Tế Thủy Trường Lưu

Chương 53




Đối với lễ vật Phong Thành tặng, Tiêu Ninh nói sao cũng không chịu nhận, hắn cũng không tức giận, cứ như vậy nhét tập tài liệu vào tay anh, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm thiếu niên trên giường, nói nhỏ, “Tiểu Ninh, để anh bảo vệ em.”

Tiêu Ninh nâng tập tài liệu trong tay lên cười, “Đưa hết tài sản cho em là bảo vệ em à?”

Phong Thành không phủ nhận điều đó, chỉ nói, “Không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng anh có thể đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ thay đổi ý định của mình. Cho nên, anh càng không chấp nhận mình có bất kỳ buông lỏng nào với em, vì vậy em không muốn giữ cũng hãy giữ nó, để cho anh cảm thấy yên tâm, được không?”

Tiêu Ninh mím môi, nhất thời không thể phản bác.

Anh đương nhiên hiểu được những lo lắng của Phong Thành. Sáu tháng qua Phong gia không có bất kỳ động tác gì. Nếu không có chuyến thăm đột ngột của Phong Chính ngày hôm nay, anh đã quên rằng thực sự có một kẻ thù to lớn luôn ẩn nấp trước mặt anh và Phong Thành, chờ đợi cơ hội. Tuy nhiên, để bảo vệ sự toàn vẹn của mình, Phong Thành thậm chí đã đưa ra một hạ sách tồi tệ như vậy. Tiêu Ninh có lý do để tin rằng Phong Thành và Phong gia sắp chính thức quyết liệt.

Loại kết quả này không phải là điều mà Tiêu Ninh muốn thấy, anh không muốn Phong Thành bị chỉ trích vì đã phản bội gia tộc vì một người đàn ông. Tuy nhiên, những gì Phong gia đã làm với Tiêu Vũ khiến anh không thể tha thứ được, cá và chân gấu không thể có cả hai, đại loại như vậy.

Cuối cùng, Tiêu Ninh nhận giấy chuyển nhượng tài sản, lôi kéo Phong Thành nằm ở trên giường, Phong Thành nghiêng người nằm lên, “Không dậy ăn bánh sao?”

Tiêu Ninh cũng trở mình đối mặt với hắn, cười nói, “Anh đi ngủ với em đi.”

Phong Thành mỉm cười gật đầu, sau đó kéo người vào lòng ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phong Thành cùng Tiêu Ninh ăn sáng xong sau đó đi ra ngoài. Tiêu Ninh tiễn hắn ra cửa, hai người hôn một hồi trên hành lang rồi mới miễn cưỡng tách ra, Phong Thành sờ sờ gò má anh, cúi đầu mổ lên mặt anh một cái nữa rồi xoay người rời đi, Tiêu Ninh đợi xe Phong Thành đi khuất mới xoay người bước vào nhà.

Tiêu Ninh gọi điện thoại cho Tần Thư hẹn lát nữa gặp mặt. Gần đây Tần Tấn cần giải quyết một số việc nên rời khỏi An Bình, tự nhiên Tần Thư sẽ đi cùng anh cả của mình trở về Bắc Kinh nên họ chỉ gặp được một chút. Sau khi Tiêu Ninh cúp điện thoại liền bắt đầu thu dọn bàn ăn, thật sự không đành lòng để cho Phong Thành quá mệt mỏi, nấu cơm rửa bát, cho dù anh không nấu được cũng có thể rửa bát, coi như chia sẻ một chút việc nhà với Phong Thành.

Mười giờ sáng mùa hè, mặt trời đã khoác lên cái áo độc hại. Bạch Bắc lái xe đến cửa đại sảnh, lập tức có một tiểu đệ tới lấy chìa khóa lái xe đi. Thời tiết quá nóng, Bạch Bắc mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh nước biển và một chiếc quần âu màu trắng ở dưới. Nhớ đến thân hình ngọc trắng như tuyết của Hạ Thất nằm trên tấm ga trải giường màu đen đêm qua, khiến anh ta càng thêm nóng bức trong một nhiệt độ cao như vậy mà lộ ra tươi cười.

