Tên Ác Ma

Chương 20






Sau khi Lâm Viễn cùng Tiểu Dịch đi vào phòng, Lâm Viễn thả đống túi lớn túi nhỏ trên tay xuống, hỏi “Tiểu Dịch nha, cậu có thể nấu cơm hay không?”
“Biết một chút” Tiểu Dịch muốn nói một hai câu với Hạ Vũ Thiên nhưng gã đang ngồi hút thuốc trên sopha, sắc mặt không tốt lắm làm cậu có chút sợ hãi.
“Cậu biết a?” Lâm Viễn phấn chấn tinh thần “Tốt lắm a, hai ta cùng nhau nấu đi”
“Ân, được” Tiểu Dịch gật đầu, nhìn Lâm Viễn đang hết nhìn đông lại nhìn Tây, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Viễn đi từ trong ra ngoài hết một vòng, tìm thấy phòng ngủ, tủ lạnh, WC nhưng không tìm ra phòng bếp.
“Lâm Viễn, anh tìm cái gì vậy?” Tiểu Dịch khó hiểu hỏi hắn.
“Ách….phòng bếp ở đâu a?” Lâm Viễn khó hiểu “Nồi, bếp, dầu mỡ gia vị ở đâu?”
“Nga, ở trong này” Tiểu Dịch chỉ quầy bar, nói “Ở đây có lò vi sóng”
“Còn gì nữa?” Lâm Viễn nhìn chằm chằm chiếc lò vi sóng bình thường đến ngẩn người.
“Nồi ở dưới” Tiểu Dịch mở ngăn kéo lấy một chiếc bình nhỏ, lại mở ra một cái chốt bí mật ở trên đầu, nói “Đây là bình ga” Nói xong, lại mở tất cả các ngăn tủ, bên trong có nồi cơm điện, lò vi sóng cùng một cái chảo.
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái nhìn đến nửa ngày, ngẩng đầu thấy Hạ Vũ Thiên đang cong khóe miệng cười hắn, Lâm Viễn tâm nói ——mấy công cụ nấu ăn này dọa người lắm sao? Sao phải giấu hết đi? mỗi ngày cơm nước ba bữa, lại giấu chén bát bên trong quầy rượu , kẻ có tiền thực mẹ nó khác người!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn rất thân thiện với Tiểu Dịch liền gác một tay lên sopha, nói với Lâm Viễn “Tôi muốn ăn cơm do chính cậu nấu, không muốn ăn của người khác nấu”
Lâm Viễn ngẩng đầu, Tiểu Dịch cũng quay đầu nhìn Hạ Vũ Thiên sau đó cúi gằm mặt, theo như lời Hạ Vũ Thiên thì cậu tựa hồ là thừa thãi.

Lâm Viễn mất hứng, Hạ Vũ Thiên sao lại thế chứ? Nói chuyện cũng không để ý một chút đến cảm thụ của người khác, muốn đuổi người khác đi thì tùy tiện tìm một cái cớ không được a? Sao lại chọn lời lẽ người khác không thích nghe nhất để nói……
Bất quá Lâm Viễn lại nhìn Tiểu Dịch kia, tâm nói đứa nhỏ này cũng khá thú vị a, loại tình huống này nếu là người khác gặp phải đã sớm tức giận bỏ đi, đứa nhỏ này giống như không có não, thật sự hy vọng ở lại sao? Hay là có chuyện gì phải nói với Hạ Vũ Thiên?
“Lâm Viễn, anh nấu đi, em ra đó ngồi” Tiểu Dịch nói khẽ với Lâm Viễn.
“Nga, được” Lâm Viễn hơi gật đầu, Tiểu Dịch đi đến ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên, thoạt nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Lâm Viễn lại nổi tâm bát quái, vừa nấu ăn vừa vểnh tai nghe.
Bất quá hai người đều ngồi ngốc như vậy, không ai mở lời.
Lâm Viễn tự nhủ với bản thân quên đi, hắn đang làm cà rốt chiên trứng, còn có canh tiêu thịt, ân….làm thêm một ít cơm chiên trứng đi, lúc nãy ở siêu thị có mua một ít rau dưa, một con gà nướng, làm thêm canh gà cà chua đi, bữa tiệc này rất phong phú nha!
Vừa nghĩ LÂm Viễn vừa ném cà rốt cùng thanh tiêu vào nồi……quả nhiên đã đầy nồi rồi!
“Vũ Thiên” Giằng co thật lâu, Tiểu Dịch rốt cuộc cũng mở miệng.
Hạ Vũ Thiên đang đặt tâm tư lên người Lâm Viễn đang nấu ăn, liếc Tiểu Dịch một cái, chớp chớp mi.
