Tề Tổng Tài Sủng Vợ Đến Tận Trời

Chương 7




1 tuần sau

Phương Tịch đang chuẩn bị cho buổi thứ vai thứ 6 tuần sau, cả ngày đều rất bận rộn. Cô đã tìm những điểm chi tiết nhất từ trong truyện ra để photo ra một kịch bản. Đương nhiên cô biết sẽ thay đổi nhưng cô vẫn phải chắc ăn hơn với những cốt truyện chính. Vai của cô là vai nữ cường, cô không giỏi về võ học truyền thống nên có một chút rắc rối về những đoạn múa kiếm hay đánh nhau, đại loại là như vậy.

Hiện tại cô đang mệt mỏi với hợp đồng công ty giải trí. Mặc dù là một kế toán đầy tiềm năng, nhưng Phương Tịch phải đi xin chỗ này xin chỗ nọ mới vào được 1 công ty. Đó là công ty con thứ 5 của tâp đoàn giải trí lớn nhất Trung Quốc trong số 18 công ty con của E.I.O. Không biết ý định của cô có đúng đắn không, nhưng cô thấy như thế cũng đủ ổn. Dù sao hồi nhỏ cô cũng có một chút kỹ năng

Cô tập từ sáng đến chiều, nghỉ ngơi cũng đầy đủ. Nhưng bây giờ có điều rắc rối là mấy ngày nay cô không như bình thường, thèm ăn những món kì lạ, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Rồi nôn, mệt mỏi hay ngủ nhiều... Có lúc cô lại nghi ngờ sau vụ việc " ấy " cô đã lỡ mang thai thì........

Hôm nay còn nôn nhiều hơn những lần trước, nếu mà để tình trạng này kéo dài mãi, cô chắc chắn... đến bản thân trụ cũng không nổi

Và điều tuyệt vời chính là hôm nay cô sẽ đi khám

Phương Tịch ngồi chờ ở phòng khám, ai cũng nhìn cô vô cùng kì lạ. Áo khoác kéo kín, đeo bịt mặt y tế và kính không tròng. Cả cơ thể cô dường như không lộ chút sơ hở nào. Cô có lý do riêng thôi, lỡ sau này cô vào vai Vân Đào của bộ phim nổi tiếng đó, chắc chắn cô cũng sẽ nổi tiếng. Miệng lời thị phi đến cô cũng thấy đáng sợ nữa. Vậy nên tốt nhất, vô phòng khám rồi hãy cởi

" Số 28, cô Vương Minh Tịch đâu ạ.... " ( Cô lấy tên giả để đỡ bị để ý)

Nghe thấy tên mình, Phương Tịch đứng dậy đi vào phòng khám, đúng lúc một cô gái tầm tầm 18 tuổi cũng đi ra ngoài

* Ghê nhỉ, trẻ như vậy đã có hiệu ứng có thai rồi sao *

Không quan tâm, cô ngồi vào ghế đối diên với một nữ bác sĩ xinh đẹp. Gương mặt cô ấy tỏ ra vô cùng mệt mỏi. Hình như từ sáng đến giờ rất nhiều người tới. Lướt qua chiếc bản tên ngay bộ y phục bác sĩ. Tên cô ấy là Đặng Hàn Không. Một cái tên vô cùng đẹp

Vị bác sĩ ấy hỏi: " Cô có thai sao, nhìn eo cô rất nhỏ "

" Thật ra tôi cũng không chắc, tôi muốn thử xem bản thân có thai không "

" À, thế thì cô lên giường đi, tôi khám cho "

Sau một thời gian khám, một tin khá vui đã xảy ra rằng

" Xin chúc mừng cô, cô đã có thai rồi. Thai nhi đã được 2 tuần và vô cùng khỏe mạnh"

Cả cơ thể cô dường như chìm vào hầm tối, mây hồn phát tán liền bay lên không trung. Mọi thứ như đang đảo lộn vậy. Cô có thai với một người đàn ông xa lạ, đến cả người đó cô cũng không biết, tên gì, ở đâu, làm nghề gì hay đã có vợ chưa? Cô hoàn toàn mù tịt về người ấy. Thế này chẳng lẽ cô nuôi con một mình ư

Thấy cô buồn bã như những gì mong đợi, Hàn Không cười nhẹ 

" Trông cô có vẻ không vui, có điều gì đó đối với cô ư? Có thể cho tôi biết không "

" Tôi chưa có chồng, chưa nhà chưa cửa "

" Thế đứa bé là con của ai chứ? "