Anh ta đứng đó một lúc mới sực nhớ hôm nay có việc quan trọng, cố chỉnh sắc mặt nghiêm túc lại rồi sải bước vào đại sảnh.

Cửa phòng riêng vừa mở ra, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng lập tức chào đón anh ta. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có một bóng người đang ngồi trên sô pha, ngay cả bóng dáng đang ngồi anh vẫn có thể nhìn thấy sự thon dài. Trên góc ghế sô pha, hơi thở mát lạnh đạm mạc của cơ thể người đàn ông lại tràn ngập khắp căn phòng.

Bạch Bắc bước vào, đóng cửa bằng tay trái, gọi, “Thành ca.”

Phong Thành ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó nhìn xuống cốc rượu đỏ trong tay, nhẹ giọng. “Phong Chính tới hôm qua.”

Nghe vậy Bạch Bắc dừng chút, vội vàng đi tới ngồi xuống đối diện hắn, “Hôm nay anh kêu tôi tới đây…”

Phong Thành lại ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như đại dương sâu thẳm nhìn thoáng qua không thấy bến bờ. Bạch Bắc có chút choáng ngợp trước ánh mắt tập trung và bình tĩnh, liền nghe thấy Phong Thành nói, “Phong Chính tới, có nghĩa là kiên nhẫn của ông nội đến giới hạn, vì vậy anh có thể bắt đầu hành động.”

Bạch Bắc suy tư một lúc, “Nếu Phong lão gia tử biết anh bí mật mua lại cổ phần của tập đoàn kia, ông ấy sẽ tức chết mất.”

Phong Thành cười, nụ cười của hắn trông rất quỷ dị dưới ánh đèn mờ ảo, trong giọng nói không chứa một chút cảm xúc, “Tôi đã nói, tôi sẵn sàng liều mạng vì Tiểu Ninh đánh một trận.” Bạch Bắc sửng sốt. Đó là lần đầu tiên anh ta phát hiện ra rằng người đàn ông tên Phong Thành này có một khoảnh khắc điên rồ như vậy. Nhưng anh ta vẫn nói, “Chúng ta chỉ có 60% cơ hội chiến thắng. Nếu trong quá trình thu mua bị người khác phát hiện coi như việc sắp thành lại hỏng.”

Trong phòng rơi vào sự im lặng, Bạch Bắc ngồi nghiêm chỉnh cũng không dám thở mạnh.

Thật lâu sau, Phong Thành mới mở miệng phá vỡ sự im lặng, “Sợ?”

Bạch Bắc lắc đầu, “Tôi chỉ không muốn anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.” Suy cho cùng, sức mạnh của Tập đoàn Toàn Cầu nằm ở chỗ đó. Một khi sự tiếp quản bất thành, tập đoàn do Phong Thành thành lập và thậm chí là cả Crow sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Đến lúc đó thứ Phong Thành mất đi không chỉ là danh dự, mà còn là tất cả tài sản có thể nắm giữ của một người, lúc đó nếu Tiêu Ninh …

Phong Thành dường như biết anh ta đang nghĩ gì, chợt nở nụ cười, “Anh quen tôi bao lâu rồi?”

Bạch Bắc do dự một chút, vẫn là thành thật trả lời, “Gần 10 năm.”

“Vậy thì anh nên biết, tôi không bao giờ đánh những trận không an toàn.” Phong Thành nhấp một ngụm rượu, “Hơn nữa, tôi có lòng tin với Tiểu Ninh, cho dù tôi không có gì trong tay, em ấy vẫn là Tiểu Ninh.” Lời nói của hắn rất nhẹ nhưng trong lòng Bạch Bắc có cả ngàn gợn sóng. Điều gì đã khiến Phong Thành tin tưởng và yêu một cậu trai mới bước qua tuổi 16 như vậy, Bạch Bắc không biết, và anh ấy cũng chưa bao giờ dám hỏi Phong Thành. Lúc này không biết từ đâu có sự thúc giục, anh ta hỏi, “Tại sao lại là Tiểu Ninh?” Trên đời này, có bao nhiêu người có thể được Phong Thành yêu thương, tại sao hết lần này tới lần khác vẫn là một đứa trẻ tên Tiêu Ninh. Cho dù cậu ta ưu tú, ngay cả khi cậu ta có trưởng thành và điềm tĩnh mà những người bạn đồng trang lứa không thể so sánh thì Bạch Bắc vẫn như trước không hiểu, tại sao lại là Tiêu Ninh?

