Tế Thủy Trường Lưu

Chương 60




Cho đến khi xe của Tiêu Ninh bị chiếc xe phía sau hôn vào mông xe, thân xe lập tức chấn động, bên Phong Thành tự nhiên cũng nghe được, hắn khàn giọng hét lên, “Tiểu Ninh!”

Tiêu Ninh bật cười, sau đó nói vào điện thoại, “Em sống hai kiếp mới gặp anh, sao mà chết dễ dàng cho được? Anh đừng lo lắng, em không sao đâu.” Nói xong anh liền cắt đứt điện thoại. Lúc này Phong Chính quay đầu cười khổ với anh, “Xe gần hết xăng.”

Tiêu Ninh gật đầu, những chiếc xe phía sau đang đuổi theo rất chặt chẽ, lần lượt đụng vào đuôi xe của họ, chiếc xe sắp hết xăng và đang chạy rất nhanh. Một chiếc xe đã vượt qua họ và định chặn đường từ phía trước. Tiêu Ninh lòng kêu không ổn, trên mặt vẫn mang theo vẻ lãnh đạm, “Phía trước hình như có một con dốc chừng trăm mét, nơi đó ít cây cối hơn. Chỉ cần anh trượt xe xuống là có đường lớn cách đó không xa. Những người này là dùng tiền để trừ khử người, tự nhiên không thể để bản thân gặp tai họa trả giá bằng mạng sống của chính mình. Đến lúc đó anh giả vờ không lối thoát, bọn họ sẽ không nhận ra có một con đường sống bên dưới, chúng ta hẳn là có thể kiếm về cái mạng nhỏ.”

Phong Chính gật đầu, đột nhiên nói, “Tiêu Ninh, cậu thật sự mới 16 tuổi sao?”

Tiêu Ninh sửng sốt, nở nụ cười, “Không phải có thành ngữ gọi là ông cụ non sao?”

Nghe những lời đó, Phong Chính gật đầu và nói đồng ý, sau đó lên tinh thần để tìm một lối thoát khả thi.

Đột nhiên, thùng xe kịch liệt run lên, Tiêu Ninh và Phong Chính trong xe cảm nhận rõ ràng xe đang chuyển động ra bên ngoài đường, quay đầu nhìn lại thì phát hiện xe bên kia đang chạy song song với họ, và nó vẫn không ngừng di chuyển dùng thân xe để ép họ ra sườn đồi. Tiếp tục tình huống này, họ đã bị đẩy khỏi vách đá trước khi họ tìm thấy con dốc. Tiêu Ninh nắm lấy tay vịn và nói với Phong Chính, “Đi nhanh hơn chút!”

Phong Chính đã làm theo những gì anh nói, nhưng bình xăng đã cạn kiệt, dù cố gắng đến đâu cũng không mau nổi.

Ngay khi Phong Chính còn đang cau mày đạp ga, thân xe đột nhiên lật nghiêng, bên tai vang lên một tiếng gầm rú cực lớn. Tiêu Ninh trong phút chốc cảm thấy toàn bộ máu dồn lên não, hai mắt dần dần kéo như chuyển động chậm lại hết khung ảnh này đến khung hình khác. Có cha mẹ, Tiêu Vũ, Cận Phong, còn có Tần Thư, và nhiều hơn nữa là Phong Thành.

Người đàn ông được thượng đế ưu ái, nụ cười ấm áp làm tan chảy băng, ánh mắt trìu mến thâm tình hòa tan trái tim, và tất cả những kỉ niệm, nhiệt huyết mà đôi tay mang lại cho anh.

Thời gian chưa bao giờ dừng lại, vì vậy người ta cảm thấy rằng nó không bao giờ là đủ.

Không có đủ thời gian để sống với người ấy, không có đủ thời gian để yêu nhau, không có thời gian để thân thiết, không có thời gian để nói rằng ta thích ngươi.

Phong Thành Phong Thành..

Cái tên vô tình đã ngấm vào xương tủy, tan vào máu, ăn sâu vào tận gốc rễ rồi, làm sao bỏ được.

