Tempt Me At Twilight

Chương 26




Đối với một con người luôn tôn sùng thời gian biểu như Harry thì việc đi muộn không chỉ là điều bất thường, mà nó giống như một hành động gây hấn hung ác vậy. Do đó, khi anh không trở về khách sạn từ chuyến đi tới câu lạc bộ đấu kiếm vào buổi chiều thì Poppy đã lo lắng vô cùng. Và rồi ba giờ tiếp theo trôi qua mà chồng nàng vẫn không quay về thì nàng đã phải cho gọi Jake Valentine.

Người trợ lý xuất hiện ngay lập tức, vẻ mặt của anh sốt sắng, mái tóc nâu của anh ta là một đống lộn xộn như thể anh ta vừa mới vò đầu bứt tóc đến mất trí rồi vậy.

“Mr. Valentine,” Poppy nói với một cái cau mày, “anh có biết chút gì về nơi mà Mr. Rutledge đã có mặt lúc này không?”

“Dạ không, thưa cô. Người đánh xe đã vừa quay về mà không có ngài ấy.”

“Cái gì cơ?” nàng hỏi, cảm thấy hoang mang.

“Người đánh xe đã chờ vào đúng thời gian và địa điểm như thường lệ, và khi Mr. Rutledge không xuất hiện sau một tiếng đồng hồ thì anh ta đã ra ngoài câu lạc bộ để tìm hiểu xem sao. Một cuộc tìm kiếm đã diễn ra. Rõ ràng là Mr. Rutledge đã không được tìm thấy ở các khu vực xung quanh. Ông thầy của câu lạc bộ đấu kiếm đã hỏi các thành viên khác xem liệu họ có gặp Mr. Rutledge ra ngoài với ai đó, hay lên một chiếc xe ngựa, hay thậm chí là đề cập đến kế hoạch của ngài ấy không, nhưng không ai thấy hoặc nghe được bất cứ điều gì sau khi Mr. Rutledge kết thúc việc luyện tập.” Valentine ngưng lại và quệt một bên nắm tay qua miệng mình. Đó là một cử chỉ lo lắng mà Poppy chưa bao giờ thấy anh ta làm trước đây.

“Ngài ấy dường như đã tan biến.”

“Điều này đã từng xảy ra trước đây chưa?” nàng hỏi.

Valentine lắc đầu.

Họ cùng nhìn chằm chằm vào người kia trong sự thấu hiểu lẫn nhau là đã có chuyện gì đó xảy ra.

“Tôi sẽ quay lại câu lạc bộ và tìm kiếm lần nữa,” Valentine nói. “Ai đó chắc chắn phải thấy chuyện gì chứ.”

Poppy tự khiến mình phải cứng cỏi để chờ. Có lẽ là không có gì đâu, nàng nói với bản thân. Có lẽ Harry đã đi đâu đó với một người quen, và anh sẽ trở lại bất kì lúc nào. Nhưng theo bản năng, nàng biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra cho anh. Dường như máu trong cơ thể nàng đã trở thành nước đá… nàng run rẩy, tê cóng và sợ hãi. Nàng đi tới đi lui quanh dãy phòng, và rồi lại bước xuống cầu thang để đến văn phòng ở tiền sảnh, nơi người lễ tân và người giữ cửa cũng đang quẫn trí như thế.

Bóng tối đã bao trùm dày đặc lên khắp cả London khi Valentine cuối cùng cũng trở lại. “Không có dấu vết của ngài ấy ở bất kì đâu cả,” anh nói.

Poppy cảm thấy một cơn ớn lạnh vì sợ. “Chúng ta phải thông báo cho cảnh sát thôi.”

Anh ta gật đầu. “Tôi vừa mới làm rồi. Có lần tôi đã nhận được những chỉ dẫn từ Mr. Rutledge phòng khi có chuyện gì giống như thế này xảy ra. Tôi đã thông báo cho một Mật Vụ Chuyên Biệt làm việc ở văn phòng Bow Street, và cả một kẻ đào tường khoét vách ở khu Nam London tên là William Edgar.”

“Kẻ đào tường khoét vách á? Đó là làm gì?”

“Một tên trộm. Và thỉnh thoảng gã cũng buôn lậu đôi chút. Mr. Edgar thông thạo với mọi con phố và khu ổ chuột ở London.”

“Chồng tôi hướng dẫn anh liên lạc với một mật vụ và một tên tội phạm ư?”

Valentine trông hơi ngượng ngùng. “Vâng, thưa cô.”

Poppy ấn những đầu ngón tay mình lên hai bên thái dương, cố gắng để bình ổn những suy nghĩ đang chạy đua ở trong đầu nàng. Một tiếng nức nở đầy đau đớn thoát ra khỏi cổ họng nàng trước khi nàng có thể nuốt nó xuống. Nàng kéo một bên ống tay áo sượt qua đôi mắt ướt. “Nếu anh ấy không được tìm thấy vào sáng mai,” nàng nói, nhận lấy chiếc khăn tay mà anh ta đưa cho mình, “tôi muốn treo một giải thưởng cho bất kì thông tin nào giúp đưa đến sự trở về an toàn của anh ấy.” Nàng khịt mũi một cách thô lỗ. “Năm ngàn - không, mười ngàn bảng đi.”

“Vâng, thưa cô.”

“Và chúng ta cũng nên nộp một danh sách cho cảnh sát.”

Valentine nhìn nàng khó hiểu. “Danh sách gì ạ?”

“Về tất cả những người có thể muốn làm hại anh ấy.”

“Nó sẽ không dễ dàng đâu ạ,” Valentine lẩm bẩm. “Hầu hết thời gian tôi không thể phân biệt được giữa những người bạn và những kẻ thù của ngài ấy. Một vài người bạn muốn giết ngài ấy, và một hoặc hai kẻ thù thì lại đặt tên con mình theo tên ngài ấy.”

“Tôi nghĩ Mr. Bayning nên được cân nhắc vào diện tình nghi,” Poppy nói.

“Tôi đã nghĩ về điều đó,” Valentine thừa nhận. “Khi suy xét đến những sự đe doạ gần đây mà ngài ấy đã đưa ra.”

“Và cuộc gặp gỡ ở văn phòng Uỷ ban Chiến tranh ngày hôm qua - Harry đã nói họ bực mình với anh ấy, và anh ấy –” Hơi thở của nàng nín bặt. “Anh ấy nói gì đó về Mr. Kinloch, rằng ông ta muốn khoá Harry lại ở nơi nào đó.”

“Tôi sẽ đi kể với vị Mật Vụ Chuyên Biệt kia ngay lập tức,” Valentine nói. Nhìn thấy đôi mắt ngập nước và khuôn miệng vặn vẹo của Poppy, anh ta vội vã thêm vào, “Chúng tôi sẽ tìm thấy ngài ấy. Tôi hứa mà. Và xin cô nhớ rằng dù Mr. Rutledge có đang phải đương đầu với bất cứ chuyện gì thì ngài ấy cũng biết làm thế nào để chăm sóc cho bản thân mình mà.”

Không thể đáp lại được, Poppy chỉ gật đầu và ấn cái khăn tay đã bị vo tròn lại lên mũi mình. Ngay khi Valentine khởi hành, nàng nói với người giữ cửa bằng một giọng nói đầy nước mắt. “Mr. Lufton, liệu tôi có thể viết một cái tờ ghi chú ở bàn của ông không?”

“Oh, dĩ nhiên là được rồi, thưa cô!” Ông ta sắp sẵn giấy, mực, và một cái bút ngòi sắt lên trên bàn, và đứng lùi lại đầy tôn kính khi nàng bắt đầu viết.

“Mr. Lufton, tôi muốn nó được chuyển cho anh trai tôi, Lord Ramsay, ngay lập tức. Anh ấy sẽ giúp tôi tìm Mr. Rutedge.”

“Vâng, thưa cô, nhưng… cô có nghĩ việc này là hợp lý vào thời điểm này không ạ? Tôi chắc chắn Mr. Rutedge sẽ không muốn cô gây nguy hại cho mình bằng việc ra ngoài lúc đêm hôm thế này đâu.”

“Tôi chắc chắn là anh ấy sẽ không muốn, Mr. Lufton ạ. Nhưng tôi không thể đợi ở đây mà không làm gì cả. Tôi sẽ phát điên mất.”

