Tề Tiên Sinh! Cho Em Dũng Khí Để Yêu Anh

Chương 17: Vết Thương Không Lành




Vết thương này của em, dù có đến chết cũng không thể nào chữa lành được.

...___*___...

Đôi lúc Tề Hiên chỉ mong có thể quay lại như trước đây, quay lại vào năm anh vẫn chỉ còn là cậu thiếu niên học cấp hai. Lúc đó nhất định sẽ không đem cả trái tim mình cho người con gái đó, khoảng trống ấy chỉ để lại cho cô. Sẽ không xem cô là thế thân, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu cô.

Anh sợ rằng người con gái ở bên anh sẽ có một kết cục không hay, nhưng nào biết nó lại diễn ra với Tô Doãn Đình, nào biết có ngày mình lại thực sự rung động với cô.

Bước chân nặng nề như chẳng thể nhúc nhích nổi, nó cứ bám chặt vào phía dưới mặt đất kia. Phía sau, bỗng nhiên có tiếng nói vọng đến, là giọng nói của cô ấy.

"Anh đến đón em về nhà phải không?"

Giọng nói nhẹ nhàng, không hề trách móc, cũng không phải mong chờ.

Tề Hiên sững người quay phắt đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

"Tề tiên sinh! Mắt của em... không thấy gì nữa rồi. Có phải anh không? Em thật sự không nhìn được."

Có lẽ ngay cả Tề Hiên cùng Âu Định không thể nào hiểu được vì sao Tô Doãn Đình lại thích hoa hướng dương, vì nó rất giống cô. Thời gian ngắn ngủi, chỉ đẹp khi có mặt trời, chỉ đẹp khi còn có giá trị.

Tô Doãn Đình muốn nó có thể thay mình làm đôi mắt, nhìn thấy ánh mặt trời, được hưởng trọn ánh nắng ấm áp. Vì trong thế giới của cô, nó quá lạnh lẽo rồi.



"Phải... chúng ta... chúng ta cùng nhau về." Tề Hiên gấp gáp đến gần, nhưng đến gần rồi lại không dám chạm vào. Những hình ảnh đáng sợ hiện lên, nó thấm đẫm nước mắt, tiếng cầu xin thảm thiết đang không ngừng hiện lên trong tâm trí anh.

Anh ngồi sụp xuống, khẽ khàng chạm vào gương mặt cô, Tô Doãn Đình nhìn về phía trước, nhìn vào khoảng không vô định, sau đó hơi nhíu mày: "Phải làm sao đây? Nơi này ấm áp lắm, căn nhà kia làm em thấy lạnh, cũng... đáng sợ lắm. À... bây giờ không thấy gì nữa rồi, chắc là không sao."

Lời nói cô hỗn độn, chẳng có câu nào liên quan. Chỉ là Tề Hiên càng nghe càng cảm thấy đau nhói trong lồng ngực.

"Chúng ta cùng nhau về, anh đưa em về..." Tề Hiên vẫn chỉ lặp lại duy nhất câu nói đó. Anh không biết mình đang nói gì, cũng không biết tiếp theo mình nên nói gì.

Âu Định thoáng thấy nụ cười trên môi Tô Doãn Đình, hắn cũng chỉ biết cười theo. Có lẽ như thế sẽ là tốt nhất, hắn không muốn níu kéo, trái tim nhỏ bé của cô ấy đã chịu đựng đủ rồi. Nếu thực sự Tô Doãn Đình muốn rời đi, hắn sẽ không ngăn cản.

Sau cùng hắn vẫn lựa chọn buông tay một lần nữa.

.........

Tề Hiên đưa Tô Doãn Đình đi, đưa cô quay về nơi chẳng khác nào địa ngục đau thương. Anh cố gắng xoá bỏ đi khoảng cách giữa cả hai. Nhưng sau đó liền nhận ra, người luôn xa cách người còn lại là anh. Còn Tô Doãn Đình vẫn luôn thế, tưởng chừng như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ nói những chuyện không đâu với anh, hơn nữa so với trước đây. Có phải cô ấy đã thay đổi rồi không.

Chính là tỏ ra vô cùng nhõng nhẽo, thích được anh ôm, thích được ở cạnh anh, dù chỉ một bước cũng không muốn rời xa.

Cô như thế lại càng làm Tề Hiên khó sử, cũng không biết mình nên đáp lại như thế nào. Vì từ trước đến này trong mắt anh cô chính là Tề Nặc Khê, chỉ có bây giờ mới là Tô Doãn Đình.



"Em... thật sự không tức giận sao?" Tề Hiên không kìm lòng được hỏi, anh hỏi rồi lại thấy câu hỏi đó quá nực cười. Để cho một đám đàn ông dơ bẩn chơi đùa cô, mặc cho cô cầu xin ra sao cũng không quay đầu lại, rõ ràng nó đã vượt qua quá sức chịu đựng của một con người. Cô ấy có thể gắng gượng đến ngày hôm nay, vẫn có thể cười nói với anh như thế, đó mới chính là cái khiến anh ngày càng dằn vặt trong đau khổ.

"Chuyện gì mà em phải giận?" Tô Doãn Đình ôn hòa đáp lại, cô lần mò níu lấy tay của Tề Hiên. "Em lại làm gì sai nữa sao?"

"Không phải."

"À... lúc trước anh ấy đã nói yêu em đấy!"

"Sao cơ?" Cả người Tề Hiên căng cứng, anh ôm lấy vai Tô Doãn Đình. "Em đang nói gì thế? Có phải lại muốn đi rồi không?"

"Âu tiên sinh đã nói yêu em đấy!" Tô Doãn Đình chẳng hề đặt câu nói của Tề Hiên vào tai, cô giống như đang nói với ai đó chứ không phải anh.

"Hắn ta không yêu em." Hắn ta chỉ muốn chơi đùa với em thôi.

Tề Hiên suy nghĩ một hướng, nhưng câu nói phát ra từ miệng lại là một câu khác.

Cô cười: "Anh ấy nói mình yêu Tô Doãn Đình, không phải Tề Nặc Khê."

Đúng rồi, trong cả câu chuyện này. Người từ đầu đến cuối tổn thương cô chỉ có anh. Chưa một lần trao cái gọi là tình yêu thật lòng cho cô, giữa yêu và ghét bỏ lại chẳng thể phân biệt được.

Còn Tô Doãn Đình, tại sao lại có thể yêu người đàn ông tàn nhẫn đó đến mức này, ôm trọn lấy thương tích đầy mình, giấu vào nơi mà ngay cả cô cũng không biết đến.