Tên Ác Ma

Chương 11






Nghe Hạ Vũ Thiên nói xong, Lâm Viễn cho dù ngốc cũng cảm giác một tia hương vị khác thường trong đó.
Thật lâu sau Lâm Viễn mới hỏi “Hạ Vũ Thiên, anh đến tột cùng là muốn làm gì? Làm cho tất cả mọi người cho rằng anh mê luyến tôi có chỗ nào tốt với anh?”
Hạ Vũ Thiên từng bước lùi về phía sau, buông Lâm Viễn ra, tự đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói “Lâm Viễn, cậu kỳ thật rất thông minh”
Lâm Viễn nhíu nhíu mày, nhìn gã “Thì sao?”
“Bất quá tôi cảm thấy cậu ngốc một chút sẽ tốt hơn” Hạ Vũ Thiên buồn bã nói “Ngốc một chút cũng liền mơ hồ cho qua” Nói xong cởi ra áo khoác Lâm Viễn.
“Uy!” Lâm Viễn giữ chặt áo mình, hỏi “Anh làm gì?”
“Diễn trò” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Chốc lát nữa một lão nhân sẽ đến, ông ta họ Tôn, gọi Tôn Nghĩa Cường, chúng tôi đều gọi ông ta là Tôn bá phụ, tôi muốn cho ông ta thấy tôi với cậu…….”Nói đến đây, đến gần thấp giọng bên tai Lâm Viễn “S*E*X”
Lâm Viễn nhướng mày nhìn Hạ Vũ Thiên.
Không đợi hắn lên tiếng, Hạ Vũ Thiên đã xua tay, nói “Đừng nóng vội, tôi đáp ứng cậu sẽ không làm thật, cậu chỉ cần phối hợp với tôi là xong” Nói xong kéo sập cửa chớp sau cửa kính, chỉ để lại một chút khe hở.
Hạ Vũ Thiên đến ngồi xuống trên ghế sau bàn, mở chân nói với Lâm Viễn “Ngồi lên”
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, có chút do dự, Hạ Vũ Thiên cười, nói “Phối hợp xong sẽ để cậu trở về, bằng không hôm nay cậu không được đi”
Lâm Viễn trở mình xem thường, tách chân ra, ngồi lên đùi Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên cởi bỏ quần áo Lâm Viễn, kéo áo lên trên, hai tay ôm eo Lâm Viễn.
“Bụng sẽ cảm lạnh!” Lâm Viễn kháng nghị, nhưng Hạ Vũ Thiên lại hơi hơi chau mày, nói “Đến đây, cậu tốt nhất đừng phản kháng! Bằng không tôi làm thật!” Nói xong kéo Lâm Viễn đến, hai tay tùy ý vuốt ve trên người Lâm Viễn, lại ngẩng mặt cắn vành tai Lâm Viễn.
Lâm Viễn cảm giác thân thể cao thấp lên xuống, hắn biết Hạ Vũ Thiên muốn tạo ra hiệu quả gì, không có biện pháp, đành phải nhắm mắt giả chết…..
Lúc này, cửa thang máy ngoài cửa mở ra, có người đi đến, đại khái đã đến trước cửa. Lâm Viễn cảm giác động tác Hạ Vũ Thiên càng thêm kịch liệt, đành phải sống chết ôm cổ gã cúi thấp đầu, tâm nói không có mặt mũi gặp người!
Hai người giữa ban ngày ở trong phòng gây sức ép, rốt cuộc, Hạ Vũ Thiên ngừng lại, thản nhiên nói “Tốt lắm”
Lâm Viễn nhẹ nhàng thở ra, có chút xấu hổ, mặt đỏ ửng, trên thân cũng hơi hơi có chút phản ứng, vừa mới làm đến đó, bất quá hoàn hảo…..không tính rất nghiêm trọng.
Vừa nâng mắt đã nhìn thấy biểu tình đạm mạc của Hạ Vũ Thiên, gã đang nhìn chằm chằm vào hắn, mặt không đổi sắc, khóe miệng nhếch lên cười cười, nói “Cậu cũng không ngây thơ như cậu nói”
Lâm Viễn đỏ mặt lên, lại nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy gã ngay cả hô hấp cũng không tăng lên, vừa rồi thật sự hoàn toàn là diễn trò.