Để khiến Poppy khuây khoả hơn, Leo đã đến ngay lập tức, cravat của anh xiên xẹo và chiếc áo khoác của anh vẫn chưa cài nút, như thể anh đã thay đồ một cách hấp tấp vậy. “Chuyện gì đang xảy ra thế?” anh hỏi ngắn gọn. “Và em có ý gì khi viết, ‘Harry đang mất tích?’ “

Poppy miêu tả lại tình hình nhanh nhất có thể, và cuộn những ngón tay mình trên cổ tay anh. “Leo, em cần anh đưa em đến vài nơi.”

Nàng nhìn ra được từ vẻ mặt của anh trai mình là anh ngay lập tức hiểu được. “Ừ, anh biết.” Anh để thoát ra một hơi thở dài căng thẳng. “Anh phải bắt đầu cầu nguyện là Harry sẽ không được tìm thấy lâu lâu một chút. Bởi vì khi cậu ta biết rằng anh đưa em đến gặp Michael Bayning thì cuộc đời anh sẽ chẳng đáng giá bằng một hộp những con hàu mất.”

Sau khi hỏi người đầy tớ nam của Michael về chỗ mà anh ta đang ở, Leo và Poppy tới Marlow’s, một câu lạc bộ đặc quyền mà chỉ những người có cha và ông từng là thành viên của nó thì mới được chấp nhận cho vào. Đám đông trịnh thượng ở Marlow’s không thèm để vào mắt phần còn lại của dân chúng - bao gồm cả những kẻ mang dòng máu xanh nhưng ít có đặc quyền hơn - kèm theo sự khinh bỉ thuần tuý. Vốn vẫn luôn tò mò muốn nhìn thấy khu vực bên trong của địa điểm này, Leo vô cùng hài lòng khi được đến đây để tìm Michael Bayning.

“Anh sẽ không được cho qua cửa đâu,” Poppy nói. “Anh chính xác là kiểu người mà họ muốn giữ ở bên ngoài.”

“Anh sẽ chỉ nói với họ rằng Bayning là nghi phạm trong một vụ bắt cóc, và nếu họ không để anh tìm anh ta, anh sẽ xem họ phải chịu trách nhiệm pháp lý vì là tòng phạm.”

Poppy nhìn qua cửa sổ của xe ngựa khi Leo đi tới mặt tiền trát vữa và lát đá trắng cổ điển của câu lạc bộ Marlow. Sau một hai phút trao đổi với người giữ cửa, Leo đi vào bên trong. Siết chặt hai tay quanh mình, Poppy cố gắng làm bản thân ấm hơn. Nàng cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài, phát sốt vì lo lắng. Harry đang ở nơi nào đó trong thành phố London này, có thể đã bị thương, và nàng thì lại không thể tới với anh. Nàng không thể làm bất cứ điều gì cho anh. Nhớ ra rằng Catherine đã từng kể với nàng về tuổi thơ của Harry, rằng anh từng bị khoá lại trong một căn phòng suốt hai ngày liền mà không ai quan tâm đến anh dù chỉ là trong suy nghĩ, nàng gần như đã bật khóc.

“Em sẽ tìm được anh,” nàng thì thầm, đu đưa chút ít trong chiếc ghế của mình. “Em sẽ ở đó sớm thôi. Chỉ lâu hơn chút nữa thôi, anh Harry.”

Cánh cửa xa ngựa bị vặn mạnh cho mở ra trong sự bất ngờ đầy sửng sốt.

Leo đứng đó với Michael Bayning, người đã tàn tạ một cách tồi tề bởi những thói quen sinh hoạt quá độ gần đây của chính anh ta. Quần áo sạch sẽ và cravat được thắt kĩ càng chỉ càng nhấn mạnh sự sưng húp lên của quai hàm anh và vùng mao mạch bị vỡ đỏ hồng bên dưới gò má anh.

Poppy nhìn đăm đăm vào anh khó hiểu. “Anh Michael?”

“Cậu ta đã say xỉn tương đối rồi,” Leo nói với nàng, “nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo.”

“Mrs. Rutledge,” Michael nói, môi anh cong lên trong một nụ cười khẩy. Khi anh nói, mùi rượu mạnh phảng phất vào bên trong xe ngựa. “Chồng bà đã mất tích, phải không? Dường như tôi được trông đợi là sẽ phun ra một vài thông tin về chuyện đó. Vấn đề là…” Anh ngoảnh mặt đi và ngăn một tiếng ợ trong im lặng.

“Tôi không hề có bất cứ thông tin gì.”

Đôi mắt của Poppy khép lại. “Em không tin anh. Em biết anh phải có liên quan gì đó đến sự biến mất của anh ấy.”

Anh ta trao cho nàng một nụ cười méo mó. “Tôi đã ở đây từ bốn giờ trước rồi, và trước đó thì tôi ở nhà mình. Tôi rất tiếc phải nói rằng tôi không hề sắp đặt bất kì một kịch bản lén lút nào để hãm hại hắn cả.”

“Anh chưa từng giữ bí mật về sự thù địch của mình,” Leo chỉ ra. “Anh đã đe doạ anh ta. Anh thậm chí còn đến khách sạn với một khẩu súng ổ quay. Anh là người có khả năng sẽ liên quan đến sự biến mất của cậu ta nhất.”

“Mặc dù tôi rất muốn thừa nhận trách nhiệm,” Michael nói, “nhưng tôi không thể. Sự thoả mãn vì được giết hắn không đáng để bị treo cổ vì nó.” Đôi mắt vằn tia máu của anh ta tập trung vào Poppy. “Làm sao cô biết hắn ta không quyết định dành ra buổi tối với một vài ả gái điếm nào đó? Có lẽ bây giờ hắn ta đã chán cô rồi. Về nhà đi, Mrs. Rutledge ạ, và cầu nguyện rằng anh ta không quay về. Cô sẽ sống tốt hơn khi không có thằng con hoang đó đấy.”

Poppy chớp mắt như thể nàng vừa tát.

Leo điềm tĩnh can thiệp. “Anh sẽ phải trả lời hàng loạt những câu hỏi về Harry Rutledge trong một hai ngày tới, Bayning ạ. Mọi người, bao gồm cả những thằng bạn của anh, đều sẽ chỉ ngón tay về phía anh. Cho đến sáng mai, một nửa London sẽ đi tìm kiếm cậu ta. Anh có thể tiết kiệm cho bản thân khỏi gặp phải cả đống rắc rối bằng cách giúp chúng tôi giải quyết vấn đề ngay bây giờ.”

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi chả liên quan gì đến việc này cả,” Michael cáu kỉnh nói. “Nhưng tôi hy vọng đến chết đi được là anh ta sẽ sớm được tìm thấy - là đã úp mặt xuống sông Thames rồi.”

“Đủ rồi,” Poppy thét lên trong tức giận. Cả hai người đàn ông cùng nhìn sang nàng trong ngạc nhiên. “Điều đó không xứng với anh, Michael! Harry đã sai với cả hai chúng ta, điều đó là đúng, nhưng anh ấy đã xin lỗi và cố gắng đền bù.”

“Không phải với anh, nhân danh Chúa!”

Poppy trao cho anh ta một cái nhìn ngờ vực. “Anh muốn một lời xin lỗi từ anh ấy ư?”

“Không.” Anh ta nhìn nàng chăm chú, và rồi một dấu hiệu cộc cằn của sự bào chữa được thêm vào giọng anh. “Anh muốn em.”

Nàng đỏ bừng lên vì giận dữ. “Điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra cả. Và nó vốn đã chưa bao giờ có thể xảy ra. Cha anh sẽ không bằng lòng có em làm con dâu, bởi vì ông ấy cho rằng em không xứng với anh. Và sự thật là anh cũng đã nghĩ thế, không thì anh đã có thể khiến cho mọi chuyện khác xa với những gì mà anh đã làm.”

“Anh không phải là kẻ coi trọng địa vị, Poppy. Anh chỉ là người truyền thống thôi. Có sự khác biệt mà.”

Nàng lắc đầu thiếu kiên nhẫn- đây là một cuộc tranh luận mà nàng không hề muốn tiêu tốn thời gian quý báu vào. “Nó không quan trọng. Em phải đi yêu thương chồng em. Em sẽ không bao giờ rời khỏi anh ấy. Vì vậy, để tốt cho cả anh và em, hãy ngừng thu hút sự chú ý vào bản thân anh bằng những hành động lố lăng và gây rắc rối đi, và tiếp tục cuộc đời của anh. Anh được công nhận vì những điều tốt đẹp hơn thế.”

“Nói hay đấy,” Leo lẩm bẩm, leo trở lại vào xe ngựa. “Đi thôi, Poppy. Chúng ta sẽ chẳng moi được gì khác từ anh ta cả.”