Phong Thành liếc mắt một cái, nhớ tới Mạc Nhan cũng đã từng hỏi qua vấn đề giống như vậy.

Lúc đó hắn trả lời như thế nào?

Hắn nói, không cần lý do.

Thật ra cần phải có lý do, yêu một người không có lý do chắc chắn không thể gọi là yêu, nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Bắc đang chờ đợi câu trả lời, nhẹ giọng nói, “Còn nhớ những gì đã xảy ra cách đây chín năm không?”

Ánh mắt Bạch Bắc lóe lên, giọng nói đột nhiên trầm xuống, “Chín năm trước anh bị bắt cóc rồi biến mất một năm.” Nói xong, anh ta dường như nhớ tới cái gì đột nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn Phong Thành. Phong Thành cũng nhìn lại, nháy mắt đã hiểu được biểu tình của anh ta, khẽ cười nói, “Giống như anh nghĩ.”

Bạch Bắc bả vai suy sụp, nhất thời không biết nói gì. Phong Thành liền đứng dậy, “Tôi đã hứa với Tiểu Ninh trở về ăn trưa rồi, đi trước.”

Khi Phong Thành đang nắm tay nắm cửa, Bạch Bắc đột nhiên gọi hắn. Phong Thành quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bạch Bắc ngâm trong ánh đèn, nhìn thấy anh ta nhíu mày, nghe thấy giọng nói của anh ta, “Thành ca, Tiểu Ninh không còn nhớ tới anh đúng không?”

“Đúng.”

Bạch Bắc bất giác tiến lên phía trước, “Tại sao anh không nói cho cậu ấy biết?”

Phong Thành nghiêng đầu, đôi mắt híp lại ôn nhu nhưng giọng nói kiên định như đá, “Nếu nói cho em ấy biết sẽ khiến em ấy buồn, tôi thà rằng em ấy không bao giờ biết.”

Cánh cửa vừa đóng lại, căn phòng riêng rộng rãi lập tức chìm vào im lặng lạ thường.

Một lúc lâu sau, Bạch Bắc lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số mà mình biết rất rõ, điện thoại đã sớm kết nối, giọng nói lạnh lùng của Hạ Thất từ đầu bên kia truyền đến, “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Bắc giật giật môi, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Tôi trở về ăn trưa.”

Hạ Thất ở đầu bên kia dường như sững sờ một chút, mới chậm rãi phun ra một chữ, “Được.”

Khi Phong Thành về đến nhà, Tiêu Ninh đang nấu ăn theo sách dạy nấu ăn, tuy nhiên đây không phải là sở trường của anh. Rõ ràng anh làm đúng tất cả theo công thức nhưng hương vị không đạt yêu cầu, thậm chí anh còn không ăn được huống chi là cho Phong Thành ăn. Phong Thành nhìn bóng dáng mảnh khảnh mặc tạp dề, đáy mắt ẩn chứa một tầng ôn nhu, từ phía sau tiến lại ôm người vào lòng. Tiêu Ninh đột nhiên bị hắn bắt lấy, may mà anh không cầm dao trên tay nếu không thì hậu quả thật thảm khốc.

Phong Thành tháo cái sạn trong tay anh xuống, hỏi, “Buổi sáng em không ra ngoài sao?”

“Uống trà với Tần Thư một lát, sau đó trở về.” Tiêu Ninh nói thật, Phong Thành gật đầu cũng không hỏi tại sao lại gặp Tần Thư. Chỉ cởi tạp dề của anh mặc lên người mình, sau đó đẩy thiếu niên đến sô pha ngồi xuống, “Em xem ti vi đi, một lát nữa anh gọi xuống ăn cơm.”