“Này cho anh” Tiểu Dịch lấy một phong bì rất dày từ trong túi đưa cho Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên không nhận, hỏi “Cái gì?”
“Ngày đó……thủ hạ của anh đưa tiền cho em” Tiểu Dịch nói.
Hạ Vũ Thiên tựa hồ ngẫm nghĩ, hỏi “Không đủ?”
“Không phải, em không muốn lấy tiền của anh, em thượng……..thượng giường với anh không phải vì tiền” Tiểu Dịch thật cẩn thận nói.
Lâm Viễn đang đánh trứng, tâm nói, ai nha, Hạ Vũ Thiên không phải người a, đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là sinh viên, anh đã đầu độc một đóa hoa của tổ quốc!
Hạ Vũ Thiên không chút cảm xúc, nói “Điều này không quan hệ đến tôi, chúng ta chỉ làm một cuộc giao dịch, cậu không muốn đòi tiền, vậy ném đi”
Lâm Viễn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tiểu Dịch đang cúi gằm mặt, vẻ mặt thương tâm, nước mắt vòng quanh đôi mắt to tròn, có chút không đành lòng, tâm nói………đứa trẻ này đầu óc có vấn đề a, cho dù yêu thích đàn ông thì trong thiên hạ cũng không thiếu thanh niên tốt đợi cậu lựa chọn, sao phải coi trọng Hạ Vũ Thiên như vậy? Tính tình không tốt, vẻ mặt như táo bón, có mấy đồng tiền dơ bẩn thì tâm cao khí ngạo, chung quy vẫn là cái xã hội đen, không tiền đồ, không có ngày mai, gã còn không bằng Vương đại gia hàng xóm trước kia của hắn.
Hạ Vũ Thiên nói chuyện với tiểu Dịch nhưng hai mắt vẫn phiêu phiêu về hướng Lâm Viễn đang nấu cơm cách đó không xa, nhìn thấy Lâm Viễn đang lẩm bẩm, không biết đang nói gì, khẽ nhíu mày.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Tiểu Dịch cố lấy dũng khí ngẩng đầu nói với Hạ Vũ Thiên “Vũ Thiên, em thích anh, chúng ta kết giao đi?”
Vừa lúc Lâm Viễn bỏ thịt bằm vào chảo dầu nóng —— bùm một tiếng, Lâm Viễn cả kinh vội giảm lửa, tâm nói……..ai nha, thật là phá hỏng không khí thổ lộ ở phía sau.
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc, nói với Tiểu Dịch “Tôi tìm cậu chẳng qua là tìm đối tác trên giường, người như cậu tôi có đến vài chục người”
Tiểu Dịch sửng sốt, đôi mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt phong bì……….
Lâm Viễn cầm giá hung hăng đảo thịt, tâm nói, Hạ Vũ Thiên, anh nha, cái đồ trời đánh, hỗn đản, vương bát đản không có nhân tính, không biết xấu hổ! Băm chết ngươi!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn mạnh tay như vậy vô cùng thú vị.
Nhưng Tiểu Dich bên cạnh tựa hồ còn không muốn buông tha, lên tiếng “Em không giống bọn họ”
Hạ Vũ Thiên đã có thể ngửi đượng hương vị thanh tiêu xào thịt, nhìn nhìn Tiểu Dịch nói “Thì sao?”

Tiểu Dịch cắn môi, nói “Em biết anh không có tình nhân…….anh không thể cho em một cơ hội sao?”
Lâm Viễn thái cà rốt, cảm thấy Tiểu Dịch có chút đáng thương, Hạ Vũ Thiên-thằng nhãi này thực không ra thể thống gì.
Hạ Vũ Thiên đứng lên, đi đến cạnh quầy bar nhìn Lâm Viễn thái cà rốt, đưa tay ôm bả vai Lâm Viễn, nói với Tiểu Dịch “Ai nói tôi không có tình nhân”
Lâm Viễn rưng rưng nhìn Tiểu Dịch —— tiết mục nhàm chán như vậy cậu cũng tin?
Tiểu Dịch giật mình nhìn nhìn Lâm Viễn, thấy hắn cũng chan chứa nước mắt, Lâm Viễn rút giấy ăn lau mắt, tâm nói, cà rốt sao lại cay mắt như vậy a?
“Em đã biết” Tiểu Dịch cúi đầu, xoay người rời đi, Hạ Vũ Thiên nói “Mang tiền đi đi,đó là thứ dành cho cậu”
Tiểu Dịch giương mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, ánh mắt có chút tức giận.