Michael chộp lấy thành cánh cửa trước khi Leo có thể đóng nó lại. “Đợi đã,” anh nói với Poppy. “Nếu thực sự rằng có chuyện xảy ra với chồng em… em sẽ đến với anh chứ?”

Nàng nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ khẩn nài của anh và lắc đầu, không thể tin rằng anh lại sẽ yêu cầu một điều như thế.

“Không, anh Michael ạ,” nàng nhỏ nhẹ nói. “Em e rằng anh quá truyền thống nên sẽ không hợp với em đâu.”

Và Leo đóng cánh cửa lại trước khuôn mặt sững sờ của Michael Bayning.

Poppy nhìn chằm chằm vào anh trai mình với vẻ tuyệt vọng. “Anh có nghĩ Michael có liên quan gì đến sự mất tích của Harry không?”

“Không.” Leo vươn tay ra để ra dấu với người đánh xe. “Cậu ta không ở trong tình trạng có thể lên kế hoạch cho bất cứ chuyện gì ngoài việc mình sẽ đi đâu để tìm kiếm cuộc rượu tiếp theo. Anh nghĩ cậu ta về cơ bản là một chàng trai tử tế, ngập chìm trong sự tiếc nuối thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt quẫn trí của nàng, anh nắm lấy tay nàng và nhẹ nhàng siết lấy nó. “Chúng ta nên quay về khách sạn. Có lẽ sẽ có vài tin tức về Harry.”

Nàng im lặng và ảm đạm, những suy nghĩ của nàng mang hình ảnh của những cơn ác mộng. Khi chiếc xe ngựa xóc nảy trên con phố, Leo tìm kiếm một lời nhận xét để làm nàng xao lãng. “Phần bên trong của câu lạc bộ Marlow không được thoải mái như anh đã nghĩ. Oh, có một vài tấm đệm màu gỗ dái ngựa và những tấm thảm đẹp đẽ, nhưng không khí thì khó mà thở được.”

“Tại sao?” Poppy rầu rĩ hỏi. “Nó đầy khói xì gà à?”

“Không,” anh nói. “Là sự tự mãn thiển cận bảnh choẹ.”

Cho đến khi trời sáng thì cả một nửa London thực sự đã đổ đi tìm kiếm Harry. Poppy dành cả đêm không ngủ để đợi tin tức về chồng mình, trong khi Leo và Jake Valentine đã ra ngoài tìm kiếm ở các câu lạc bộ dành cho quý ông, những quán trọ, và những sòng bạc. Mặc dù Poppy bức bối với tình trạng bị buộc phải không được hành động, nàng vẫn biết rằng mọi điều có thể đều đã được làm. Kẻ chuyên đào tường khoét vách, Mr. Edgar, đã hứa sẽ sử dụng mạng lưới những tên trộm để tìm kiếm bất kì một mẩu nhỏ thông tin nào về sự mất tích của Harry. Mật Vụ Chuyên Biệt Hembrey, về phần mình, cũng cực kì bận rộn. Ngài Gerald ở Uỷ ban Chiến tranh khẳng định rằng Edward Kinloch đã đe doạ Harry trong suốt cuộc gặp gỡ của họ. Bởi vậy, Hembrey đã xin lệnh lục soát từ một trong những vị quan toàn của Bow Street, và tra hỏi Kinloch ngay từ lúc sáng sớm. Tuy nhiên, một cuộc lục soát kĩ lưỡng nơi ở của Kinloch không tiết lộ bất kì dấu vết nào của Harry cả.

Bộ trưởng Bộ Nội vụ, người nắm quyền chỉ huy Lực lượng Cảnh sát Thủ đô, đã ra lệnh cho Uỷ ban Điều tra Tội phạm của mình - bao gồm hai thanh tra và bốn hạ sĩ - sử dụng những kỹ xảo của họ vào trường hợp này. Tất cả bọn họ đều bận rộn với việc tra hỏi hàng loạt cá nhân, bao gồm cả những nhân viên ở câu lạc bộ kiếm thuật và một số người hầu của Edward Kinloch.

“Cứ như thể là ngài ấy đã biến mất vào không khí loãng rồi ấy,” Jake Valentine kiệt sức nói, hạ mình xuống cái ghế trong dãy phòng của Rutledge, trong khi nhận lấy một tách trà từ Poppy. Anh ta trao cho nàng một cái nhìn phờ phạc đầy mệt mỏi. “Có bất kì vấn đề gì với khách sạn không ạ? Tôi không thấy báo cáo của các quản lý-”

“Tôi đã đọc lướt qua chúng vào sáng nay,” Poppy nói bằng giọng hơi khàn khàn, hiểu rằng Harry hẳn sẽ muốn công việc kinh doanh của anh tiếp tục như bình thường. “Nó cho tôi một vài việc để làm. Không có vấn đề gì với khách sạn cả đâu.”

Nàng chà sát khuôn mặt mình vào hai lòng bàn tay. “Không có những vấn đề,” nàng lặp lại đầy ảm đạm, “ngoại trừ việc Harry đang mất tích.”

“Ngài ấy sẽ được tìm thấy,” Valentine nói. “Sớm thôi ạ. Không có cách nào để ngài ấy không thể được tìm thấy.”

Cuộc nói chuyện bị xen ngang khi Leo bước vào dãy phòng. “Đừng có cảm thấy yên tâm, Valentine ạ,” anh nói. “Bow Street vừa mới gửi tin rằng họ có ít nhất ba người cam đoan mình là Harry Rutledge, cùng với ‘những người giải cứu’ của họ. Có vẻ như tất cả họ đều là kẻ giả mạo, nhưng anh nghĩ chúng ta nên đi nhìn họ một cái trong bất kì trường hợp nào. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được cơ hội để nói chuyện với Mật Vụ Chuyên Biệt Hembrey, nếu ông ta ở đó.”

“Em cũng đi,” Poppy nói.

Leo trao cho nàng một cái nhìn tăm tối. “Em sẽ không xin được đi nếu em biết những loại người hạ đẳng nào vẫn diễu hành khắp cái văn phòng đó mỗi ngày đâu.”

“Em không hỏi xin,” Poppy nói. “Em đang nói với anh rằng anh sẽ không đi mà không có em.”

Leo nhìn nàng và suy ngẫm một lúc, rồi thở dài. “Đi lấy áo choàng của em đi.”

Toà án ở Bow Street thường được coi là toà án tối cao của London, nơi những trường hợp phạm tội công khai nhất sẽ bị điều tra và truy tố. Đạo luật Cảnh sát Thủ đô đã được thông qua từ trước đó hơn hai mươi năm, là nguyên nhân cho sự thành lập của cái tổ chức vẫn được gọi là “New Police”. (Cái này mình không biết Việt hoá thế nào @@). Tuy nhiên, vẫn còn tồn tại một vài tổ chức chịu trách nhiệm thi hành luật pháp nằm ngoài sự kiểm soát trực tiếp của Bộ trưởng Bộ Nội vụ, và Bow Street là một trong số đó. Đội tuần tra trên ngựa và sáu Runner của tổ chức này chỉ phải chịu trách nhiệm trước các quan toà của Bow Street. Lạ lùng là văn phòng thi hành luật pháp Bow Street chưa bao giờ được trao cho một nền tảng luật pháp nào quy định về mặt thẩm quyền. Nhưng điều đó dường như chả có nghĩa lý gì đối với bất kì ai. Cứ khi nào cần đến kết quả thì người ta lại đến Bow Street. (Nghe giống Sherlock Homes ý nhỉ ^^)

Hai toà nhà hợp lại thành toà án và văn phòng, mang số 3 và 4, đều đơn giản và không khoa trương, đã để lộ ra không nhiều dấu hiệu lắm về sức mạnh của quyền lực thực sự được thi hành ở bên trong chúng.

Poppy đi tới Bow Street cùng Leo và Valentine, đôi mắt nàng mở lớn khi thấy cả đám đông những con người đang tụ tập quanh toà nhà và dọc theo con phố. “Đừng nói chuyện với bất kì ai,” Leo nói với nàng, “đừng đứng gần ai, và nếu em có nghe, ngửi, hay thấy bất cứ điều gì gớm ghiếc thì đừng nói là em không được cảnh báo trước nhé.”

Khi họ bước vào toà nhà số 3, họ cùng bị bao vây bởi một mớ hổ lốn những mùi của cơ thể, mồ hôi, nước đánh bóng đồng thau, và vữa. Một hành lang hẹp dẫn đến những phòng giam, phòng xét xử, và văn phòng. Mỗi inch trong cái hành lang đó đầy chật những con người đang chen lấn, không khí dày đặc tiếng hô hoán và phàn nàn.