Tiêu Ninh cung kính không bằng tuân mệnh, vừa chạm vào sô pha liền ngã xuống như sụn. Sau đó bắt đầu quá trình gọi món, gọi món xong thì bày tư thế khách quen, “Động tác nhanh nhẹn lên, ta đói rồi.” Phong Thành nghiêng người hôn một chút rồi quay vào bếp với một nụ cười.

Cho tới bây giờ Phong Thành luôn kiên nhẫn mười phần với Tiêu Ninh, hơn nữa chiều chuộng có thừa. Món ăn mà Tiêu Ninh gọi đã nhanh chóng được đặt trên bàn, màu sắc và hương thơm rất ngon. Tiêu Ninh cười tới mắt đều híp lại, chờ anh ăn no thì đẩy bát ngã phịch lên ghế, nhìn Phong Thành, “Phong tiên sinh, có một vấn đề em nghĩ đã lâu rồi.”

Phong Thành dùng khăn ăn lau khóe miệng như trước, “Em hỏi.”

Tiêu Ninh đứng lên, vẻ mặt tò mò nghiên cứu nhìn hắn, “Tục ngữ có câu, muốn nắm được trái tim của một người, trước tiên phải nắm được dạ dày của người đó. Từ sớm anh đã có dự định nuôi cho em kén ăn, sau đó để thiếu anh thì em sống không nổi hả?”

Nghe xong lời này, Phong Thành cười ha hả, nụ cười quyến rũ như gió xuân, “Vậy dạ dày của em đã bị anh nuôi kén ăn rồi sao?”

Tiêu Ninh trừng hắn, “Nói chuyện không biết xấu hổ.”

Với một cảm giác thành tựu mười phần, Phong Thành lại gật đầu lia lịa, ” Với anh mà nói, đây là kết quả lý tưởng nhất.”

Tiêu Ninh dưới gầm bàn đá hắn một cái nhưng trên mặt lại cười, “Sau đó anh sẽ chịu trách nhiệm giặt giũ, nấu nướng.”

“Vậy thì em chịu trách nhiệm gì?” Phong Thành cười hỏi anh.

Tiêu Ninh nằm liệt trên ghế, thản nhiên trả lời, “Đương nhiên là em chịu trách nhiệm cởi hết nằm ở trên giường.”

Nghe vậy, trong đôi mắt đang nhắm nghiền của Phong Thành đột nhiên xuất hiện một tầng nồng đậm, Tiêu Ninh cảm thấy không ổn ngay từ cái nhìn đầu tiên, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, bước lên lầu nói, “Em nhớ là em còn có bài tập hè. Em sẽ đi làm bài tập về nhà.”

Phong Thành ngồi ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng của anh biến mất vào cầu thang lầu hai, chỉ sau đó lắc đầu bật cười.

Lợi nhuận của nhà hàng lẩu và Ngự Thiện Phường đang tăng trưởng tuyến tính và công việc kinh doanh đang phát đạt như mặt trời ban trưa. Tiêu Ninh đã hoàn toàn rời khỏi nhà hàng lẩu và để Hạ Thất phụ trách, còn Tần Thư thuê một quản lý để quản lý nhà hàng, cậu cũng sẽ kiểm tra nó định kỳ. Ngay sau khi trường học kết thúc kỳ nghỉ hè, Tiêu Ninh được rảnh rỗi. Phong Thành gần đây rất bận rộn, đôi khi còn không thể về nhà để ăn trưa. Tiêu Ninh biết hắn đang làm gì nhưng không hỏi gì cả, chỉ chuyên tâm đặt việc học nấu ăn lên hàng đầu.

Việc này cần một chút năng khiếu nấu nướng, may mà cần cù bù thông minh, sau nửa kỳ nghỉ hè thì nỗ lực của Tiêu Ninh cũng dần dần tăng lên. Đồ ăn không nuốt được lúc mới làm hiện giờ từ từ trở nên đẹp mắt và ngon miệng. Phong Thành yêu anh nên luôn tự cảm thấy khó chịu vì những sơ hở của hắn nhưng Tiêu Ninh không quan tâm chuyện đó. Lần nào cũng vậy, anh rất vui vì đã được gặp Phong Thành. Trên đời này chỉ có người này mới có thể khiến anh sẵn lòng rửa tay gác kiếm và làm canh cho hắn. Cũng chính vì vậy, mới để cho anh nếm trải một cảm giác thành tựu hoàn toàn khác.