Lâm Viễn tâm nói, Hạ Vũ Thiên, anh sao lại thiếu đạo đức như vậy a? đi theo anh đúng là đáng xấu hổ a.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn đột nhiên ôm cứng Hạ Vũ Thiên, nói với Tiểu Dịch “Cậu có muốn báo thù không a?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Viễn, Tiểu Dịch đầu tiên cũng ngẩn người, lập tức hiểu ra ngay, đưa tay cầm thớt gỗ đựng cà rốt đổ lên người Hạ Vũ Thiên, mắng to “Hạ Vũ Thiên, anh là đồ vương bát đản! Một ngày nào đó anh sẽ bị người khác đá, còn bị đá thật sự thảm hại!” Nói xong, xoay người bỏ chạy.
“Ping” một tiếng, cửa chính đóng lại, Lâm Viễn cảm thấy thực thỏa mãn nha, thả Hạ Vũ Thiên ra, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên sắc mặt âm trầm quay đầu lại, toàn thân đều là sợi cà rốt.
“Lá gan cậu không nhỏ a” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn cười gượng hai tiếng, tâm nói: Tôi còn tưởng cậu ta sẽ đâm anh một dao chứ, không nghĩ đến chỉ đổ cà rốt a…….rất không sáng tạo, thật sự là đứa nhỏ thiện lương, lúc nãy nên cầm dao, giơ lên chém xuống thiến gã đi, như vậy có thể vì dân trừ hại.
Thấy Hạ Vũ Thiên đến gần mình, Lâm Viễn cầm dao trước ngực, tư thế chuẩn bị tiến công nói “Cà rốt, ngươi không cần đắc ý, vì hòa bình thế giới, ta phải tiêu diệt ngươi!”
Hạ Vũ Thiên giật giật khóe miệng, nhìn Lâm Viễn cầm nửa củ cà rốt trên tay, nói “Anh còn đủ thời gian để tắm rửa trước khi ăn cơm”
Hạ Vũ Thiên ngửi ngửi hương vị trên người, lắc đầu xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lâm Viễn thái xong nửa củ cà rốt, lúc lấy giấy ăn lau mắt nhìn thấy tiền trên bàn, trong lòng động đậy, đi đến cầm lấy phong bì, mở ra nhìn nhìn, bên trong khoảng vài vạn……..Tuy rằng hắn chưa từng mua tình lần nào, nhưng vẫn chú ý một ít tin tức xã hội, nơi nào cao giá như vậy? Xem ra là lần đầu tiên của cậu sinh viên kia, chắc chắn không ai cam tâm tình nguyện bán đi lần đầu tiên của bản thân, người lớn lên sao mà đẹp vậy, đại khái có lẽ là đang cấp bách cần tiền.
“Ân” Lâm Viễn cầm phong thư gãi cằm, cởi tạp dề xoay người ra ngoài, đến hành lang nhìn trái nhìn phải không thấy ai, lại nghĩ nghĩ, đi vài bước xuống cầu thang, quả nhiên nghe thấy có tiếng người ô ô khóc.
Lắc đầu, Lâm Viễn cảm thấy mấy vở kịch ngôn tình nhàm chán thật sự con mẹ nó tả thực a.
Đi theo hướng phát ra âm thanh, ở góc cua, Tiểu Dịch ôm chân ngồi khóc, Lâm Viễn đến trước mặt cậu, Tiểu Dịch ngẩng đầu nhìn, lau lau nước mắt.
Lâm Viễn ngồi xổm xuống, đưa qua một tờ khăn giấy, Tiểu Dịch nhận lấy lau mắt, trừng Lâm Viễn “Sao lại cay mắt như vậy a?”
“Ách…….”Lâm Viễn xấu hổ, nhớ đến bản thân vừa mới thái cà rốt. Sờ sờ đầu, Lâm Viễn đem phong bì nhét vào túi Tiểu Dịch.
“Tôi không cần tiền của anh ta!” Mặt Tiểu Dịch đỏ bừng, đem tiền đẩy trở về.
Lâm Viễn bĩu môi, nói “Cũng không phải của vương bát đản Hạ Vũ Thiên, là tôi lấy đưa cậu”
Tiểu Dịch giương mắt nhìn Lâm Viễn, hỏi “Anh không phải tình nhân của anh ta sao? Sao lại gọi anh ta là vương bát đản a?”
Lâm Viễn tiếp tục bĩu môi, nói “Kia là gạt cậu thôi, cậu thấy tôi không có tố chất đến mức đi coi trọng kẻ lòng lang dạ sói như vậy sao?”
Tiểu Dịch khụt khịt, nhìn Lâm Viễn, hỏi “Anh thật sự là bác sĩ riêng? Bất quá…….anh ta thích anh như vậy, anh đẹp a”

“Đẹp thì làm cái rắm gì a” Lâm Viễn nhét tiền vào túi Tiểu Dịch, nói “Cố gắng học tập tốt đi, chờ sau khi học xong tìm công việc đứng đắn mà làm, cậu nên cảm thấy bản thân mình gặp may mắn mới đúng, tên xã hội đen kia có cái gì tốt? Ngày nào đó nói không chừng sẽ lôi cậu đi bắn chết”
Tiểu Dịch nhìn nhìn Lâm Viễn, lại xoa xoa nước mắt, nói “Anh thật sự thú vị”
Lâm Viễn vỗ vỗ Tiểu Dịch, nói “Mau trở về đi thôi, tôi không có biện pháp, nếu có biện pháp đã sớm đi rồi, cậu còn có thể đi, tại sao lại không đi?”