“Hembrey,” Jake Valentine gọi to lên, và một người đàn ông mảnh khảnh với mái tóc cắt ngắn quay về phía anh. Người đàn ông đó sở hữu một khuôn mặt dài, nhỏ và một đôi mắt sẫm màu thông minh. “Ông ấy là người Mật vụ Chuyên biệt.”

Valentine nói với Poppy khi người đàn ông dẹp đường tiến tới chỗ họ.

“Mr. Valentine,” Hembrey nói, “tôi vừa mới tới để nhận dạng cái lũ người điên này.”

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Leo hỏi.

Sự chú ý của Hembrey chuyển sang phía anh. “Quý ngài của tôi ơi, sự mất tích của Mr. Rutledge đã được thông báo trên tạp chí Times sáng nay, cùng với lời hứa về khoản tiền thưởng. Và nhân dạng của ngài ấy cũng được đưa ra. Cùng với kết quả là mọi kẻ giả mạo có dáng người cao, mái tóc sẫm ở London đều xuất hiện ở Bow Street sáng nay luôn. Chuyện tương tự cũng đang xảy ra ở Scotland Yard[52] .”

Poppy rớt cả quai hàm khi nàng nhìn qua những con người tụ tập ở hành lang và nhận ra ít nhất một nửa trong số họ là những người hao hao giống với chồng mình. “Họ… tất cả họ đều tuyên bố mình là Harry ư?” nàng sửng sốt hỏi.

“Dường như là thế,” Leo nói. “Và đi cùng với họ là những người giải cứu đầy dũng cảm của họ, những kẻ sẽ yêu cầu hối lộ một phần trong khoản tiền thưởng.”

“Đến văn phòng của tôi đi,” Mật vụ Chuyên biệt Hembrey thúc giục, dẫn họ đi dọc theo hành lang. “Chúng ta sẽ có nhiều sự riêng tư hơn ở đó, và tôi sẽ báo cho các vị biết thông tin mới nhất của tôi. Nhiều thông tin vẫn đang tiếp tục được đưa tới… người ta khẳng định đã thấy Rutledge say thuốc phiện và ra nước ngoài trên một con tàu sang Trung Quốc, hay ăn trộm ở một số nhà chứa, hoặc những chuyện kiểu kiểu như vậy…”

Poppy và Valentine theo sau Leo và Hembrey. “Điều đó thật tồi tệ,” nàng nói với Valentine bằng một tông giọng trầm, liếc xéo qua hàng người giả mạo. “Tất cả bọn chúng đang ra vẻ và nói dối, hy vọng kiếm lợi từ sự không may mắn của người khác.”

Họ bị buộc phải ngừng lại khi Hembrey cố gắng dẹp đám người để mở đường đến cánh cửa văn phòng của ông. Một trong những gã đàn ông tóc đen đứng gần Poppy nhất cúi chào vẻ kiểu cách. “Harry Rutledge sẵn sàng phục vụ ngài. Và các người có thể là ai được, những kẻ đồng loại đáng yêu?”

Poppy liếc qua gã. “Mrs. Rutledge,” nàng nói cụt lủn.

Ngay lập tức một kẻ khác thốt lên, “Em yêu ơi!” Hắn ta chìa vòng tay ôm lấy Poppy, người đã vội lùi lại và trao cho gã một cái nhìn kinh hãi.

“Những thằng ngốc,” Hembrey lẩm bẩm, và cao giọng nói. “Clerk! Tìm vài nơi để tống hết những tên Rutledge đáng nguyền rủa này đi để chúng không làm tắc cả hành lang nữa.”

“Vâng, thưa ngài!”

Họ bước vào văn phòng, và Hembrey đóng kín cửa lại. “Vui lòng được làm quen với cô, Mrs. Rutledge. Tôi đảm bảo với cô là chúng tôi đang làm mọi chuyện có thể để tìm ra chồng cô.”

“Anh trai tôi, Lord Ramsay,” nàng nói, và Hembrey kính cẩn cúi đầu chào.

“Thông tin mới nhất là gì thế?” Leo hỏi.

Hembrey đi tới để kéo một cái ghế cho Poppy, cùng lúc đó thì nói với tất cả họ. “Một cậu bé chăm ngựa ở những chuồng ngựa đằng sau câu lạc bộ đấu kiếm đã nói rằng vào khoảng thời gian Mr. Rutledge biến mất, cậu bé nhìn thấy hai người đàn ông mang theo một cái xác đi qua hẻm nhỏ để ra ngoài và tới một chiếc xe ngựa đang đợi.”

Poppy ngồi cứng đờ trên ghế. “Một cái xác?” nàng thì thầm, mồ hơi lạnh túa ra trên khuôn mặt nàng, cơn buồn nôn dâng lên.

“Tôi chắc chắn ngài ấy chỉ không tỉnh táo thôi,” Valentine vội vàng nói với nàng.

“Cậu bé chăm sóc ngựa đã nhìn được chiếc xe ngựa,” Hembrey tiếp tục, trở lại phía bên kia chiếc bàn của mình.

“Cậu ta miêu tả nó với chúng tôi là chiếc xe ngựa bằng gỗ sơn mài đen với một huy hiệu nhỏ hình bông hoa cuộn xoắn cách điệu[53] bắt chéo qua ngăn để hành lý. Sự miêu tả này phù hợp với cỗ xe độc mã trong chuồng ngựa của dinh thự Mr. Kinloch ở Mayfair.”

“Rồi sao nữa?” Leo hỏi, đôi mắt xanh dương khắc nghiệt.

“Tôi dự định mang ông ta tới đây để tra hỏi. Và chúng tôi sẽ tiếp tục tiến hành kiểm kê các bất động sản khác của Mr. Kinloch - như nhà máy sản xuất vũ khí của ông ta, đất đai mà ông ta sở hữu trong thành phố - và lấy giấy phép để khám xét chúng một cách kĩ lưỡng.”

“Làm sao ông biết chắc chắn rằng Rutledge không phải đang bị giữ ở dinh thự Mayfair?” Leo hỏi.

“Tôi đã tự mình đi lại từng inch trong ngôi nhà đó. Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng ngài ấy không ở đó.”

“Giấy phép vẫn còn hiệu lực chứ?” Leo nhẫn nại.

“Vâng, thưa ngài.”

“Vậy anh có thể trở lại nhà của Kinloch để khám xét lần nữa không? Ngay bây giờ ấy?”

Vị Mật vụ Chuyên biệt trông bối rối. “Vâng, nhưng tại sao?”

“Tôi muốn đến đó một chuyến, nếu có thể.”

Một tia khó chịu thoáng qua đôi mắt sẫm màu của Hembrey. Rõ ràng anh ta cho rằng yêu cầu của Leo không khác gì hơn là sự tự đề cao tầm quan trọng của bản thân. “Thưa ngài, cuộc khám xét trước đó của chúng tôi ở ngôi nhà và các khoảng sân đã bao quát toàn diện rồi.”

“Tôi không nghi ngờ về điều đó,” Leo đáp. “Nhưng tôi được đào tạo làm một kiến trúc sư vài năm trước, và tôi có thể nhìn vào nơi đó dưới con mắt của một người vẽ thiết kế.”

Jake Valentine nói tiếp. “Ngài nghĩ có một căn phòng bí mật ư, thưa ngài?”

“Nếu có,” Leo bình thản nói, “thì tôi sẽ tìm ra nó. Và nếu không, thì ít nhất chúng ta cũng sẽ làm Kinloch phải bực mình muốn chết, nội chuyện đó thôi đã có những giá trị tiêu khiển nhất định rồi.”

Poppy nín thở khi họ đợi phản ứng của vị Mật vụ Chuyên biệt.

“Rất tốt,” Hembrey cuối cùng cũng nói. “Tôi có thể gửi ngài đi cùng một vị mật vụ khác trong khi đó thì tôi sẽ cho đòi Mr. Kinloch tới để tra hỏi. Tuy nhiên, tôi vẫn phải yêu cầu ngài tôn trọng quy tắc hành động của chúng tôi trong suốt quá trình khám xét- và người mật vụ của chúng tôi sẽ đảm bảo là ngài hiểu hết được những nguyên tắc đó.”

“Oh, đừng lo,” Leo trang trọng đáp lại. “Tôi luôn tuân theo những nguyên tắc mà.”

Vị Mật vụ Chuyên biệt dường như không có vẻ gì là bị thuyết phục bởi lời tuyên bố. “Xin ngài đợi một lúc,” ông ta nói, “tôi sẽ bàn bạc với một trong các vị quan toà, và ông ta sẽ điều một mật vụ đi hộ tống ngài.”

