản tưởng niệm lền xông lên đài, một tay kéo nàng về một bên…..mà đồng thời ngay tại lúc gã kéo người ra…….cáp treo chiếc đèn tích tắt một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất.
Đèn treo này đều là thủy tinh, hơn nữa lại cực lớn, hiệu ứng khi rơi xuống mặt đất rất rúng động.
Lâm Viễn thấy kinh hồn táng đảm, ở trong lòng thầm niệm mạch nghễ đậu phụ *gần giống với a di đà phật*, hoàn hảo vừa rồi không phải ảo giác, bằng không đã nhìn thấy Tần Dụ bị tạp biển, sau đó Hạ Vũ Thiên trở thành người không vợ.
Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên, Lâm Viễn nhìn thấy Hạ Vũ Thiên nhìn đầu ngón tay chỉ lên trên, khoát tay chặn lại, ý bảo Lâm Viễn tránh đi….
Lâm Viễn không hiểu được tại sao lại như vậy, chợt nghe trên đỉnh đầu mình cũng kẽo kẹt một tiếng…..
May mắn Lâm Viễn xem ra cũng thông minh, tưởng tượng ——không phải hắn chứ? Hắn cũng không nhìn lên trên xem thử, không hề nghĩ ngợt, nhanh chóng nhào sang bên cạnh……
“Oanh” một tiếng, trên xe lăn của Lâm Viễn là vụn bóng đèn từ phía trên rơi xuống, Lâm Viễn ngồi dưới đất mở to hai mắt nhìn, dư kinh chưa tiêu, sau một lúc lâu mới bừng tỉnh đại ngộ ——Thượng đế, ta không nên niệm chú đậu hũ a! Ta sai lầm rồi.
Nhưng điều làm cho người khác không thể tưởng tượng được chính là, lại phát ra một tiếng nổ……một dàn đèn treo cách đó không xa cũng rớt xuống dưới, một vài người tránh không kịp, bị rơi trúng.
“Sao vậy? Động đất hay là……tất cả mọi người mau đi ra!” Lúc này, có một người hô to “Tất cả ra ngoài giáo đường đi!”
Vừa nghe thấy thanh âm này, Lâm Viễn sửng sốt, đúng là thanh âm của người vừa nói chuyện với Tôn Lâm.
Lâm Viễn ngẩng đầu muốn nhìn một chút người nọ là ai……nhưng đám người đã bắt đầu rối loạn, đàn ông xô đẩy, đàn bà hét chói tai, tình cảnh tai họa ập đến, cho dù xã hội đen cũng sẽ thất kinh a.
Lâm Viễn không có khả năng động đậy, thấy mọi người đều chạy ra bên ngoài, liền thành thật nhảy đến phía sau ghế ngồi xuống, ôm đầu, tâm nói……một chút ý thức tự cứu cũng chưa có! Lúc có vật rơi xuống, thực tế nhất chính là tìm góc tường dựa vào!
Chính là, hắn còn đang giả rùa trốn sau ghế, thân mình nhẹ bẫng, bị người ta ôm lấy.
“Ách?” Lâm Viễn vừa nhìn, ôm hắn lên là Tôn Lâm.
“Nơi này không an toàn” Tôi mang cậu đi ra ngoài” Vừa nói vừa ôm Lâm Viễn chạy theo dòng người ra ngoài.
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn dàn đèn treo ở phía trên, tâm nói…..không biết còn có thể rơi xuống hay không, chính anh không có ý thức an toàn, không cần hại chết tôi đi, vừa nghĩ vừa cười gượng “Cái kia….tôi có thể tự nhảy ra ngoài”
Tôn Lâm không phản ứng, tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Lâm Viễn cảm thấy có chút xóc nảy, Tôn Lâm không cường tráng như Hạ Vũ Thiên…..đang nghĩ ngợi, đến rồi, xa xa trên đài, Hạ Vũ Thiên nhảy vào đám người, chạy về phía Lâm Viễn. Đột nhiên tinh quang chợt lóe trong đầu Lâm Viễn…..sau khi Hạ Vũ Thiên cứu Tần Dự, làm sao Hạ Vũ Thiên chú ý đến dàn đèn trên đầu mình? Lâm Viễn cẩn thận hồi tưởng——Hạ Vũ Thiên căn bản không ngẩng đầu.
Trong nháy mắt, Lâm Viễn cảm thấy đầu óc ong ong vang vang, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên đang đuổi theo về phía mình, Lâm Viễn cắn răng ——Dựa vào, so với ngôn tình ba xu con mẹ nó còn rẻ tiền hơn, Hạ Vũ Thiên, tên đại lừa đảo!