Trong kỳ nghỉ hè, Tiêu Ninh và Lăng Ba có gặp qua vài lần, vì Mạc Nhan sống cạnh nhà họ nên Tiêu Ninh thường ra cửa là gặp. Nhưng những người này có vẻ bận rộn như Phong Thành, hơn nữa nhìn thấy anh thì thận trọng như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn, bộ dạng như sợ anh sẽ hỏi một câu đáng sợ nào đó. Tiêu Ninh nhìn ở trong mắt cười trong lòng, dù thông minh đến đâu thì giữa anh và họ vẫn có một khoảng cách, anh đã sống trong hai kiếp rồi.

Bọn họ tự cho là thần không biết quỷ không hay, mà Tiêu Ninh đã biết rõ tư tâm.

Vì vậy, anh cảm thấy mình càng yêu người đàn ông tên Phong Thành hơn.

Vì một Tiêu Ninh anh, hắn không ngần ngại tranh giành với cả gia tộc họ Phong, thậm chí còn lên kế hoạch để một lần nữa hạ gục Tập đoàn Toàn Cầu trước khi đối thủ bắt đầu, dù có thể phải chịu cảnh nghèo khó.

Nếu Tập đoàn Toàn Cầu trở thành vật trong tay Phong Thành, thì Phong gia nhất định nguyên khí đại thương, lúc đó Phong gia sẽ không còn lập trường khoa tay múa chân với anh và Phong Thành nữa. Tiêu Ninh chẳng biết mình nên vui vẻ hay u sầu, nghĩ đến việc Phong Thành sẽ đấu tranh với gia tộc ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy, trái tim của Tiêu Ninh đã mềm ra.

Ai mà ngờ một người đàn ông như Phong Thành cũng có lúc làm chuyện ngu ngốc, nhưng những việc ngu ngốc như vậy lại khiến Tiêu Ninh vô cùng vui vẻ.

Kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, thời tiết An Bình vẫn nóng không chịu nổi như trước. Sáng sớm Phong Thành đã đi ra ngoài bắt máy bay đi Bắc Kinh, hắn nói ngày mai sẽ không về, để Tiêu Ninh ở nhà không được đi ra ngoài miễn cho bị say nắng. Tiêu Ninh không phản bác chỉ tiễn Phong Thành ra khỏi cửa.

Đang định mông lung đi ngủ tiếp, chuông cửa lại vang lên.

Tiêu Ninh dừng chút, anh biết Phong Thành không bao giờ bấm chuông cửa, lúc này cũng không phải là Mạc Nhan. Cho nên anh nhìn qua mắt mèo, đứng ở ngoài cửa là một khuôn mặt xa lạ làm Tiêu Ninh nhíu mày, sau khi do dự trong giây lát, anh vẫn mở cửa.

Người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, cúi đầu cung kính và lễ phép, nói với giọng bình tĩnh, “Tiêu tiên sinh, xin chào, lão gia của chúng tôi muốn mời anh tới biệt thự Roland ngoại ô phía Đông vào lúc 7 giờ tối nay để tham dự bữa tối. Đây là thiệp mời, rất vui lòng được đón tiếp Tiêu tiên sinh.”

Tiêu Ninh nhìn tấm thiệp mời do người đàn ông trung niên đưa, toàn bộ là màu xanh ngọc bích, ở góc dưới bên phải tấm thiệp mời có đốt một đóa hoa lan vàng, nhìn thì có vẻ khiêm tốn nhưng lộ ra một chút khoa trương. Tiêu Ninh nhìn thoáng qua, trong nháy mắt liền rõ ràng, “Lão gia của ông là Phong lão tiên sinh Phong Đình?”

Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trong mắt người đàn ông trung niên, ông ta lập tức trả lời, “Đúng vậy, lão gia của tôi gần đây đến phía Đông An Bình để tránh cái nóng mùa hè. Tình cờ nghe nói Tiêu tiên sinh đang trong kỳ nghỉ hè, vì vậy yêu cầu tôi đưa thiệp mời Tiêu tiên sinh đến, đêm nay nhất định sẽ đón tiếp nồng nhiệt.”

Tiêu Ninh khẽ mỉm cười, vươn tay nhận lấy lời mời, cười nói, “Phiền ông chuyển lời cho Phong lão tiên sinh, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ.”

Người đàn ông trung niên gật đầu, nhìn Tiêu Ninh lần cuối rồi rời đi. Tiêu Ninh thấy ông lên chiếc BMW màu đen bên ngoài sân biệt thự, tài xế nổ máy, xe thuận lợi chạy về phía trước bỏ lại một làn khói dầu. Người đàn ông trung niên đã vào vị trí của ghế phụ, nói vậy chỗ ngồi phía sau hẳn là Phong Đình.

Tiêu Ninh cúi đầu mở thiệp mời ra xem, nét bút của Phong Đình gần giống với cách viết của Phong Thành nhưng dịu dàng hơn, bớt kiêu ngạo và độc đoán hơn Phong Thành. Tần Thư từng nói Phong Đình từ trước đến nay là một người không quyết đoán. Khi còn trẻ, ông nghe theo sự sắp đặt của lão gia tử Phong gia mà kết hôn với tiểu thư danh gia môn đăng hộ đối tên Nhan An Thanh, tức là mẹ của Phong Chính. Sau đó, ông gặp và yêu một người con gái cùng họ tên là Phong Nhã Vi. Mặc dù không có bất kỳ danh phận nào nhưng Phong Đình đối với bà rất ân cần, yêu thương săn sóc tỉ mỉ. Chỉ là không biết tại sao bà Phong Nhã Vi lại đột ngột qua đời, chỉ để lại một đứa con trai tên là Phong Thành.

Có lẽ vì tính tình Phong Đình như vậy nên lão gia tử Phong Khánh đã nuôi dưỡng cháu trai Phong Chính của mình để tiếp nhận tập đoàn Tập đoàn Toàn Cầu. Như vậy có thể thấy được, Phong Đình chỉ là một kẻ nhàn nhã với danh hiệu cao quý ở Phong gia mà thôi.

Sự việc trong hào môn thế gia ban đầu là mới mẻ, sau đó là bẩn thỉu khó coi không thể phơi bày ra ánh sáng. Tiêu Ninh ném thiệp mời lên bàn trà, dù không biết vì sao Phong Đình đột nhiên yêu cầu anh đi dự tiệc, có thể đoán được không phải chuyện tốt gì. Bây giờ anh có thể gọi điện thoại báo cho Phong Thành hay chuyện này nhưng anh không làm gì cả, chỉ chậm rãi đi lên lầu. Trên giường vẫn giữ nhiệt độ cơ thể của Phong Thành, vậy là anh ôm chăn bông tiếp tục ngủ.

Tên Phong Thành kia chắc là nghĩ đi công tác hai ngày, tối hôm qua hắn muốn anh một lần rồi thêm một lần, tới bây giờ thắt lưng vẫn còn hơi đau. Tiêu Ninh oán trách hắn vài câu liền ngủ say.

Không có Phong Thành, Tiêu Ninh ngay cả bữa trưa cũng bỏ. Tuy rằng Phong Thành người ở Bắc Kinh, nhưng tâm đã đoán trước chuyện này. Vì vậy, chỉ sau 12 giờ đã có người giao bữa ăn tới, chính là mấy món mà Tiêu Ninh đã ăn khi nhập viện. Người chuyển hàng đặt hộp thức ăn ba tầng tinh xảo lên bàn ăn, sau đó hỏi Tiêu Ninh muốn ăn gì vào buổi tối. Tiêu Ninh mỉm cười lắc đầu nói rằng buổi tối cậu sẽ tự làm thì người nọ mới rời đi.