Ngay khi ông ta đi khỏi văn phòng, Poppy vội nhảy lên từ chiếc ghế của mình. “Anh Leo,” nàng nói, “Em-”

“Rồi, anh biết rồi. Em cũng sẽ đi cùng.”

Ngôi nhà của Kinloch rộng lớn và u ám một cách hợp thời, phía bên trong được thiết kế với màu đỏ thẫm và xanh lục, những bức tường màu lá sồi có ốp ván. Tiền sảnh sâu hẳn vào trong được lát bằng những phiến đá nhẵn thín khiến cho những nhịp bước của họ cứ vang vọng mãi.

Tuy nhiên, điều mà Poppy cảm thấy khác lạ và mất bình tĩnh nhất ở ngôi nhà của Edward Kinloch, đó là thay vì trang hoàng những căn phòng và hành lang bằng những tác phẩm truyền thống, thì ông ta lại chất đống nơi này với những chiến lợi phẩm từ các cuộc thi. Chúng ở khắp nơi, hàng tá những đôi mắt thuỷ tinh nhìn chằm chằm xuống Poppy, Leo, Jake Valentine, và người mật vụ được cử đi cùng với họ. Chỉ riêng ở tiền sảnh đã có vô số đầu thú từ một con cừu đực, một con tê giác, hai con sư tử, một con ngưa, cũng như một con bò đực, nai sừng tấm, tuần lộc, báo, và ngựa vằn, cùng với những loài khác hoàn toàn xa lạ với nàng. Poppy vòng hai tay quanh thắt lưng mình khi nàng chậm rãi quay một vòng. “Em mừng là Beatrix không thể nhìn thấy những thứ này.”

Nàng cảm thấy bàn tay của Leo đặt nhẹ nhàng lên lưng mình.

“Rõ ràng là Mr. Kinloch thích săn bắn thể thao,” Valentine bình phẩm, nhìn khắp những bộ sưu tập rùng rợn.

“Săn bắn thi đấu cỡ lớn không phải là một môn thể thao,” Leo nói. “Nó chỉ là một môn thể thao khi cả hai phe đều được trang bị vũ khí như nhau.”

Poppy cảm thấy những cơn rùng mình sởn gai ốc vì khó chịu khi nàng nhìn vào vẻ biểu cảm trên mặt con hổ đã bị đóng băng. “Harry ở đây,” nàng nói. Leo liếc qua nàng. “Vì sao em chắc chắn thế?”

“Mr. Kinloch thích biểu thị sức mạnh của mình. Để thống trị. Và ngôi nhà này là nơi ông ta trưng ra tất cả chiến lợi phẩm của mình.” Nàng bắn cho anh trai một cái nhìn gần như không thể kiềm chế được sự sợ hãi. Giọng của nàng rất bình tĩnh. “Tìm anh ấy thôi, anh Leo.”

Anh hướng nàng gật đầu cụt lủn. “Anh sẽ đi dọc quanh vòng ngoài của ngôi nhà.”

Jake Valentine chạm vào khuỷu tay của Poppy và nói, “Chúng ta sẽ đi qua các phòng của tầng này và kiểm tra đường gờ và ván ốp để xem liệu có những sự khác biệt nào sẽ dẫn ra một cánh cửa bị giấu kín không. Và chúng ta cũng sẽ nhìn vào đằng sau những món đồ nội thất lớn, ví dụ như giá sách hoặc tủ quần áo.”

“Cả lò sưởi nữa,” Poppy nói, nhớ đến một cái tương tự ở khách sạn.

Valentine mỉm cười đôi chút. “Phải rồi.” Sau khi bàn bạc với vị mật vụ, anh ta hộ tống Poppy tới phòng khách.

Họ dành ra nửa giờ để kiểm tra mọi đường kẽ, đường viền, và góc nghiêng bề mặt nhỏ nhất, rà bàn tay theo những bức tường, bò ra sàn nhà, nhấc cả viền thảm trải sàn lên.

“Liệu tôi có thể hỏi,” giọng nói nghèn nghẹn của Valentine vang lên khi anh nhìn ra sau một cái ghế sôpha, “là Lord Ramsay thực sự đã học ngành kiến trúc sư, hay ngài ấy chỉ hơn một…”

“Người ham mê nghệ thuật?” Poppy cung cấp, dịch chuyển mọi đồ vật trên mặt lò sưởi. “Không, anh ấy khá tài năng, thực sự đấy. Anh ấy đã học ở Académie des Beaux-Arts ở Paris trong hai năm, làm nhà thiết kế cho Thánh đường Rowland. Anh trai tôi thích đóng vai của nhà quý tộc ngồi mát ăn bát vàng, nhưng anh ấy thông minh hơn nhiều so với những gì anh ấy để lộ ra.”

Cuối cùng thì Leo cũng quay vào. Anh đi từ phòng này sang phòng khác, dò tới dò lui chiều dài của bức tường này sang bức tường khác, rồi lại dừng lại để ghi chú. Poppy và Valentine thì tiếp tục cần mẫn tìm kiếm, tiến hành từ phòng khách đến phần cầu thang của tiền sảnh. Với mỗi phút đồng hồ trôi qua, sự lo lắng của Poppy lại càng trầm trọng thêm. Thỉnh thoảng một chị hầu phòng hay một người hầu nam đi qua, liếc nhìn họ đầy tò mò nhưng vẫn giữ im lặng.

Chắc chắn một trong số họ phải biết chuyện gì đó, Poppy nghĩ trong lúc quẫn trí. Tại sao họ lại không giúp tìm kiếm Harry chứ? Sự trung thành bị đặt sai chỗ của họ đối với ông chủ của mình có ngăn chặn được ý thức về sự tử tế ở một con người không?

Khi một cô hầu phòng đi ngang qua với một chồng những đồ vải lanh được gấp gọn gàng trên tay thì Poppy thực sự mất kiên nhẫn.

“Nó ở đâu?” nàng bùng nổ, nhìn chằm chằm vào cô gái.

Người hầu phòng đánh rơi những thứ đồ vải lanh vì ngạc nhiên. Đôi mắt cô gái mở tròn như cái đĩa. “C-cái gì ở đâu cơ ạ, thưa cô?” cô gái hỏi bằng giọng nhỏ xíu.

“Một cánh cửa bí mật. Một căn phòng bí mật. Có một người đàn ông bị giam giữ trái với ý chí của anh ấy ở đâu đó trong ngôi nhà này, và tôi muốn biết anh ấy ở đâu!”

“Tôi không biết gì cả, thưa cô,” cô hầu phòng run run nói, và bật khóc. Nhấc chỗ vải lanh bị rơi lên, cô vội vã chạy lên cầu thang.

Valentine bình tĩnh nói, đôi mắt nâu ngập tràn sự thấu hiểu. “Những người hầu đã bị tra hỏi rồi,” anh nói. “Hoặc là họ không biết gì, hoặc là họ không dám bán đứng ông chủ của mình.”

“Tại sao họ giữ im lặng về chuyện như thế cơ chứ?”

“Thời buổi này thì có rất ít cơ hội để một người hầu đã bị đuổi việc mà không có thư giới thiệu có thể tìm được việc mới. Điều đó có thể nghĩa là sự huỷ hoại. Chết đói.”

“Tôi xin lỗi,” Poppy nói, hơi nghiến răng. “Nhưng lúc này tôi chẳng quan tâm đến ai hay cái gì ngoại trừ sự an toàn mạnh khoẻ của chồng tôi. Và tôi biết anh ấy ở đâu đó quanh đây, và tôi sẽ không đi cho đến khi anh ấy được tìm thấy! Tôi sẽ đập tan cái ngôi nhà này ra nếu tôi phải-”

“Chuyện đấy là không cần thiết đâu,” giọng của Leo vọng đến khi anh bước vào tiền sảnh. Anh giật mạnh đầu một cách có chủ ý về phía một căn phòng đã chia tách chính sảnh ra. “Đến thư viện đi. Cả hai người.”

Đầy kích động, họ vội đuổi theo anh, trong khi người mật vụ cũng theo phía sau. Thư viện là một căn phòng hình chữ nhật đầy những món đồ nội thất bằng gỗ gụ nặng nề. Ba bức tường đều có những hốc thụt lùi vào trong và những kệ sách, tất cả đều có một cái gờ ở trên đầu để nối tiếp với đồ mộc ôp vào tường. Khu vực sàn gỗ sồi không được trải thảm đã có vết sước và ngả màu theo thời gian.

