Tế Thủy Trường Lưu

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Tiêu Ninh bắt xe buýt đến chỗ bà cố, hiện tại thời gian còn sớm, anh đoán bà cố chắc chưa ăn sáng nên đi dạo phố mua cháo và vài món ăn nhẹ. Có vẻ bà thức dậy được một lúc, bà mặc bộ quần áo sa tanh luyện công, trên tay cầm một thanh nhuyễn kiếm có tua màu đỏ, từ từ chỉ hai ngón tay. Tiêu Ninh nhìn khuôn mặt đã già nua của bà trong ánh ban mai, như thể anh đã nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp động lòng người.

Ai rồi cũng sẽ già đi. Anh đã từng nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ không thể chấp nhận chuyện hoa tàn ít bướm như thế. Cuối cùng, khi đến thời khắc kia, anh nhận thấy rằng thực ra không có gì mà không thể chấp nhận được.

Tiêu Ninh đứng ở cửa đã lâu, bà cố nhìn thấy anh, lập tức dừng kiếm trong tay vẫy vẫy anh, “Tiểu Ninh, sao con lại tới sớm như vậy? Hôm nay là cuối tuần, không ngủ lâu hơn một lát à.”

“Bà cố, con nhớ bà nên đến gặp bà.” Tiêu Ninh đi tới, đặt bữa sáng trên chiếc bàn vuông sạch sẽ trong sân, vươn cánh tay ôm lấy thân hình gầy gò của bà cố, nói như một đứa trẻ 14 tuổi với ngữ điệu miễn cưỡng làm nũng.

“Tiểu Vũ không đi cùng con hả?” Bà cố ngồi xuống, cười dịu dàng hỏi.

Tiêu Ninh dừng lại, mỉm cười, “Em ấy đi mua sắm với một người bạn, lần sau con sẽ dẫn em ấy đi cùng.”

Bà cố gật đầu, nhìn bữa sáng vừa mua xong, trên mặt lại nở nụ cười, “Tiểu Ninh của bà đã lớn rồi, còn biết mua bữa sáng cho lão phu nhân.”

Tiêu Ninh đi vào bếp lấy bát đổ cháo ra, bày đồ ăn kèm và bánh màn thầu lên đĩa sạch, đưa đũa cho bà cố, “Bà cố, ăn lúc còn nóng, để lạnh sẽ không ngon.”

Bà cố khi còn trẻ chắc hẳn là một người phụ nữ thanh lịch, hào sảng, dù thời gian trôi đi, tuổi thanh xuân không còn thì vẫn thấy bóng dáng của tuổi thanh xuân trong từng cử chỉ của bà, ngay cả những việc ăn uống đơn giản cũng đủ để xem một hoặc hai điều ấy.

Bà cố nhìn thấy đứa cháu nhỏ ngồi bên cạnh lật xem tạp chí cũ, liền hỏi tại sao không ăn, Tiêu Ninh vội vàng nói, “Con ăn rồi bà cố, bà ăn từ từ.”

Sau khi bà cố ăn sáng xong, Tiêu Ninh đem bát đĩa vào bếp rửa sạch sẽ, sau đó anh bước ra nói chuyện với bà cố, hai bà cháu ngồi dưới gốc cây hoè* lớn nói chuyện phiếm trên chiếc bàn vuông vắn. Bà cố sống một mình, ngoại trừ người làm việc theo giờ được mời đến giúp nấu ăn và dọn dẹp, bà không ở chung với ai khác. Yêu cầu bà đi cộng đồng để gặp gỡ những người cùng lứa tuổi, bà nghĩ vậy ồn ào quá, nên ngồi trong sân nhỏ này một mình thì tốt hơn. Còn khi gặp cháu trai trẻ tuổi nhưng hiểu chuyện này, luôn có chuyện nói không hết.

* Hoa hòe hay cây hòe (danh pháp: Styphnolobium japonicum (L.) Schott, syn. Sophora japonica) là loài thực vật thuộc họ Đậu. Hoa hòe là cây bản địa Đông Á (chủ yếu là Trung Quốc; và như tên gọi Latin, nó được di thực đến Nhật Bản). Tại Việt Nam hòe được trồng làm cảnh và dùng làm thuốc. Thường dùng hoa hòe và quả hòe. (Theo wiki)

chapter content



Những sự thật thú vị lúc còn trẻ, ông cố đôi khi tính khí nóng nảy còn con cái nhà ai mới sinh, lớn rồi thì dễ thương làm sao nhưng họ hàng không nhận, chuyện nhà vừa kể ra đã như máy hát. Tiêu Ninh ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, thổi trúng cây hoè lá xanh biếc vang lên xào xạt. Không khí dường như cũng dần dần trôi qua chậm rãi, Tiêu Ninh tựa vào thân cây hoè to lớn với một nụ cười an tĩnh.