Lâm Viễn quắc mắt, chỉnh lại quần áo, còn muốn chạy nhưng Hạ Vũ Thiên đã đi đến, nói “Tôi với cậu cùng nhau đi xuống” Nói xong, một tay khoác vai Lâm Viễn, cùng hắn đi đến cửa thang máy, nói “Tối hôm nay tôi không về, cậu ở một mình, nhớ rõ ngủ trên giường tôi”
Lâm Viễn không nói lời nào, gật gật đầu.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Thiên cùng Lâm Viễn đến dưới lầu, Hạ Vũ Thiên ra vẻ giúp đỡ đưa Lâm Viễn đến tận cửa, ân cần mở cửa xe cho hắn, trước khi đi còn hôn lên tóc một chút. Thấy Lâm Viễn ngơ ngác liền cười, hỏi “Như thế nào, không cười một chút với anh?”
Lâm Viễn ngẩng mặt, thấy ý cười tràn ra trên khóe miệng Hạ Vũ Thiên, nhưng đến khóe miệng thì ngưng hẳn, hai mắt là đạm mạc mà bình tĩnh……học theo dáng vẻ của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn nhíu nhíu khóe miệng, lui vào trong xe, đóng cửa lại.
Xe đi rồi, Hạ Vũ Thiên vẫn đứng tại chỗ, trước mắt là nụ cười vừa mới của Lâm Viễn, khẽ nhíu mày. Nhưng gã vẫn chưa nghĩ nhiều, quay đầu đi vào công ty đến phòng họp ở lầu hai.
Bên trong Âu Dương Mậu đang nói giỡn với một người đàn ông khôi ngô khoảng năm mươi tuổi, Hạ Vũ Kiệt đã đến.
“Đại ca” sau khi Hạ Vũ Kiệt nhìn thấy Hạ Vũ Thiên, nhẹ nhàng thở ra, nói “Như thế nào chậm như vậy, Tôn bá phụ chờ thật lâu”
Tôn bá phụ còn nói “Ai nha, người trẻ tuổi, bình thường bình thường……ha ha ha, tôi cũng quá trẻ tuổi”
Hạ Vũ Thiên có chút xấu hổ cười cười……nụ cười xấu hổ này gã thực hiện rất đạt, ngay cả Âu Dương Mậu cùng Hạ Vũ Kiệt đều lắp bắp kinh hãi, Hạ Vũ Thiên đến cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện làm ăn.
……
Người lái xe cho Lâm Viễn gọi là A Thường, Lâm Viễn gọi hắn Thường ca, bởi vì cùng nhau ăn hà phấn nên cảm giác của Lâm Viễn với A Thường cũng không tệ lắm. Ngồi trong xe, LÂm Viễn có chút suy tính, người như Hạ Vũ Thiên đến tột cùng là vì cái gì mà cần phải nhọc lòng diễn trò như vậy? Lâm Viễn nghĩ đến nát óc còn không rõ, đành phải lựa chọn không nghĩ. Bất quá tưởng tượng đến phải về Hạ gia, Lâm Viễn cảm thấy phiền muộn, nói với lái xe “Thường ca a, gần đây có trường đại học nào không a?”
Lái xe sửng sốt, nói “Có, có một trường đại học ngay gần đây”
“Anh lái xe chở tôi đến nơi đó đi!”
Lái xe sửng sốt một chút, nói “Tôi phải gọi điện thoại hỏi vệ sĩ đi phía sau một chút, cậu đi làm gì?”
Lâm Viễn bĩu môi, tâm nói: hiện tại ta cảm thấy đang được đãi ngộ như nguyên thủ quốc gia a “Tôi muốn đến phố ăn vặt ở gần trường đại học ăn gì đó”
Lái xe nghe xong sửng sốt một chút, lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ ở phía sau, kỳ thật vệ sĩ cũng không có quyền can thiệp vào hành động của Lâm Viễn, chỉ là lưu lại trong lòng mà thôi, lái xe đổi hướng, chở Lâm Viễn đến một lối đi riêng dành cho người đi bộ ở trước trường đại học, cũng chính là phố ăn vặt tất yếu phải có trước mỗi trường đại học.

