Tề Tiên Sinh! Cho Em Dũng Khí Để Yêu Anh

Chương 13: Đau Thấu Tâm Can




Hướng dương bị ai đó phá nát, mặt trời bị ai đó đánh cắp, trái tim lẳng lặng bị chôn sâu xuống lòng đất.

...___*___...

Vì em biết mình không xứng đáng, thế nên lại càng sợ, sợ rằng anh rời đi, nhưng hoá ra níu kéo lại chính là đau khổ. Tề Nặc Khê từ đầu đến cuối, cái gì cũng không có, ngay cả lời yêu anh cũng không dám nói ra. Đôi lúc cô chỉ biết cười nhạo chính mình vì sao lại yêu anh nhiều đến thế. Thời gian hai người ở cạnh nhau là bao nhiêu? Ngay cả chút phát sinh tình cảm nhỏ nhoi cũng không có, thế nhưng cô vẫn yêu người đàn ông tàn nhẫn đó. Yêu đến đánh mất bản thân.

Bị một đám đàn ông xa lạ hãm hiếp, bị hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết, Tề Nặc Khê sau cùng chỉ còn lại thứ gọi là vỏ bọc. Tâm cô đã chết rồi, chết từ lúc anh nhẫn tâm nói ra câu nói ấy.

"Thứ như cô... rẻ tiền đến mức chẳng khác nào một con điếm..."

.........

"Tề tiên sinh! Bệnh tình của anh ngày càng trở nặng rồi." Vị bác sĩ già khẽ đẩy gọng kính, hai mắt u ám nhìn Tề Hiên.

"Tôi thấy mọi thứ vẫn rất tốt!"

"Thật sự rất tốt sao?"

"..." Khoảng không tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ, chỉ có duy nhất thứ ánh sáng mỏng manh từ ô cửa sổ xuyên qua tấm rèm cửa lọt vào trong.



"Bệnh tình của anh thế nào... chỉ anh mới có thể hiểu rõ. Đừng quá kích động để rồi gây hại cho người khác."

Bàn tay đặt trên đùi của Tề Hiên thoáng siết chặt lại, anh ngoảnh mặt đi phía khác. Sao có thể gây hại cho người khác được... Cô ta, là vì không hiểu lí lẽ nên mới phải như thế thôi. Đó là cái giá mà người như cô ta đáng phải nhận lấy. Là vì không chịu ngoan ngoãn nghe lời anh nên mới phải như thế.

Tề Hiên rời khỏi căn phòng nhỏ quay về nhà. Tề Nặc Khê bị nhốt lại trong căn phòng lớn không chút ánh sáng, cả người cô đầy vết thâm tím, nhưng nơi chưa lành bây giờ lại bị làm đến mức rách ra, chảy cả máu tươi. Cô nằm bất động trên sàn gạch lạnh. Không biết đã trải qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động rất khẽ.

Tề Hiên mở cửa, nhìn cơ thể đang nằm bất động trên đất. Anh cúi xuống kéo tóc cô dựng lên. "Mới có một tí đã không chịu đựng được sao? Cô đang giả vờ yếu đuối cho ai xem?"

Tề Nặc Khê nhìn Tề Hiên nhưng không đáp lại, cô cúi thấp đầu xuống quay mặt đi phía khác.

"Sao không nói?"

"Em... đau!"

"Đau sao? Như thế này đã là gì?"

Chính vì cô ngày càng không thể nào làm giống người kia được nữa, vì không còn chút sức lực nào nên mới như thế. Tề Nặc Khê nhích cơ thể mềm oặt, níu lấy ống quần người đàn ông định rời đi.

"Cho em ra ngoài có được không? Chỗ... này rất tối..."

Tề Hiên nhìn bàn tay thâm tím nắm lấy ống quần mình, lại càng phẫn nộ thêm. Anh không muốn ai khác chạm vào Tề Nặc Khê, không muốn cô gần gũi với bất kỳ ai, lại càng không muốn cô dính dáng gì đến tên Âu Định đó. Nhưng càng giữ chặt thì càng dễ mất. Chính là cảm giác không an toàn. Thế nên khi nhìn thấy cô vui vẻ cười đùa với hắn liền làm anh khó mà chấp nhận được.



Mất tích nhiều ngày, sau cùng khi quay về lại ở cùng với hắn ta. Trong khoảng thời gian đó, rốt cuộc cô ấy đã cùng tên đó làm ra những chuyện gì chỉ có trời mới biết được.

Tề Hiên cảm thấy bên ngực trái có chút nhói lên, nhưng ngay lập tức anh gạt phăng cảm giác thương sót đó đi, kéo cô ra khỏi căn phòng lạnh lẽo đó.

.........

"Còn không mau ăn?" Tề Hiên nhăn mày nhìn đĩa thức ăn vẫn còn nguyên trước mặt Tề Nặc Khê.

Cô gượng gạo cúi đầu, nhấc muỗng lên. Thức ăn vừa được cho vào miệng liền biến thành mùi hương tanh nồng đến đáng sợ. Tề Nặc Khê hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Tất cả đều là một màu đỏ tươi.

Từ sau hôm Tề Hiên thả cô ra khỏi căn phòng đó, Tề Nặc Khê thay đổi rõ rệt. Ăn uống đều không ngon miệng, nếu ăn được sẽ liền nôn ra hết. Tay chân cũng vụng về đi trông thấy, hơn hết chính là cô không nói một lời nào, cũng không cười lấy một cái.

Tề Hiên càng nhìn càng thấy chướng mắt, tất cả rõ ràng là đang muốn anh thương hại.

.........

Trải qua hai mùa đông lạnh giá, Tề Nặc Khê từ chim Hoàng Yến được cưng chiều biến thành thứ đàn bà dơ bẩn. Nếu từng được ai đó bảo bọc bấy nhiêu thì bây giờ lại bị chính người đó chà đạp đến tuyệt vọng.

Tề Nặc Khê cứ như người không tâm suốt một tuần liền. Không ăn, không uống, lại càng không nói. Thứ duy nhất cô làm là ngày ngày ôm lấy mảnh vườn rộng, ôm lấy những khóm hoa không biết bao giờ sẽ tàn. Chờ đợi ngày nó úa tàn, chờ đợi ngày cô không còn được nhìn thấy anh nữa.