Dường như sau một thời gian dài, và dường như chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới xoay tròn cuối cùng cũng dừng lại. Tiêu Ninh muốn xem Phong Chính có bị thương hay không, nhưng dù sao cũng không thể mở mắt ra, có thứ gì ấm áp chảy trên khuôn mặt. Nơi nào đó trong đầu anh như có một lỗ thủng, gió mát thổi vào, anh thấy lạnh, lúc này anh nhớ đến lồng ngực ấm áp của Phong Thành. Chung quanh vắng lặng, có giọng nói từ xa xôi truyền đến. Nó quá xa, vì vậy anh không thể nghe rõ họ đang nói gì, chỉ có thể nghe thấy nó một cách mơ hồ. Có vẻ là Phong Thành đang phẫn nộ, giọng nói mất kiểm soát như vậy không nên thuộc về Phong Thành, hắn nên bình tĩnh bất phàm không thể phá vỡ, nên như vậy. Cho dù Tiêu Ninh chết, hắn cũng sẽ không quá đau buồn.

Tiêu Ninh muốn cử động ngón tay của mình, nhưng phát hiện ra rằng anh không thể cảm nhận được sự hiện diện của các ngón tay, đồng thời hai chân của anh dường như mất đi ý thức, dù cố gắng thế nào anh cũng không thể cử động một chút. Anh muốn kêu Phong Chính nhưng không thể thốt ra lời nào. Sự nhận ra này khiến anh cảm thấy như mình đã chết, đúng không?

“Đúng vậy, cậu thực sự phải chết.” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên bên tai.

Tiêu Ninh nghiêng đầu, “Ai đang nói chuyện?” Lời thoát ra ngoài, anh mới nhận ra mình có thể nói được, kỳ lạ thay, anh còn có thể mở mắt. Đập vào mắt là một ông lão râu bạc phất phơ, tiên phong đạo cốt, và một con hạc. Tóc bạc, râu dài và chiếc áo đạo bào màu lục lam trên người ông ta không có gió vẫn tự động phất phơ, nhìn có vài phần tiên khí. Tiêu Ninh cảm thấy người nọ rất quen mắt. Khi xem xét kỹ hơn, anh phát hiện ra rằng đây là ông lão anh nhìn thấy sau khi chết.

Ông lão vẫn bộ dáng híp mắt cười, “Chàng thanh niên, đã lâu không gặp.”

Tiêu Ninh nhìn ông không lên tiếng, thật ra một khi tái sinh, anh sẽ không quá kinh ngạc trước những chuyện kỳ ​​quái như vậy. Chỉ là không hiểu tình huống hiện tại, lão giả dường như đã nhìn ra nghi ngờ của anh. Ống tay áo dài vung lên, chỉ chỉ dưới chân, ra hiệu Tiêu Ninh nhìn xuống, trong miệng thở dài, “Hỏi thế gian tình là gì, khiến đôi lứa thề nguyền sống chết.”

Tiêu Ninh cúi đầu, trong nháy mắt, thân thể liền cứng đờ.

Anh nhìn thấy vách đá ở phía ngoài đường cao tốc một mảnh lửa đỏ, như bị những người khổng lồ kéo ra dọc đường, rễ cây và cành gãy đổ, chiếc xe mà anh và Phong Chính đang ngồi rơi xuống phần thấp nhất của vách đá không còn hình dạng ban đầu. Anh thấy cơ thể mình nằm trên ghế sau, mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch, trán như bị một loại sắc nhọn nào đó đâm xuyên qua và máu đỏ không ngừng chảy xuống. Mà Phong Chính đã ngã xuống trên tay lái, quần áo của anh ta loang lổ vết máu, hôn mê bất tỉnh.

Phong Thành.

Cái tên này từ đáy lòng dâng lên, Tiêu Ninh liền đi tìm bóng dáng của Phong Thành, nơi bọn họ rơi xuống vách núi đã bị vây quanh bởi mọi người, có người là gương mặt quen thuộc, có người thì chưa từng thấy, nhưng khuôn mặt tuấn tú mà Tiêu Ninh vô cùng quen thuộc đứng trước mặt đám người. Tiêu Ninh mở to mắt, nhìn thấy Phong Thành sắc mặt xám xịt, đôi mắt sâu như biển bị mây xám bao phủ, đôi môi như bị cắn thành thịt máu lẫn lộn, hai tay nắm chặt lấy hai bên hông. Mặc cho Bạch Bắc nói gì với hắn, hắn dường như không nghe thấy, ánh mắt hắn dán chặt vào đống sắt vụn dưới vách núi.

Rồi hắn đột ngột nó, “Mang thiết bị tới đây, tôi sẽ xuống dưới.”

Những lời này khiến mọi người phía sau cả kinh, Bạch Bắc lập tức nói, “Thành ca, tôi đi xuống dưới, tôi so với anh quen thuộc hơn.”