Lâm Viễn xuống xe, cảm thấy bản thân có một bụng oán khí phải phát tiết một chút, vì thế quyết định đi đại sát bốn phương, ăn không ngừng còn muốn đi ngoài!
Vì thế, hắn một tay cầm xâu thịt, ăn từ bên ngoài ăn vào, mấy vệ sĩ đi phía sau hai mặt nhìn nhau, Lâm Viễn thật khẳng khái mời bọn họ một chén ma lạt năng, ăn thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ cùng một cái bánh nướng Ấn Độ…..
Lúc LÂm Viễn đi kỳ thật không phải giờ cơm canh, nhưng sinh viên dù sao cũng không có thời gian ăn cơm cố định, bởi vậy trên đường vẫn có thể thấy tốp năm tốp ba sinh viên ăn uống.
Lâm Viễn tuổi không lớn, lại gầy, bởi vậy có chút hơi hướng như sinh viên, lại thêm ăn mặc tươm tất, sau lưng còn có hai men in the black đi theo, còn đậu một chiếc Limousine ven đường cho nên khiến không ít người chú ý.
Lâm Viễn đang ăn một chén thịt dê, một người ngồi xuống bên cạnh.
“Cậu là sinh viên khoa nào?” Người kia hỏi Lâm Viễn.
Lâm Viễn cắn một miếng thịt dê, ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một nam sinh cao lớn mặc đồ thể thao trắng, da màu đồng, cầm một cái túi bóng rổ tên tay.
Lâm Viễn nuốt xuống miếng thịt dê, nhìn nhìn bốn phía, xác định nam sinh kia đang nói chuyện với mình, liền ngây ngô hỏi cậu ta “Cậu hỏi tôi?”
“Đúng vậy” nam sinh kia gật gật đầu, nói “Cậu là sinh viên trao đổi mới đi? Trước kia tôi chưa thấy cậu bao giờ!”
Lâm Viễn cười gượng hai tiếng, tâm nói : sinh viên trao đổi mới đến, lão tử đã tốt nghiệp đại học thật nhiều năm!Nhưng hắn không lên tiếng, tiếp tục ăn.
Nam sinh kia thấy Lâm Viễn không trả lời, nói tiếp “Tôi là giáo viên”
Lâm Viễn hơi hơi giật mình, tâm nói giáo viên thế nào lại trẻ tuổi vậy a, trả lời “Anh vừa mới tốt nghiệp sư phạm a? Giáo viên thể dục?”
Thầy giáo kia hơi hơi xấu hổ, nói “Đúng vậy, tôi là muốn nói với cậu ở gần trường học không thể khoa trương như vậy a!”
Lâm Viễn sửng sốt, nháy mắt mấy cái nhìn thầy giáo kia, người kia còn thật sự nói “Trong trường đủ loại người, ở gần đây cũng có một số người xảo trá thích vơ vét tài sản, hôm nay cậu mang theo người, bọn họ có thể không dám động đến cậu, nhưng bọn họ sẽ nhớ kỹ cậu. Ngày nào đó nếu cậu không mang theo người có thể có nguy hiểm, không thể khoe khoang như vậy có biết hay không?”
Lâm Viễn ngây ngô ngậm thìa nhìn thầy giáo kia, trong lòng cảm động, quả nhiên thế đạo thật tốt lắm, còn có thầy thể dục trượng nghĩa nhiệt huyết như vậy, hắn đã có niềm tin trở lại với sự nghiệp giáo dục.
Thầy giáo kia thấy Lâm Viễn không nói lời nào xem như hắn đã hiểu, liền tiếp “Cậu mau trở về đi, đổi quần áo mộc mạc một chút, khiêm tốn một chút, nếu có chuyện gì thì đến phòng thể dục tìm tôi, nói tìm thầy Lâm”
“Anh cũng họ Lâm?” LÂm Viễn lắp bắp kinh hãi, hỏi người kia “Anh gọi là Lâm gì?”
“Tôi không họ Lâm” thầy giáo cười cười, nói “Tôi họ Tôn, gọi Tôn Lâm, bất quá thầy Tôn nghe không được tự nhiên, cho nên thích người khác gọi tôi thầy Lâm”
“Nga” LÂm Viễn gật đầu một chút, nam sinh này đại khái thường xuyên rèn luyện đi, toàn thân khiến người khác cảm giác như ánh mặt trời, đặc biệt là nụ cười kia.
