Đôi lúc tôi thấy trái tim mình đau đớn đến mức như rỉ máu, đôi lúc lại ngọt ngào như đường mật... Có lẽ là bị bệnh rồi!
...___*___...
"Cô ấy tên là gì thế?" Âu Định nghiêng đầu nhìn Tề Nặc Khê, tò mò hỏi.
"Có liên quan đến anh sao?" Tề Hiên mất kiên nhẫn kéo Tề Nặc Khê đứng dậy, bỏ lại Âu Định ngồi một mình tại nơi đó. Bữa tiệc này dành cho giới thượng lưu, những người có mặt đều là người có quyền thế. Không những trên thương trường mà ngay cả ở thế giới ngầm cũng là những con người vô cùng đáng sợ. Âu Định hắn ban đầu cũng là từ bàn tay trắng mà đi lên, không chuyện gì là chưa từng trải qua. Có lẽ trong mắt mọi người hắn đùa cợt, vui vẻ, nhưng sâu bên trong lại là người trầm tính, hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài hào nhoáng thường thấy của hắn chút nào.
Ai cũng thế thôi! Sẽ có những bí mật phải che đậy, hắn có, Tề Hiên có, ngay cả Tề Nặc Khê cũng có. Và sau cùng hắn lại phải tiết lộ bí mật ấy ra cho Tề Hiên, bí mật của Tề Nặc Khê...
Âu Định cầm lấy ly rượu đặt ở bàn lên, hướng thẳng về phía đám người chen chúc.
Bữa tiệc hoa lệ cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cuộc gặp gỡ giữa những người làm kinh doanh, đến uống vài ly rượu nồng. Tề Hiên đứng nói chuyện với vài người, cũng không chú ý Tề Nặc Khê đã đi đâu mất. Cô theo một lối đi nhỏ dẫn lên tầng thượng của toà nhà, nơi đang diễn ra bữa tiệc. Ánh đèn sáng rực lấp lánh từ các tòa chiếu đến rọi vào khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt long lanh vô địch nhìn vào khoảng không. Gió thổi từng cơn buốt lạnh từng đợt, từng đợt phả lên cơ thể nhỏ bé.
"Tề tiểu thư! Không ở cùng Tề tiên sinh sao?" Âu Định tiến về phía Tề Nặc Khê đang đứng, ôn tồn hỏi.
Tề Nặc Khê quay đầu lại nhìn, sau đó liền dời mắt đi tiếp tục nhìn thành phố hoa lệ từ trên tòa lầu cao. "Tôi muốn hóng gió một chút! Khí lạnh sẽ làm đầu óc con người cảm thấy dễ chịu hơn."
Âu Định lại gần cùng nhìn với cô: "Dễ chịu hơn thật không? Hình như vai cô đang run lên kìa."
"Dễ chịu lắm!"
"Cô không muốn biết tôi tên gì sao?"
"Có những thứ không nên biết sẽ tốt hơn!"
"Âu Định. Tôi tên là Âu Định!"
Tề Nặc Khê cúi thấp đầu xuống, sau đó quay người lại nhìn phía cầu thang dẫn xuống bên dưới: "Âu tiên sinh này! Đôi lúc tôi thấy trái tim mình đau đớn đến mức rỉ máu, đôi lúc lại ngọt ngào như đường mật... Có phải là bị bệnh rồi không?"
Âu Định hoài nghi nhìn người con gái trước mặt, Tề Nặc Khê đang ôm lấy bờ vai gầy của chính mình. Mắt cô hướng lên bầu trời cao rộng đầy sao sáng.
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở lời: "Là bệnh hay không? Chính bản thân cô mới có thể biết được."
"Nhưng người ta từng nói, người có bệnh không thể nào tự chữa cho chính mình."
"Vậy có thể nhờ đến người khác."
Tề Nặc Khê nghiêng đầu, mỉm cười: "Có thật là có thể nhờ đến người khác không?"
Nếu có thể nhờ đến người khác... thì thật tốt quá.
.........
Tề Hiên sau khi nói chuyện với vài người, lúc quay lại đã không thấy Tề Nặc Khê đâu, anh nhăn mày nhìn khắp nơi. Rõ ràng ban nãy đã dặn dò cô phải ở yên một chỗ, nhất định đừng đi lung tung, thế mà không để ý một chút lại đi đâu mất rồi.
Từ lúc gặp Tề Nặc Khê đến hiện tại, Tề Hiên lại càng nhận ra một điều. Tề Nặc Khê của hiện tại đã hoàn toàn là một người khác. Cô không phải là một cô gái hay cười, mở miệng ra sẽ toàn là những lời độc địa. Cũng không còn minh mẫn như trước nữa. Anh không có ý điều tra tại sao cô lại như vậy, cũng không muốn biết làm gì để cho mất thời gian. Chỉ cần cô cứ ngốc nghếch như thế, thì anh có thể thỏa sức biến cô thành 'cô ấy', có thể nhận được trọn vẹn tình cảm mà anh vẫn mong muốn.
Tề Hiên thoáng thấy bóng người từ phía cầu thang đi xuống, Tề Nặc Khê đi trước, theo sau là Âu Định.
Hai người bọn họ ở cùng nhau?
Anh nhanh chân đi đến, tay nắm siết lấy cổ tay của Tề Nặc Khê, khàn giọng hỏi: "Ai cho phép em ở cùng hắn ta hả?"
"Xin lỗi!" Tề Nặc Khê hơi cúi đầu, khẽ cười. "Chúng ta có thể quay về được chưa. Em không thích nơi này!"
"Ừm..." Tề Hiên kéo theo Tề Nặc Khê rời đi. Ra khỏi bữa tiệc, giọng anh liền chùng xuống, gương mặt cũng đầy tức giận ấn mạnh Tề Nặc Khê vào trong xe. Hai tay mất kiểm soát ghì chặt lấy tay cô: "Đúng là không nên đưa em đến đây mà. Sao có thể qua lại với người khác sau lưng tôi thế này? Không phải đã nói không cho phép sao?"
Tề Nặc Khê từ trong xe lùi lại, hai vai cô run lên. "Xin lỗi, em... em muốn đi hóng gió một chút."
"Không phải để đi gặp riêng anh ta sao?"
"Thật sự không phải!" Giọng nói Tề Nặc Khê nhỏ dần, cô biết Tề Hiên tức giận rồi. Nếu anh tức giận sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
Bộ váy trên người Tề Nặc Khê cứ thế bị xé rách, từng mảng da thịt thâm tím lộ ra ngoài. Tề Hiên như một con dã thú chà đạp thân thể gầy gò đầy vết thương.
Nơi tư mật bị hành hạ đến mức tứa cả máu tươi đỏ thẫm, nhuộm một góc của chiếc váy trắng toát.