Phong Thành lắc đầu, “Tiểu Ninh đang đợi tôi, tôi sẽ tìm em ấy trở về.” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, bị gió đêm lạnh lẽo lúc hai giờ sáng thổi bay, nhưng lời nói lại đầy kiên định. Hắn tin tưởng Tiêu Ninh không có chết, và tin tưởng hắn nhất định có thể cứu anh trở về.

Tiêu Ninh không khỏi run rẩy hai tay, tiến lên nói chuyện với Phong Thành, nhưng là lão nhân bên cạnh lại nói, “Cậu nói chuyện hắn cũng không nghe được, quên rồi sao? Hiện tại cậu đã chết rồi.”

Tiêu Ninh khó khăn lắm mới lùi về sau hai bước, đột nhiên nắm lấy tay lão nhân gia khẩn cầu, “Ông có cách làm con sống lại đúng không? Mau cứu con với.”

Ông lão vuốt râu bảo bối của mình, vẫn cười híp mắt nói, “Biện pháp tự nhiên là có, nhưng dù sao cậu cũng không thuộc về cuộc sống nữa. Làm chuyện này nhất định sẽ làm trái ý trời.”

“Vậy thì lần trước con làm sao từ cõi chết trở về được?” Tiêu Ninh không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào.

Nghe lời, lão nhân gia sâu đậm liếc anh một cái, “Đó là bởi vì chấp niệm của người nào đó quá sâu, không ngại mượn thuật bất chấp ý trời để tái sinh cậu.”

“Người đó là ai?” Tiêu Ninh nắm chặt áo choàng của lão nhân, ngón tay run rẩy không tự chủ được, trong lòng vừa định thốt ra một câu trả lời, nhưng lại sợ hãi không dám thừa nhận.

Ông lão liếc nhìn dưới chân của mình, Phong Thành đã mang theo thiết bị, đang bước từng bước đi xuống, Bạch Bắc đi theo với vẻ mặt lo lắng, vách đá rất dốc. Tiêu Ninh theo ánh mắt của ông lão nhìn vào đó, và lập tức toát ra mồ hôi lạnh, lại nhanh chóng hỏi lại, lão thái thái chậm rãi nói, “Người nào coi cậu như bảo bối, chính là kẻ nghịch ý trời.”

Tiêu Ninh há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, sự thật này khiến anh bị sốc, hơn nữa càng không thể tin được, qua một lát mới nói được, “Con và anh ấy không hề biết nhau ở kiếp trước, từ đâu mà nghịch ý trời?”

Ông lão cười nói, “Quen biết hay không điều không phải do cậu nói, hơn nữa tuổi thọ 40 năm cần phải trừ cho cái thuật bất chấp ý trời này. Không phải ai cũng dám làm như vậy. Hắn sẵn sàng vì cậu tiêu hao bốn mươi năm tuổi thọ. Tự nhiên là tình cảm sâu đậm vô cùng khó có thể kiềm chế.”

“Nói bậy!” Tiêu Ninh rống lên, giọng nói run rẩy đến mức ngay cả bản thân anh lúc này cũng cảm thấy hoảng loạn và bối rối.

Ông lão không tức giận mà chỉ cười híp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói, “Cậu đã đi ngược lại với lẽ trời một lần, không có cơ hội thứ hai. Tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào vận khí của cậu. Về phần quá khứ, nếu không tin, hãy tự mình nhìn lại.” Sau khi ông ta phất tay áo dài, một bề mặt nước lập tức xuất hiện trước mắt Tiêu Ninh. Sau khi gợn sóng dần dần lắng xuống, mọi thứ mà Tiêu Ninh quen thuộc đều không còn nữa, kiếp trước của anh bắt đầu nổi lên.

Tiêu Ninh tự nhận mình là một người vô cùng cứng cỏi, khi khóc triệt để, lúc cười thoải mái, lúc nói vô cùng nhuần nhuyễn, không ngại ngần khi làm điều gì cả. Vì vậy, kiếp trước anh đã yêu Cận Phong không hề chùn bước, vì lý do này mà anh không còn đường rút lui, phải chịu đựng một sự tan nát thân xác chẳng còn, kết thúc rồi cũng mất đi Tiêu Vũ. Tưởng rằng kiếp này chỉ yêu một mình Cận Phong, thật không ngờ, sau Cận Phong lại có một người đang âm thầm đợi anh.

Người đó có khuôn mặt tuấn tú vô biên, mà nụ cười lại ấm áp như gió, dung mạo bất phàm. Hắn có thân phận không ai bì kịp, nhưng cách cư xử luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu chẳng có gì bị được, hắn tên là Phong Thành.