“Cậu họ Lâm a?” Tôm Lâm hỏi Lâm Viễn “Gọi là gì? Học khoa nào?”
Lâm Viễn cười, nói “Lâm Viễn, học y”
“Nga…..học viện y a” Tôn Lâm gật gật đầu, khi đang nói chuyện chợt nghe có người gào tên hắn “Tôn Lâm, anh có đi hay không?”
Tôn Lâm ngẩng đầu chào hỏi mấy nam sinh cao lớn bên ngoài “Đến đây!” Nói xong liền nói với Lâm Viễn “Hôm nay có trận đấu, trận đấu bóng rổ của các nam sinh, cậu muốn xem không?”
“Ách…..tôi ăn xong rồi xem” Lâm Viễn hơi gật đầu.
“Ngay mặt Đông sân thể dục, phòng B, bên ngoài” Nói xong Tôn Lâm xoay người bỏ chạy.

Lâm Viễn tiếp tục ăn, tâm tình đột nhiên tốt lên, ăn sạch một chén thịt dê, đứng dậy, cùng hai vệ sĩ đi vào trường học, quả nhiên thấy một đoàn sinh viên vây ở nơi đó, bên trong có người đang chơi bóng rổ.
Trận này tựa hồ là thi đấu hữu nghĩ, không có sát khí, nhưng thật ra một đám nam sinh chơi rất cao hứng.
“Lâm Viễn!” Tôn Lâm thấy Lâm Viễn đứng bên cạnh rào chắn, bỏ chạy đến chào hỏi, hỏi “Cậu có thể ở lại không? Muốn thử hay không?”
Lâm Viễn tuy rằng rất gầy, nhưng rất thích thể dục, hồi ở trường cũng yêu chơi bóng rổ, trả lời “Tôi có thể chơi ở vị trí hậu vệ”
“Đi thử xem!” Tôn Lâm cười ha hả.
Lâm Viễn hưng trí, cởi áo khoát ném cho vệ sĩ ở phía sau, nhào vào sân chơi bóng.
Trong nhất thời, đám sinh viên đều hỏi thăm “Người áo trắng dễ nhìn kia là ai?”
“Chưa thấy qua, là sinh viên mới đi?”
“Chuyền bóng không tồi a!”
Hai vệ sĩ ở bên ngoài đều không nói gì, bắt đầu hoài nghi bản thân đi theo Lâm Viễn đến tột cùng có lợi ích gì, lúc này, di động trong túi áo Lâm Viễn vang lên, một tên vệ sĩ cầm lên nhìn, người gọi điện đến là……..đại biến thái………….
Nghe điện thoại − −Là Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn chơi đến hứng khởi, nhìn thấy một vệ sĩ đứng ngoài sân ngoắc ngoắc hắn.
Có chút mất hứng ném bóng cho đồng đội, Lâm Viễn hô lớn “Đổi người” Có người vào thay, Lâm Viễn ra ngoài sân, nhận khăn lông Tôn Lâm đưa cho lau mặt, hỏi hai vệ sĩ “Làm sao vậy?”
“Đại thiếu gia bảo ngài đi tham gia một buổi tiệc từ thiện” Một vệ sĩ nói “Đi ngay bây giờ”
Lâm Viễn trở mình xem thường, nói “Không phải anh ta nói hôm nay có thể về nhà sao?”
Vệ sĩ cũng không nhiều lời, ý bảo Lâm Viễn đi mau.
Lâm Viễn quay đầu lại, thấy Tôn Lâm đứng cách đó không xa, tựa hồ đã nghe đoạn đối thoại của bọn họ, nhìn có chút tò mò.
Lâm Viễn bất đắc dĩ nói với Tôn Lâm “Tôi có việc đi trước, lần sau lại chơi tiếp” Nói xong theo vệ sĩ đi mất.
Như trước, Lâm Viễn bị cách ăn mặc chỉnh tề thay đổi, mặc tây trang sang trọng xuống xe, đến tầng cao nhất trong khách sạn mà Hạ Vũ Thiên chỉ định, tham gia cái gọi là buổi tiệc từ thiện.