Sau khi ăn xong bữa trưa đẹp đẽ, Tiêu Ninh lường trước giờ này Phong Thành có lẽ đang nghỉ ngơi nên không gọi điện thoại, nửa buổi chiều Phong Thành mới gọi lại. Tiêu Ninh đã báo cáo trung thực hành trình ngày hôm nay nhưng không đề cập đến chuyện dự tiệc mà Phong Đình mời. Phong Thành cũng không nghi ngờ gì, chỉ yêu cầu anh phải chú ý an toàn đi ngủ sớm các loại rồi cúp máy.

Tiêu Ninh nhìn màn hình điện thoại đen kịt, trong lòng đột nhiên rất muốn Phong Thành.

Thực sự là… tự già mồm tức giận.

Từ trước dù cho có bể đầu chảy máu cũng chưa từng có lúc yếu đuối giống như bây giờ, mới xa rời Phong Thành vài tiếng đã bắt đầu thấy nhớ nhung.

Sáu giờ chiều, Tiêu Ninh ăn mặc chỉnh tề, đeo chiếc đồng hồ Phong Thành mới mua mấy ngày trước rồi đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi hoa viên đã thấy Mạc Nhan đang dựa vào cửa chiếc xe thể thao màu đỏ mới mua của anh ta, mặc một bộ âu phục màu đen tươm tất, mái tóc chải tỉ mỉ, một đôi mắt đào hoa hàm ý xuân tình, giống như thiếu gia Phan An chạy ra khỏi bức tranh. Mạc Nhan bất ngờ khi thấy anh đi ra, sau đó mỉm cười, “Cậu có muốn ăn gì đó trước khi đi không? Miễn cho tới buổi tiệc cậu ăn không vô.”

Tiêu Ninh nhướng mày, hai tay ôm ngực nhìn anh ta, “Làm sao anh biết tôi đi dự tiệc?”

Mạc Nhan đưa tấm thiệp mời màu xanh lam hoàng gia trong tay ra, “Tôi cũng có tên trong danh sách mời.”

Tiêu Ninh đương nhiên không tin lời bào chữa này cũng không phản bác, chỉ đi tới mở cửa ghế phó lái ngồi vào. Mạc Nhan cũng lên xe, vừa nổ máy vừa hỏi anh, “Có muốn ăn cái gì trước không?”

Tiêu Ninh dựa vào lưng ghế mềm, nghịch chiếc nhẫn cầu kỳ trên cổ, hỏi, “Phong Thành biết tối nay tôi đi dự tiệc sao?”

Ngón tay Mạc Nhan dừng lại, Tiêu Ninh thấy vậy, nói, “Kỳ thực, một mình tôi có thể xử lý.” Mạc Nhan lắc đầu, giọng điệu nặng nề, “Cậu chưa từng thấy thủ đoạn của những người Phong gia đó đâu. Phong Thành có kể về chuyện anh cả của anh ấy chưa?”

Tiêu Ninh lắc đầu, “Chỉ đề cập một chút.”

“Phong Việt, anh cả của Phong Thành, vốn là người thừa kế thứ nhất của Phong gia, nhưng lại yêu một người đàn ông. Về sau chuyện này bị người trong gia tộc biết được. Gia tộc trăm năm như Phong gia làm sao có thể để chuyện ầm ĩ lên được. Để dập tắt sự việc này, Phong lão gia tử đã sai người bí mật giết chết người yêu của Phong Việt đồng thời trục xuất Phong Việt ra khỏi gia phả nhà họ Phong. Cho đến bây giờ không biết Phong Việt còn sống hay đã chết. Đó là một bài học to lớn, Phong Thành không thể để cậu một mình đối phó với người của Phong gia, có tôi đi cùng, nếu họ muốn làm điều gì đó với cậu cũng sẽ có chỗ cố kỵ.”

Tiêu Ninh nghe vậy, thật lâu không lên tiếng, Phong Việt không bảo vệ được người mình yêu, cho dù còn sống có lẽ cũng chỉ là chịu tội, chẳng thà chết còn hơn.