" Nó là của một người lạ, bản thân tôi không hề biết về người đó, tất cả mọi thứ một chút thông tin cũng không hề có. "

Cô bắt đầu cay mắt, cô không muốn như thế đâu. Cô không có sự nghiệp, không gia đình, không có kinh nghiệm.... Nói thật là, cô không muốn đứa bé này tồn tại

Đặng Hàn Không đặt tay lên vai cô, nói giọng vô cùng chắc chắn: " Cô đừng ảo tưởng có ý định phá, dù cô khổ thế nào cũng không được bỏ đứa bé, cô hiểu chứ? Một sinh linh bé nhỏ trong bụng cô, tôi phát hiên ra rằng đã có triệu chứng phát triển sớm, chưa gì đã được 1/3 quả tim rồi. Tôi thật sự không muốn cô có ý định bỏ đứa bé này, giữ cho đứa bé thật tốt "

o0o ~o~

Đi ra khỏi phòng khám, tâm trạng cô suy sụp đến âm độ vùng bắc cực. Thật sự thật sự,cô đang suy nghĩ là câu nói của nữ bác sĩ. Chuyện này liên quan gì đến cô ấy, tại sao lại bắt ép cô giữ lại đứa bé. Đứa bé này còn phát triển sớm hơn bình thường, lỡ rồi sinh thiếu tháng hay bệnh tật thì....

Cô lại không biết rằng, đứa con đó là của một người vô cùng nguy hiểm

- Tối -

Trời đêm buông xuống bao trùm cả thành phố, ánh trăng soi rọi cả một Hongkong. Và trong một bệnh viện lớn nhất thành phố ở tầng hai, một người phụ nữ bé nhỏ với tiếng giày cao gót kêu " Lộp cộp.... Lộp cộp " vang dội, cô ấy mặc chiếc áo blouse bác sĩ đi tới ngay cạnh cửa sổ, tay cầm điện thoại. Làn gió khẽ luồn qua mái tóc đen mượt tung bay trong gió, bật bay cả tà áo khoác. Người phụ nữ ấy gương mặt nửa trắng nửa đen, bấm số áp chiếc điện thoại lên tai, miệng cười

" Thấy rồi "

Đầu dây bên kia trả lời: " Sao lại thấy, cô thấy cái gì "

" Người phụ nữ của Tề Tổng Tài "

" Hả.... ai?? "

" À mà, chưa chắc gì đúng, chỉ là hơi nghi nghi "

Đầu dây bên kia: "... "

" Tóc vàng tây, gương mặt khá đẹp, thân hình cân đối, da trắng, có thai hai tuần rồi. Chưa chồng chưa nhà chưa cửa, nói chung là vô cùng khả nghi. Tên cô ấy là Vương Minh Tịch, à không.... Con gái trưởng của tập đoàn Phương Thị, tên Phương Tịch "

" Phương Tịch...? "

" Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian để đi du lịch Pari 3 ngày 2 đêm. Anh đi soát camera ở tầng khách sạn, xem thử có điều gì khác thường không "

" Ừ.... Đặng Hàn Không, đi du lịch nhớ mua quà cho tôi "Nói xong bên đầu kia cúp máy đi hẳn

Một cục tức trên trán của cô, mỗi khi đi du lịch là cái tên vắt mũi chưa sạch này lại cứ để lại một câu " Mua qùa cho hắn " rồi cúp máy hẳn. Nếu mua thì hắn vui, nếu không mua thì hắn làm tới. Cô với hắn luôn làm nhiệm vụ song đôi, nếu hắn không hợp tác, thì... Ôi thật là, sao cô với hắn lại làm chung 1 nhiệm vụ thế nhỉ

______________________________________

Hoa Mẫn Y đang trên đường về nhà bằng xe buýt vừa nghe nhạc vừa mang vẻ mặt mêt mỏi, một phần là vì công việc của bản thân đang khá nặng, một phần vì Phương Tịch, cô bạn thân bé nhỏ của cô lại sắp trở thành một diễn viên. Cô đang ước mong rằng khi về nhà, cô sẽ nghe được một tin vui đó là, Phương Tịch không đi quay phim nữa

Và chuyện đó đã trở thành sự thật đến khi cô về nhà, vừa mới mở cánh cửa chính ra thì.... đập vào mắt cô là một Phương Tịch bé nhỏ đang khóc lóc sướt mướt trên ghế sofa, vừa bật tivi vừa ăn bánh và cũng vừa khóc. Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa

Mẫn Y đến lại gần cô, nói: " Phương Tịch, mày sao thế...? "

" Y Y à, ahuhuuuhuuuhuuu..... " Phương Tịch đột nhiên ôm lấy cô

Hả? giờ đến lượt cô dỗ dành con nhỏ này sao, à mà cảnh tượng này hơi quen thì phải

" Gì á, gì á... con điên, mày bỏ tay ra coi, cái gì vây nè trời? Con điên, bỏ cái mặt mày ra khỏi người tao ra..... " 

Sau một thời gian vật vã, cuối cùng con nhỏ bạn của cô cũng đã yên thân. Kể lại cho cô đầu đuôi mọi việc. Nhưng vẫn không thể nín khóc 

" Rồi, giờ nói đi. Tao chưa bao giờ thấy mày như vậy hết á, kể coi " 

" Y Y à... hức hức... tao không quay nữa đâu, thật đấy, tao không quay nữa đâu. " 

Mẫn Y mừng rơ vì cuối cùng nhỏ bạn cùng đã thấu đến việc làng giải trí kinh khủng tồi tàn đến mức nào rồi.

Phương Tịch nói tiếp " Nhưng mà, vì tao có thai rồi nên có nguy cơ tao không sống với mày đâu, tao mới khám hồi sáng nay đấy, cứu tao với " 

" Cái gì? " 

Mẫn Y đập bàn thật mạnh, bạn cô đang nói dối, đang yên đang lành tư nhiên mang thai là sao chứ. Đây là một tin cực sốc đối với cô, bạn cô chưa chồng chưa gì cả, công việc cũng chưa được ổn định, thế mà lại làm việc đó ư?... Cô đang tự hỏi rằng, cô nuông chiều nó nhiều quá chăng. Hay vì muốn vào giới giải trí kiếm tiền nuôi thân để được nổi tiếng nên nó mới làm việc đó với một ông chủ giàu có, có người chống lưng đằng sau... Ảo tưởng, cô ảo tưởng lắm rồi 

Mẫn Y tức điên, lấy tay tát vào mặt Phương tịch một cái rồi nói: " Mày bị điên à, sao lại có thai ngay lúc này chứ hả. Vì cái lý do gì mà mày lại quyết định làm chuyện dơ bẩn đó vậy chứ. Còn đứa bé, cha của đứa bé là ai hả. Nói tao biết đi con kia " 

Phương Tịch hoảng quá, cô không ngờ Mẫn Y lại phản ứng kịch liệt đến như vậy. Còn tát cô nữa, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ bạn cô, mở miệng nói: " Bình tĩnh bình tĩnh lại đi, tao căn bản không muốn việc này ồn ào. Ngồi xuống, ngồi xuống đi. thật đấy, mày đánh tao đau quá " 

Thấy bản thân hơi quá tay, Mẫn Y cũng thôi, để cho Phương Tịch ấn người mình ngồi xuống, nhưng gương mặt vẫn tức đến ói máu 

Phương Tịch buồn rầu nói: " Cái hôm mà tao đi dự tiệc đính hôn của Phương Hàn Mộc, con bé đã chuốc thuốc tao, sau đó nó kêu Trịnh Phát Hưng làm chuyện xằng bậy với tao.... " 

Mẫn Y cắt ngang: " Thế đây là con của Trịnh Phát Hưng ở Vantican đó á hả " 

Phương Tịch đánh nhẹ vào đùi Y Y, nói tiếp: " Mày điên à, tao chưa nói xong mà. Tao lại đang bị chuốc nên nên nên vô cùng mệt, may sao lúc đó có thể vùng vẫy ra được mà chạy thục mạng. Tao chạy đến mất hết ý thức luôn, vì vậy tao bị lạc, lạc ở một nơi vô cùng xa hoa lộng lẫy, nó giống như khu thượng lưu vậy đấy. Tao tạm nghỉ tại một khách sạn, nhưng vì chuốc mạnh quá nên khi vô phòng tao lập tức đi tắm rồi lên giường ngủ, không biết từ đâu ra lại xuất hiện một nam thần cao to vạm vỡ. Làm với tao hết cả buổi tối đã giải dược. Rồi lại mang thai đây " 

" Nói chung là do con bitch em mày chứ gì, đợi đi, tập đoàn mày phá sản rồi, để xem nó làm gì được nữa. Tao quyết định ngày mai tìm thẳng gặp mặt nó, sau đó chôn sống nó cho ai khỏi thờ cúng nó, âm trì địa ngục cho mấy con vi trùng ăn sạch nó "