Tề Tiên Sinh! Cho Em Dũng Khí Để Yêu Anh

Chương 7: Đi Vắng




Mệt rồi sẽ nhắm mắt, nhắm lại sẽ không đau!

...___*___...

Từ sau hôm đó Tề Hiên vô thức quan tâm đến Tề Nặc Khê nhiều hơn. Phải nói rất sợ cô làm ra mấy chuyện không nên. Anh làm vậy cũng là đang muốn bảo vệ tiếng đồn bên ngoài. Về 'chú chim Hoàng Yến xinh đẹp' của Tề tiên sinh mà thôi. Tề Nặc Khê nhận được quá nhiều hậu đãi, thế nên lại càng hiểu lầm anh đã có tình cảm với mình rồi. Đột nhiên lại thấy vui lên đôi chút. Nhưng ai biết được niềm vui đó cũng chỉ là bắt đầu cho một màn bi kịch thấm đẫm nước mắt và máu lạnh.

Cô càng vui vẻ thì trong mắt Tề Hiên thủ đoạn của cô lại càng khiến anh thấy ghê tởm. Ghê tởm đến mức muốn bóp chết chú chim Hoàng Yến ấy.

Đột nhiên có một dự án lớn cần Tề Hiên đích thân đi khảo sát thị trường, thế nên cũng không có thời gian quan tâm đến Tề Nặc Khê nhiều nữa. Anh không mấy tự nguyện đẩy công việc này cho thư ký, nhưng kết quả bên đối tác không chấp nhận nên cuối cùng vẫn phải đích thân đi. Trước khi đi vài hôm cũng đã dặn dò Tề Nặc Khê đôi ba câu. Như việc, ở nhà phải ngoan ngoãn, đừng đi đâu lung tung, cũng đừng làm ra những chuyện gì không nên...

Tề Nặc Khê nghe xong lại không nói lời nào mà chỉ cười. "Không cần phải lo lắng cho em."

Tề Hiên lặng nhìn cô, nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào. Có điều sao ánh mắt Tề Nặc Khê thật sự rất lạ, nó không còn giống với trước đây, lấp lánh như một bầu trời đầy sao. Hiện tại lại đen tối như màn đêm tĩnh mịch. Anh không biết, cũng không hiểu sự thay đổi quá rõ rệt của cô. Chỉ biết nỗi oán hận vô cớ đang không ngừng tăng lên đến mức như con đập sắp vỡ nước.

"Vậy... được rồi. Đừng làm tôi phải lo lắng."



Tề Hiên kéo Tề Nặc Khê sắp lại, cho cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu từ phía sau. Trong mắt anh, tức khắc cô liền biến thành người đó, người con gái anh vẫn hằng mong ước.

Đôi môi cương nghị mơn trớn nơi vành tai của cô gái, Tề Nặc Khê hơi run người, cố tình né tránh đẩy vai anh ra. Nhưng lại bị anh ghìm xuống. Lưng cô chạm xuống mặt nệm êm ái, mùi hương thơm thoang thoảng toả ra từ người đàn ông hoà vào không khí ái muội nơi căn phòng u tối.

Tề Nặc Khê không biết bao lần đã thuộc về Tề Hiên, nhưng thứ thuộc về lại không phải trái tim, cũng không phải tâm hồn. Mà là thân xác, thân xác héo tàn của một người sắp chết.

Những nụ hôn triền miên, dây dưa không dứt đưa cả hai vào cơn hoan ái. Tề Hiên ngang tàng chiếm đoạt lấy cơ thể mỏng manh, chà đạp nó không chút thương tiếc dưới thân mình. Để rồi còn sót lại là máu tươi đỏ thẫm hoà cũng bạch dịch trắng đục nhớp nháp.

Anh không biết kìm chế, không biết cách nâng niu. Thế nên cứ thế mà ra sức chơi đùa cô trong lòng bàn tay. Ban ngày sẽ biến Tề Nặc Khê thành chú chim xinh đẹp khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi, ban đêm thì lại là một con rối giúp thỏa mãn dục vọng. Tề Nặc Khê ngàn vạn lần biết mình nhu nhược, mình quá yếu đuối, nhưng cô căn bản không làm gì được ngoài chịu đựng.

Tề Hiên! Anh ấy có bệnh! Anh ấy không tốt cũng là do có bệnh! Anh ấy xem cô là thế thân, chà đạp cô cũng là vì bệnh. Tề Nặc Khê không biết bao nhiêu lần dối lòng, tự lừa dối bản thân đến mức không còn biết đâu là đúng đâu là sai. Nhưng cô cam tâm tình nguyện, cam tâm để trái tim mình dần chết đi trong tay anh.

Đến khi Tề Nặc Khê mở mắt ra một lần nữa, thì Tề Hiên đã đi mất rồi.

Gần đây cô thấy mình ngủ nhiều hơn trước, đồ ăn ăn vào cũng chẳng có mùi vị gì. Đã thế cơn đau nhức lại càng kéo dài thêm. Bí mật này đã giấu được anh hơn hai năm rồi, Tề Nặc Khê thật sự rất sợ sẽ có ngày Tề Hiên biết đến nó. Có phải biết rồi sẽ ghét bỏ cô thêm không. Như thế cô phải làm sao đây!