“Ngôi nhà này,” Leo nói, đi thẳng tới các cửa sổ được che rèm, “là một công trình dựa theo kiến trúc cổ điển thời vua George, nghĩa là mọi đặc điểm của thiết kế trong một nửa phía bên này của ngôi nhà là sự phản chiếu hoàn hảo của nửa bên kia. Bất cứ sự sai lệch nào được tìm ra cũng là một lỗi lầm nghiêm trọng. Và dựa theo kiểu sắp đặt cân xứng đến tuyệt đối đó thì căn phòng này phải có ba cửa sổ trên bức tường kia, để hợp với căn phòng tương ứng ở phía bên kia ngôi nhà. Nhưng rõ ràng là chỉ có hai ở đây.” Một cách khéo léo, anh buộc chặt chỗ rèm cửa lại để nhận thêm càng nhiều ánh sáng mặt trời càng tốt.

Phất tay một cách thiếu kiên nhẫn vào đám mây những hạt bụi bay trong không khí, Leo đi tới cửa sổ thứ hai, cũng buộc những cái rèm lại. “Vì vậy anh đi ra ngoài và thấy rằng phần trét vữa của công trình gạch này khác biệt ở khu vực có bức tường nơi đáng lẽ phải là cái cửa sổ thứ ba. Và nếu em đo bằng bước chân căn phòng này và phòng bên cạnh nó - và so sánh với chu vi bên ngoài của ngôi nhà - có vẻ như có một khoảng không gian từ 8 đến 10 foot giữa các căn phòng mà không có lối vào rõ ràng.”

Poppy vội bước tới bức tường có những kệ sách, liều lĩnh kiểm tra chúng. “Có một cánh cửa ở đây à? Chúng ta làm thế nào để tìm nó đây anh?”

Leo tham gia cùng nàng, hạ mình ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào sàn nhà. “Tìm kiếm những dấu vết bị mòn còn mới ấy. Những tấm ván gỗ không bao giờ phẳng lỳ ở những ngôi nhà cổ như thế này. Hoặc tìm kiếm những sợi tơ bị kẹt vào đường nối giữa những cái kệ. Hoặc-”

“Anh Harry!” Poppy hét lên, dùng nắm đấm để đập vào một khung giá sách. “Harry!”

Tất cả họ cùng im lặng, lắng nghe chăm chú tiếng đáp lại.

Nhưng không có gì cả.

“Ở đây,” người mật vụ nói, chỉ vào một vết mòn hình lưỡi liềm màu trắng nhỏ trên sàn. “Đây là một dấu vết mới. Và nếu cái kệ bị kéo ra, nó sẽ tương xứng với dấu này.”

Tất cả bốn người bọn họ cùng tụ tập quanh kệ sách. Leo cậy, đẩy, và đập thình thịch vào viền khung kệ, nhưng thứ đồ vật đó vẫn đứng vững ở chỗ cũ. Anh quắc mắt. “Tôi biết làm thế nào để tìm ra căn phòng, nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi biết làm thế nào để vào trong.”

Jake Valentine bắt đầu kéo những cuốn sách từ kệ và ném chúng một cách lơ đãng lên sàn nhà. “Những cánh cửa bí mật mà chúng tôi có ở khách sạn,” anh nói, “bị khoá dựa theo một cơ chế ròng rọc-và-chốt, với một sợi dây kéo tới một đồ vật gần đó. Khi anh nghiêng món đồ, sợi dây nhấc cái chốt và giải phóng một cái nêm để ngăn không cho cửa đóng, rồi cánh cửa mở ra.”

Poppy túm lấy những cuốn sách và cũng ném chúng sang. Một trong những cuốn nàng tìm thấy bị kẹt ở chỗ của nó. “Cái này,” nàng nín thở nói.

Valentine trượt tay lên đầu cuốn sách, tìm thấy sợi dây, và nhẹ nhàng kéo nó. Cả kệ sách di chuyển mở ra với một sự nhẹ nhàng đáng kinh ngạc, hé lộ một cái cửa bị khoá. Leo đập thình thịch vào cánh cửa bằng một nắm đấm mạnh mẽ. “Rutledge?”

Tất cả họ cùng giật nảy người bởi một tiếng đáp lại ở xa, gần như không thể nghe được, và sự rung lên khe khẽ của cánh cửa do bị đập từ một phía khác.

Một vài người hầu há hốc miệng vì ngạc nhiên cùng tụ tập ở lối vào thư viện, nhìn ngắm quá trình đang diễn ra.

“Anh ấy ở đây,” Poppy nói, tim nàng dộng ầm ầm như sấm. “Anh có thể mở cửa không, anh Leo?”

“Không nếu không có một cái chìa khoá chết tiệt đó.”

“Xin lỗi,” Valentine nói, xen người mở đường đi tới cánh cửa và kéo ra một miếng vải nhỏ được cuộn tròn từ trong túi áo khoác của mình. Anh ta rút ra hai món đồ kim loại mỏng, quỳ xuống cạnh cánh cửa, và bắt đầu làm việc với cái khoá. Trong vòng ba mươi giây, họ nghe thấy một tiếng tách khác lạ khi những cái lẫy khoá dịch chuyển. Cánh cửa mở ra.

Poppy khóc nức nở trong khuây khoả khi Harry hiện ra, vẫn mặc trang phục đấu kiếm màu trắng nhưng đã xám lại vì bụi. Chồng nàng nhợt nhạt và bẩn khắp người, nhưng rõ ràng là vẫn điềm tĩnh để cân nhắc được tình huống. Poppy lao mình vào anh, và anh bắt lấy nàng, gọi tên nàng bằng giọng khàn khàn. Nheo mắt trước ánh sáng của căn phòng, Harry giữ Poppy áp vào anh khi anh vươn ra để lần lượt bắt tay với những người đàn ông khác. “Cảm ơn. Tôi không nghĩ rằng các vị có thể tìm được tôi.” Giọng anh nghe lạo xạo và khàn đặc, như thể anh đã hét to trong khoảng thời gian dài. “Căn phòng được cách biệt bằng vải len thô để làm nghẽn âm thanh. Kinloch đâu rồi?”

Người mật vụ đáp. “Ông ta ở Văn phòng Bow Street, thưa ngài, đang bị hỏi cung. Ngài có định nói gì để cung cấp thêm cho chúng tôi và làm báo cáo, để chúng tôi có thể giam giữ ông ta vô thời hạn không?”

“Tôi rất vinh hạnh,” Harry xúc động nói.

Cúi đầu xuống bên cạnh anh, Leo liều lĩnh đi vào căn phòng tối.

“Khá chuyên nghiệp đấy,” người mật vụ nói với Valentine, khi anh cất vật nhọn để mở khoá vào lại túi áo. “Tôi không biết nên tán dương cậu hay nên bắt giữ cậu. Cậu học làm chuyện đó ở đâu vậy?”

Valentine gửi một nụ cười toe toét sang phía Harry. “Ông chủ của tôi.”

Leo hiện ra từ căn phòng bí mật. “Không gì ngoài một cái ghế, một cái bàn, và một tấm chăn,” anh dứt khoát nói. “Buộc cậu phải làm vài thứ về khoa học cơ khí, phải không?”

Harry gật đầu rầu rĩ, vươn tay lên để chạm vào vết sưng trên đầu mình. “Điều cuối cùng tôi còn nhận thức được là có thứ gì đó đập xuống đầu tôi ở câu lạc bộ đấu kiếm. Tôi tỉnh lại ở đây và Kinloch đứng nhìn tôi, nói huênh hoang. Tôi hiểu kế hoạch là giữ tôi bị khoá kín ở đây cho đến khi tôi phát triển một bộ bản vẽ tạo ra được một mẫu súng để đưa vào khai thác.”

“Và sau đó,” Valentine ảm đạm nói, “khi ngài không còn hữu dụng… lão ta định làm gì với ngài nữa chứ?”

Harry vuốt tay mình lên lưng Poppy khi anh cảm thấy nàng run lên. “Chúng tôi không bàn đến phần đó.”

“Ngài có bất kì ý kiến nào về những kẻ đồng phạm của hắn không?” người mật vụ hỏi. Harry lắc đầu. “Tôi không gặp ai khác cả.”

“Thưa ngài, tôi xin hứa với ngài,” người mật vụ thề thốt, “rằng chúng tôi sẽ giữ Kinloch trong phòng giam ở Bow Street suốt một giờ, và chúng tôi sẽ lấy được tên tuổi của tất cả những kẻ tham gia vào hành động xấu xa này.”