Khi đã gần trưa, người dì đang giúp bà cố nấu cơm đi vào, nhìn thấy hai người đang hòa thuận trong sân, trên khuôn mặt tối từ từ nở một nụ cười chân thành, “Tiểu Ninh đến thăm … bà cố nữa à?”

Tiêu Ninh gật đầu với dì, người dì nói, “Tiểu Ninh ở lại ăn trưa đi. Ta nấu ăn xong phải về ngay. Cháu trai của ta mới tập bò, cầm lấy cái gì thì cho vào miệng cái đó, đêm thì thức, ban ngày buồn ngủ, làm ta mệt muốn chết.”

“Dì à, dì có thể trở về sau khi làm bữa ăn. Hôm nay con ở đây với bà cố.” Lúc trước khi Tiêu Ninh nhìn thấy người dì này, anh chỉ cảm thấy hàm răng trắng đều không hợp với khuôn mặt đó khi dì cười, nhưng hôm nay lại cảm thấy thân thiết.

Dì bưng thức ăn đã nấu xong lên bàn, bà cố kêu bà bưng ra cái bàn vuông ngoài sân, cười cười rồi để dì đi.

Mặc dù trước đây Tiêu Ninh rất thích bà cố, nhưng mỗi lần nhìn bà xong đều vội vàng chạy đi, bọn trẻ luôn cảm thấy không có đủ thời gian để chơi, chúng ước một phút có thể dùng như hai phút. Tiêu Ninh đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh chiếc bàn vuông, và miếng cơm trắng ngần trong bát sứ trắng xanh, lại chợt thấy nghẹn ngào, bà cố ở đối diện nhìn anh âu yếm, giọng nói như già nua nhưng rõ ràng, “Tiểu Ninh, ba mẹ đi rồi, con phải chịu khó một chút. Tiểu Vũ đứa nhỏ này tuy rằng thông minh, nhưng phương diện xử sự vẫn còn khiếm khuyết.”

Tiêu Ninh vội vàng đáp ứng, gắp một đũa thịt lợn hấp vào trong bát của bà cố, “Bà cố, tốt hơn hết là con và Tiểu Vũ chuyển qua sống cùng bà.”

Nghe vậy, bà cố ăn cơm rồi cười nói, “Con ngoan, bà cố sống một mình quen rồi. Ở đây không gần trường học, các con chạy tới chạy lui mệt mỏi lắm.”

“Không sao đâu. Con và Tiêu Vũ có thể đi xe đạp, vừa ra ngoài còn có xe buýt. Rất thuận tiện”, Tiêu Ninh khẳng định không ngừng về vấn đề này. “Hơn nữa, ở đây yên tĩnh, yên tĩnh hơn nhiều so với tiểu khu chúng con đang sống, dễ học tập.”

Bà cố thấy anh nhất quyết muốn dọn vào ở đành gật đầu đồng ý.

Tiêu Ninh cười nhẹ vùi đầu ăn.

Bác trai và bác gái tới đây quậy mấy lần rồi cũng không biết, may mà bà cố dù sao cũng là bà nội của bác trai, dù bác trai có quá phận thế nào đi nữa cũng không dám làm quá lớn, thế nhưng Tiêu Ninh vẫn chưa yên lòng. Nhớ tới kiếp trước khi bà cố biết được bác trai đã nuốt tiền của bố mẹ và đối xử không tốt với hai anh em, bà bèn đến nhà tìm bác trai nói chuyện để rồi bị lời nói của bác trai bác gái kích thích làm bệnh tim tái phát. Dù đã được đưa đi khám nhưng vẫn không thể cứu vãn.

Trên đời này nhiều khi bất lực chính là như vậy, gia đình nào cũng có kinh khó tụng, dù vậy vẫn phải tụng như thế này hàng ngày.

Cuộc sống không bao giờ tử tế, nó luôn có thể nghĩ ra nhiều cách khác nhau để hành hạ người.

Tiêu Ninh nhìn bà cố của mình ăn chậm rãi, ngón tay khô ráp như rễ cây cổ thụ, trên ngón áp út bà đeo một chiếc nhẫn vàng đã cũ, đó là của hồi môn do gia đình bà tặng khi bà được gả vào Tiêu gia. Thời điểm đó giá vàng cao ngất, chiếc nhẫn này đã chứng kiến ​​bà từ một tiểu thư hoàng kim trở thành một người phụ nữ bình thường lo toan củi, gạo, dầu, muối.

Sau bữa trưa, Tiêu Ninh rửa bát, lúc anh bước ra, bà cố đang nằm trên chiếc ghế dài mềm mại dưới tán cây, đôi mắt hơi nhắm lại với vẻ mặt hiền hậu.

Nắng trưa không gắt lắm, từ tán lá sum suê trên đầu phản chiếu ánh sáng loang lổ và bóng cây xuống mặt đất, những nếp nhăn trên gương mặt bà cố ngày càng lộ rõ ​​dưới ánh mặt trời, giống như những vết hằn hàng năm của tháng năm, năm này qua năm khác, hàng chục năm sau đó, như mọc đầy cỏ dại.