Không ngờ hoa hướng dương dưới sao lại có thể đẹp đến mức ấy, chính là đẹp đến mức đau lòng.
...___*___...
Mấy ai biết được đằng sau nụ cười là một bầu trời nước mắt cùng đau thương, mỗi câu chuyện đều nhất định phải có một hồi hết. Giống như hoa hợp hoa tan, người đến người đi, chỉ có nỗi đau còn sót lại.
Tề Hiên hệt như đã bị nụ cười hồn nhiên đó mê hoặc, anh không thể nào dứt ra khỏi nó mà chỉ biết nhìn đến mức không chớp mắt.
Tề Nặc Khê nói muốn trồng hoa hướng dương. Anh thật sự không hiểu vì sao cô lại chọn loài hoa đó, một loài hoa luôn hướng về nơi có ánh sáng, có sự ấm áp, ngoài ra đúng là chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Tề Nặc Khê vẫn rất chăm chú làm gì đó bên ngoài vườn. Anh nhìn hồi lâu cũng quyết định quay người trở vào trong để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Đúng như lời Tề Hiên nói, không phải riêng hôm qua mà ngay cả những ngày sắp tới đều sẽ ở nhà với Tề Nặc Khê. Anh gần đây hầu như không có gì bận rộn, thời gian cũng được nới lỏng ra hẳn. Từ sáng đã thấy vài người bấm chuông cửa nói là giao hoa cùng một số dụng cụ làm vườn như phân bón đến cho Tề Nặc Khê.
Tề Hiên cũng mặc kệ cho họ đem vào. Anh ngồi trên ghế trước cửa nhìn ra mảnh vườn rộng trống trải. Tề Nặc Khê đã chuẩn bị bao tay rồi bắt đầu vào việc. Cô đào đất sau đó lấy hoa hướng dương nhỏ từ trong chậu bỏ xuống lấp đất lại. Đôi lúc sẽ đưa tay áo lên quệt mồ hôi đang đầm đìa chảy dọc xuống cổ.
Suốt khoảng thời gian đó, Tề Hiên chỉ lẳng lặng ngồi nhìn, cũng không có ý muốn đến giúp. Anh thấy làm mấy việc này đúng là quá mất thời gian, cũng chẳng có gì hay ho, nói trắng ra chính là nhàm chán. Tề Nặc Khê cũng không ngỏ ý mong anh giúp mình, cô cứ tự mình hết đào đất lại lấp đất cho đến khi một góc của mảnh vườn ánh lên sắc vàng đầy rực rỡ.
Hoa hướng dương nhỏ bé từ đây sẽ tô điểm cho khu vườn lạnh lẽo này, cũng là sưởi ấm trái tim trống rỗng của Tề Nặc Khê.
Từ sáng đến giờ cả Tề Hiên cùng Tề Nặc Khê chỉ dùng mỗi bữa sáng, còn bữa trưa lại chẳng ai ăn. Đến tối người giúp việc được thuê theo giờ đến nấu cơm cùng dọn dẹp nhà cửa rồi lại rời đi. Biệt thự xa hoa rộng lớn từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất hai con người mang tâm bệnh...
Trong bữa ăn Tề Hiên thường không có thói quen nói chuyện, nhưng trái lại Tề Nặc Khê nói rất nhiều, cô càng nói lại càng lạc vào những chuyện không đâu với đâu. Tề Hiên không ghét bỏ, cũng không thấy phiền, chỉ đơn thuần cảm thấy cô nói nhiều như thế không thấy mệt sao.
Anh đặt dĩa xuống, hỏi: "Khê Khê! Em có sức nói nhiều thật đấy."
"Em nói nhiều lắm sao?" Tề Nặc Khê chọc dĩa vào thức ăn. Sau đó lại ngước mắt lên nói một câu khiến Tề Hiên vô cùng khó hiểu: "Nhưng có một câu không thể nào nói được, em không có can đảm để nói, cũng như thực hiện nó...!"
"Sao cơ?"
"Có những thứ không nên nói ra... sẽ tốt hơn."
Tề Nặc Khê đứng dậy, để đĩa thức ăn vẫn còn nguyên mà đi lên phòng. Cô nhìn cầu thang dài, bỗng nhiên hai mắt tối sầm lại. Cả người lại run lên vì đau đớn, dù như vậy vẫn cố gắng bám vào thành cầu thang đi về phòng.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Tề Nặc Khê đã ôm Manh người ngã phịch xuống mặt đất lạnh toát. Hai hàng lông mày cô nhíu chặt, trên trán lấm tấm những hạt nước nhỏ thi nhau rơi xuống sàn nhà.
.........
Trời tờ mờ sáng Tề Hiên đã nghe thấy tiếng ào ạt bên ngoài, anh kéo rèm cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Tề Nặc Khê cầm vòi nước tưới cây tưới lên những cánh hoa màu vàng mỏng. Cô cười thật tươi, hai mắt cũng híp lại đón nhận ánh mặt trời chói chang, trong lòng có bao nhiêu muộn phiền cứ thế cũng được rửa trôi theo.
Tề Hiên từ trên lầu đi xuống, cầm theo cốc cà phê ra ngoài vườn nhìn Tề Nặc Khê. Nhìn cô như vậy trong lòng anh lại có cảm giác vô cùng lạ, người con gái đang đứng giữa vườn hoa hướng dương kia không vì gì cả đang từ từ khắc sâu vào trong mắt anh. Nếu như trước đây lúc nào cũng nhìn cô qua hình ảnh của người khác, thì bây giờ trong mắt anh lại chính là hình bóng thật của cô.
Nhưng đó lại là thứ khiến Tề Hiên lo sợ, hay nói đúng hơn là anh không muốn chấp nhận sự thật rằng mình đã có tình cảm với người này rồi, chỉ biết giày vò để trái tim của cô càng thêm vỡ vụn.
"Tề tiên sinh! Hoa hướng dương này có thể sống được bao lâu?" Tề Nặc Khê cất lời, phá tan dòng suy nghĩ của Tề Hiên.
"Tôi không biết."
"Người bán hàng nói nó sẽ sống được hai tháng nữa thôi. Đến lúc đó lại phải mua hoa mới trồng vào rồi."
"Em biết rồi sao còn hỏi?"
Tề Nặc Khê im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Em đang nhắc anh mà, nếu em quên thì vẫn có anh nhớ!"
Gần đây Tề Hiên chỉ thấy cô nói năng lộn xộn, không đâu với đâu. Mỗi lần như thế chỉ thấy Tề Nặc Khê cười nhiều hơn một chút, cười thật rạng rỡ.
Đến tối, khi bóng đêm bao phủ lấy căn biệt thự rộng lớn. Khu vườn hướng dương cũng được phủ lên bởi ánh trăng sáng. Những cánh hoa nhẹ nhàng rung lên, chuyển động theo hướng gió lay động giữa màn đêm. Tề Nặc Khê gục đầu bên ô cửa sổ nhìn ra ngoài, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Không ngờ hướng dương dưới sao lại có thể đẹp đến mức đó."
Càng đẹp sẽ lại càng bị hủy hoại một cách tàn nhẫn...