“Cảm ơn.”

“Anh có đau không?” Poppy lo lắng hỏi, nhấc đầu lên khỏi lồng ngực Harry. “Anh có đủ khoẻ để tới Bow Street không? Bởi vì nếu không thì-”

“Anh khoẻ, tình yêu ạ,” anh thì thầm, vuốt ve lọn tóc rơi lạc xuống từ khuôn mặt nàng. “Chỉ khát thôi… và anh không phản đối bữa tối khi chúng ta trở về khách sạn đâu.”

“Em lo cho anh,” Poppy nói, và giọng của nàng nghẹn ngào.

Harry kéo nàng sát vào cùng với vài tiếng thì thầm trấn an, ấp ủ cơ thể nàng bằng cơ thể anh, để đầu nàng ngả xuống vai anh.

Như một sự thoả thuận ngầm, những người đàn ông khác rút đi để cho họ một khoảng thời gian riêng tư. Có nhiều điều phải được nói giữa họ - quá nhiều - vì vậy Harry chỉ đơn giản là ôm nàng áp vào người anh. Sẽ có thời gian sau đó để tỏ bày những điều trong trái tim họ.

Thời gian cả một cuộc đời, nếu anh làm theo cách của mình.

Harry hạ môi mình xuống vành tay đỏ ửng của Poppy. “Nàng công chúa giải cứu cho kẻ bất lương,” anh thì thầm.

“Đó là một sự biến tấu thú vị cho câu chuyện.”

Sau khoảng thời gian dường như dài vô tận ở Bow Street, Hary cuối cùng cũng được cho phép trở về khách sạn Rutledge. Khi anh và Poppy rời văn phòng cảnh sát, họ được bảo rằng Edward Kinloch và hai người hầu của gã đã bị bắt giữ vào phòng giam, các Runner đang truy đuổi một kẻ khác, nhưng không nêu tên của kẻ bị tình nghi. Và những kẻ lừa bịp cuối cùng cố gắng khẳng định mình là Harry cũng đã bị trục xuất khỏi toà nhà.

“Nếu có một chuyện mà ngày hôm nay đã làm sáng tỏ,” Mật vụ Chuyên biệt Hembrey châm biếm, “thì đó là thế giới chỉ cần một Harry Rutledge thôi.”

Các nhân viên khách sạn vui mừng quá đỗi trước sự trở về của Harry, đám đông vây quanh anh trước khi anh có thể lên tới cầu thang để về dãy phòng của mình. Mọi người thể hiện một mức độ thân mật trìu mến mà trước kia họ hẳn là sẽ không dám, nào bắt tay Harry, vỗ nhẹ lên lưng và vai anh, thốt lên sự thư thái của họ khi anh trở về an toàn.

Harry dường như hơi sững sờ trước những sự tiếp đón, nhưng anh chấp nhận tất cả một cách khá vui vẻ mà không phản đối. Chính Poppy cuối cùng lại là người đặt ra giới hạn cho đám đông đang vui vẻ, cô nói dứt khoát, “Mr. Rutledge cần ăn uống và nghỉ ngơi rồi.”

“Tôi sẽ cho một khay đồ ăn được mang lên ngay lập tức,” Mrs. Pennywhistle tuyên bố, giản tán những nhân viên một cách hiệu quả. Hai người nhà Rutledge đi về dãy phòng riêng của họ, nơi Harry tắm rửa, cạo râu, và thay một chiếc áo choàng mặc trong nhà. Anh ngấu nghiến bữa ăn mà hình như còn không nếm thử nó, uống cạn một ly rượu vang, rồi ngồi xuống chiếc ghế của mình, trông có vẻ kiệt sức nhưng hài lòng.

“Quỷ thần ơi,” anh nói, “Anh yêu việc được trở về nhà.”

Poppy đi tới ngồi vào lòng anh, vòng tay quanh cổ anh. “Đó là những gì mà anh nghĩ về khách sạn lúc này ư?”

“Không phải khách sạn. Chỉ là nơi nào có em thôi.” Anh hôn nàng, môi nàng lúc ban đầu dịu dàng, nhưng hơi nóng tăng lên nhanh chóng giữa họ. Anh trở nên đòi hỏi hơn, gần như cắn cả miệng nàng, và nàng đáp lại anh với sự ngọt ngào nồng cháy đủ để làm cháy lên ngọn lửa trong máu anh. Đầu anh nghiêng đi, hơi thở của anh hoang dại, và cánh tay anh ôm lấy nàng áp chặt hơn vào anh. Bên dưới hông mình, nàng cảm thấy áp lực kiên định từ sự khuấy động của anh.

“Harry,” nàng hổn hển nói, “anh cần ngủ hơn là làm chuyện này.”

“Anh không bao giờ cần ngủ hơn cần làm chuyện này.” Anh hôn lên đầu nàng, rúc vào những lọn tóc rực rỡ của nàng. Giọng anh dịu dàng, sâu lắng. “Anh đã nghĩ mình sẽ phát điên nếu anh phải dành ra thêm một phút nào để ở trong căn phòng đáng nguyền rủa đó. Anh đã lo cho em. Anh ngồi đó và nghĩ rằng tất cả những gì anh muốn trong cuộc đời này là dành càng nhiều thời gian bên em càng tốt. Và rồi điều chợt nảy ra với anh là em đã tới thăm khách sạn này trong ba mùa vũ hội liên tiếp- ba đấy- mà anh lại chưa từng gặp em. Tất cả khoảng thời gian mà anh đã lãng phí đó, khi chúng ta đáng lẽ đã có thể ở bên nhau.”

“Nhưng anh Harry… cho dù nếu chúng ta có gặp và kết hôn từ ba năm trước, thì anh vẫn sẽ nói chừng đó là không đủ thời gian thôi.”

“Em nói phải. Anh không thể nghĩ về một ngày nào trong cuộc đời anh lại sẽ không trở nên tốt đẹp hơn khi có em trong đó.”

“Anh yêu,” nàng thì thầm, những đầu ngón tay nàng đi lên vuốt ve quai hàm anh, “điều đó thật tuyệt. Thậm chí còn lãng mạn hơn khi so sánh em với những thành phần của cái đồng hồ đấy.”

Harry ngậm lấy ngón tay nàng. “Em đang châm biếm anh à?”

“Không hề,” Poppy nói, mỉm cười. “Em biết anh cảm thấy thế nào về những bánh răng và cơ chế truyền động.”

Nhấc nàng lên dễ dàng, Harry mang nàng tới phòng ngủ. “Và em biết anh thích làm gì với chúng nữa,” anh êm ái nói. “Tách chúng ra… và lại lắp chúng vào với nhau. Để anh chỉ cho em nhé, tình yêu?”

“Vâng… vâng…”

Và họ trì hoãn giấc ngủ lại muộn hơn một chút.

Bởi vì những người đang yêu biết rằng thời gian không bao giờ nên bị lãng phí cả.

Epilogue

BA NGÀY SAU

“Em bị muộn rồi,” Poppy cẩn thận nói, thắt lại chiếc khăn choàng lưng của bộ áo dài trắng khi nàng tiến tới bàn ăn sáng.

Harry đứng lên và giữ ghế cho nàng, chiếm lấy một nụ hôn khi nàng ngồi xuống. “Anh không biết là em có cuộc hẹn nào sáng nay. Không có gì trong thời gian biểu mà.”

“Không, không phải loại chậm đó. Là loại chậm khác cơ.” Nhìn vẻ khó hiểu của anh, Poppy mỉm cười. “Em đang nhắc tới một sự xuất hiện đều đặn mỗi tháng ấy…”

“Oh.” Harry nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt của anh không thể đoán được.

Poppy rót trà cho mình và thả một viên đường vào đó. “Mới chỉ muộn hai, ba ngày so với thời gian bình thường,” nàng nói, giọng nàng cố để mang vẻ từ tốn, “nhưng em chưa bao giờ bị muộn trước đây cả.” Nàng làm dịu vị trà bằng sữa và nhấp một ngụm một cách cẩn trọng. Liếc mình chồng mình qua vành chiếc tách sứ, nàng cố gắng đánh giá phản ứng của anh trước thông tin này.

Harry nuốt nước bọt và chớp mắt, rồi nhìn nàng đăm đăm. Mặt anh đỏ hồng lên mạnh mẽ, làm cho đôi mắt anh càng thêm sắc xanh lục một cách khác thường. “Poppy…” Anh buộc phải dừng lại vì nhu cầu cần phải hít một hơi thật sâu. “Em có nghĩ là mình có thể đang có thai không?”