Tiểu Dịch trừng mắt nhìn Lâm Viễn trong chốc lát, nói “Lâm Viễn, sau này tôi sẽ trả lại tiền cho anh”
“Ân” Lâm Viễn gật đầu một chút, Tiểu Dịch đứng lên, vỡ vỗ bụi trên mông, lại liếc mắt nhìn Lâm Viễn một cái, xoay người bỏ chạy.
Lâm Viễn thở dài, xoay người, đụng phải một người……….khuôn ngực này rất quen, mũi hắn nhận biết được bởi vì không phải đụng vào một lần………giương mắt, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Hạ Vũ Thiên, cười “Cậu còn rất khẳng khái”
“Ách………”Lâm Viễn sờ sờ mũi, nói “Anh nhận nhầm người rồi, tôi chỉ đi ngang qua” Nói xong muốn quay đầu, lại bị Hạ Vũ Thiên túm lấy.
“Anh làm gì?” Lâm Viễn giãy dụa “Anh không phải đang tắm rửa sao?”
Hạ Vũ Thiên tha Lâm Viễn về phòng, đóng cửa lại, nói “Cậu cho rằng tôi vô duyên vô cớ động vào thiếu niên trong sạch? Những người lăn lộn cùng một chỗ với tôi sẽ không có ai sạch sẽ!”
Lâm Viễn liếc trắng mắt, nói “Nói chuyện với anh miệng mồm không thể tích đức được a, cái gì sạch sẽ không sạch sẽ? Anh cho rằng anh tốt lắm sao?!”
Hạ Vũ Thiên thở dài, xoay người cầm áo sơmi trên sopha đi vào phòng tắm, nói “Mau nấu cơm!”
Lâm Viễn cắn răng, anh chết đi!
Chờ Hạ Vũ Thiên đi ra, cơm đã nấu xong, đồ ăn cũng được dọn lên bàn, cuối cùng Lâm Viễn mang canh trứng lên, đến ngồi vào bàn, so đũa ăn cơm.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống, nhìn nhìn, thực sự là thức ăn kiểu Trung…..màu sắc thực phong phú.
Lâm Viễn vừa ăn cơm vừa ăn canh, cảm thấy mùi vị rất ngon nên nói “như vậy mới thật sự là ăn cơm!”
“Dáng vẻ cậu rất lịch sự, nhưng sao ăn cơm lại không có chút thể diện nào vậy?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu hỏi Lâm Viễn.
“Ân?” Lâm Viễn miệng đầy thức ăn, hỏi “Cái gì thể diện không thể diện?”
“Cậu nhìn cậu đi, dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp, lại tao nhã, từng tốt nghiệp đại học, là bác sĩ, tuy rằng không có gì đáng tiền nhưng tố chất rất cao…….như thế nào lúc ăn cơm lại như dân công thế kia?”
Lâm Viễn bĩu môi, nói “Anh đừng theo tôi giảng giái cái này cái nọ có được không? học theo người ta ăn cơm Tây a? Tổ tông tôi đều là những người dân lương thiện, so với kẻ có tiền toàn thân cao thấp toàn là Armani như anh chỉ là dế nhũi mà thôi! Đế quốc Mỹ có tố chất không? Còn không phải kì thị chủng tộc sao? Trục ma quỷ suốt ngày quảng cáo rùm beng quốc gia mình có tố chất, không phải là vào nhà cướp của sao? G8 không một nước nào tốt đẹp, lão tử sao phải học người phương tây tao nhã? Có tố chất hay không không phải người khác nhận xét là được, xã hội đen còn giảng tố chất cái rắm a, dáng vẻ bên ngoài đều là lưu manh! Ăn cơm không phát ra tiếng động là có tố chất, con rùa ăn cơm không phát ra tiếng động thì hoàn mĩ hơn vương bát đản một chút, không có việc gì thì đừng chiếm tiện nghi, để tôi yên tâm thoải mái mà sống! Tôi là người bản địa, mà bản địa chính là không tố chất, anh quản được?” Vừa nói vừa cầm thìa ăn canh.
Hạ Vũ Thiên nâng chén ăn cơm, không thể cùng người này luận chuyện.
Bất quá, Lâm Viễn……..đôi môi bóng nhẩy, quai hàm chuyển động lên xuống khi ăn cơm rất khả ái.