Nàng mỉm cười, sự háo hức của nàng bị dịu đi vì đôi chút lo lắng. “Vâng, em nghĩ có thể em đã có thai. Chúng ta sẽ không biết chắc chắn được cho đến sau một khoảng thời gian khá dài nữa.” Nụ cười của nàng trở nên không chắc chắn khi Harry vẫn giữ im lặng. Có lẽ còn quá sớm… có lẽ anh chưa thể hoàn toàn tiếp nhận được ý tưởng này. “Dĩ nhiên là,” nàng nói, cố gắng để nghe có vẻ bình thản, “có lẽ anh cần đôi chút thời gian để làm quen với chuyện này, và điều đó cũng là tự nhiên-”

“Anh không cần thời gian.”

“Anh không ư?” Poppy thở gấp khi nàng bị kéo ra khỏi ghế và lôi vào lòng anh. Cánh tay anh nhanh chóng vòng quanh người nàng. “Vậy, anh muốn có một đứa con chứ?” nàng hỏi. “Anh không phiền chứ?”

“Phiền?” Harry ấn mặt mình vào lồng ngực nàng, mạnh mẽ hôn lên phần da thịt hở ra ngoài vạt áo của nàng, vai nàng, cổ nàng. “Poppy, không có từ ngữ nào miêu tả được anh muốn điều đó nhiều đến mức nào đâu.” Đầu anh nghiêng đi, sự sâu thẳm của những cảm xúc trong mắt anh khiến nàng nín thở. “Trong hầu hết cả cuộc đời anh, anh nghĩ mình sẽ luôn cô độc. Và giờ đây có em… và một đứa con…”

“Chuyện đó vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn mà,” Poppy nói, mỉm cười khi anh rải những nụ hôn lên khắp khuôn mặt nàng.

“Vậy thì anh sẽ làm nó chắc chắn.” Vẫn ôm lấy nàng, Harry đứng lên khỏi ghế và bắt đầu mang nàng trở lại phòng ngủ.

“Thế còn thời gian biểu cho buổi sáng thì sao?” nàng phản đối.

Và Harry Rutledge thốt ra những từ mà anh chưa bao giờ nói trong đời mình. “Đày cái thời gian biểu xuống địa ngục đi.”

Đúng lúc đó, cánh cửa lại vang lên với một tiếng gõ vội vã. “Mr. Rutledge?” giọng của Jake Valentine vọng vào. “Tôi có báo cáo của các quản lý-”

“Để sau đi, Valentine,” Harry đáp lại, không dừng lại khi anh mang Poppy tới phòng ngủ. “Tôi đang bận.”

Giọng người trợ lý nghèn nghẹn sau cánh cửa. “Vâng, thưa ngài.”

Đỏ bừng từ đầu đến tận ngón chân, Poppy nói, “Anh Harry, thực sự đấy! Anh có biết anh ấy chắc chắn đang nghĩ cái gì lúc này không hả?”

Hạ nàng xuống giường, anh kéo mạnh cho chiếc áo dài của nàng mở ra. “Không, nói với anh đi.”

Poppy vặn vẹo người trong sự phản đối, một nụ cười khúc khích bất lực thoát khỏi nàng khi anh bắt đầu hôn dọc cơ thể nàng theo cách của mình. “Anh là người đàn ông tinh quái nhất…”

“Ừ,” Harry thì thầm trong sự hài lòng.

Họ cùng biết rằng nàng sẽ không thể có được anh theo bất kì một kiểu tính cách nào khác cả.

SAU HÔM ĐÓ…

Sự trở về Hampshire không báo trước của Leo đã đặt Ramsay House vào tình trạng hỗn độn đầy vui vẻ, các cô hầu gái vội vã chuẩn bị căn phòng anh vẫn sử dụng, một người hầu nam đặt thêm một chỗ ngồi khác vào bàn ăn. Cả gia đình nồng nhiệt chào đón anh. Merripen rót ra những ly rượu vang tuyệt hảo khi họ cùng tụ tập trong phòng khách để trò chuyện vài phút trước khi bữa tối được phục vụ.

“Nhiệm vụ với nhà kính trồng cây thế nào rồi anh?” Amelia hỏi. “Anh có thay đổi quyết định không?”

Leo lắc đầu. “Dự án ấy quá nhỏ, anh đã phác thảo một số thứ ngay lập tức. Họ dường như hài lòng với nó. Anh sẽ giải quyết các chi tiết ở đây, và gửi những bản thiết kế cuối cùng về London. Nhưng đừng bận tâm chuyện đó. Anh có vài tin mà anh nghĩ các em sẽ thấy thú vị…” Anh bắt đầu thết đãi cả gia đình bằng câu chuyện về việc Harry bị bắt cóc và giải cứu, rồi vụ bắt giữ Edward Kinloch sau đó. Họ phản ứng bằng những nét mặt đầy sửng sốt và lo lắng, và ca ngợi vai trò của Leo trong vụ việc đó.

“Poppy thế nào hả anh?” Amelia hỏi tiếp. “Cho đến giờ thì đó rõ ràng không phải là cuộc sống an nhàn, thanh bình mà con bé vẫn luôn hy vọng.”

“Hạnh phúc hơn là anh từng nhìn thấy con bé trước đây,” Leo đáp. “Anh nghĩ Poppy đã tự điều hoà bản thân cho hợp với cái ý tưởng rằng một người không thể tránh được những cơn bão tố và tai ương của cuộc đời, nhưng người ta ít nhất là có thể tìm được một người đồng hành phù hợp để cùng đối mặt với chúng.”

Cam mỉm cười về điều đó, ôm lấy cậu con trai có mái tóc đen của mình vào ngực. “Nói hay đấy, phral.”

Leo đứng lên và đặt ly rượu vang của mình sang một bên. “Anh sẽ đi tắm rửa trước khi bữa tối được phục vụ.” Nhìn quanh căn phòng, anh làm ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên. “Anh không thấy Marks. Anh hy vọng cô ta sẽ xuống ăn tối - Anh muốn một cuộc cãi nhau vui vẻ.”

“Lần cuối em gặp chị ấy,” Beatrix đáp, “chị ấy đang tìm những cái nịt bít tất khắp nhà. Dodger đã lấy những cái cuối cùng trong số đó khỏi tủ quần áo của chị ấy.”

“Bea à,” Win lẩm bẩm, “tốt hơn là không nên nhắc đến từ ‘nịt bít tất’ khi có mặt của mọi người cả nam lẫn nữ.”

“Thôi được ạ. Nhưng em không thể hiểu tại sao. Mọi người biết là chúng ta vẫn mặc chúng- tại sao chúng ta phải giả vờ đó là một bí mật cơ chứ?”

Khi Win cố gắng giải thích một cách lịch sự, Leo cười toe toét và đi lên cầu thang. Thay vì trở về phòng mình, tuy vậy, anh lại đi tới cuối hành lang, rẽ phải, và gõ cửa. Không đợi tiếng trả lời, anh đẩy cửa vào.

Catherine Marks quay qua đối diện với anh, thở gấp. “Làm sao anh dám đi vào phòng tôi mà không…” giọng cô nhỏ dần khi Leo đóng cửa và tiến tới chỗ cô. Dùng đầu lưỡi liếm để làm ẩm môi mình, cô lùi lại cho đến khi dựa vào gờ của chiếc bàn trang điểm nhỏ. Mái tóc cô đổ xuống thành những dải lụa màu sáng trên hai bờ vai, đôi mắt cô tối lại thành màu xanh dương xám xịt của một đại dương dậy sóng. Khi cô nhìn đăm đăm vào anh, một màu đỏ rực lan ra trên hai gò má cô.

“Tại sao anh trở lại?” cô yếu ớt hỏi.

“Em biết tại sao mà.” Chậm rãi Leo vòng hai tay lên bàn, sang cả hai phía của cô. Cô ngửa ra sau cho đến khi không thể có thêm một sự dịch chuyển nào nữa cả. Mùi hương của làn da cô, kết hợp giữa mùi xà phòng tắm và mùi hoa tươi mát của khu vườn, đưa tới mũi anh. Kí ức về những xúc cảm cứ lảng vảng quanh họ, xen vào giữa họ. Khi Leo nhìn thấy cơn rùng mình lan khắp người cô, anh cảm nhận được một luồng hơi nóng không mong muốn, máu anh trở thành một dòng lửa.

Đấu tranh để tự kiểm soát, Leo hít lấy một hơi thở sâu, vững vàng.

“Cat… chúng ta nên nói chuyện về những gì đã xảy ra.”