Tế Thế

Chương 6




Sắc trời dần ngả về chiều muộn, phố phường lên đèn, mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ những hộ gia đình khiến cước bộ người qua đường càng thêm vội vã.

Bạch Tu Đại Tiên và Ôn Cố sóng vai thong thả về khách sạn, đặc biệt nổi bật giữa dòng người đang vội vàng bước đi.

Bạch Tu Đại Tiên hỏi: "Tiếp theo ngươi có dự định gì không?"

Ôn Cố đáp: "Ta tính đến tập đoàn Lăng Thiên làm việc."

"Việc gì?"

Ôn Cố không trả lời được.

"Ta đã thay ngươi điều tra rõ ràng lai lịch của Cảnh Tụng Bình. Phụ thân là thư ký riêng của Trọng Quốc Cường, rất được trọng dụng, đáng tiếc là mất sớm. Cảnh Tụng Bình và Trọng Thế Hoàng quen nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt. Sau khi trưởng thành, hắn sáng lập công ty bảo vệ Chân Bình An, được Trọng Quốc Cường giúp đỡ không ít." Ông nhìn vẻ mặt khâm phục của Ôn Cố mà lòng có chút lâng lâng, "Niệm tình ngươi là lần đầu điên, ta mới ra tay tương trợ, từ nay về sau, ngươi phải tự tìm hiểu các tư liệu liên quan."

Ôn Cố khiêm tốn xin chỉ bảo: "Thỉnh đại tiên chỉ điểm phương pháp tìm hiểu."

Bạch Tu Đại Tiên cười tủm tỉm, duỗi tay chỉ: "Cứ bấm tay tính toán như vầy nè."

"..." Ôn Cố mặt không đổi sắc hỏi: "Quên chưa hỏi đại tiên trước khi phi thăng trước thuộc môn phái nào?"

Bạch Tu Đại Tiên tự hào nói: "Hành Thiên Đạo!"

Ôn Cố đương nhiên đã từng nghe qua Hành Thiên Đạo, khai sơn thuỷ tổ là Thần hộ vệ thiên đạo Tất Hư. Nhớ năm đó, Hành Thiên Đạo tọa lạc tại Bồng Lai, một trong tam đại thánh sơn bên cạnh Côn Lôn và Tu Di. Khi ấy, phong quang vô lượng, đế vương nhân gian cũng phải lễ nhượng ba phần. Mãi đến khi truyền nhân cuối cùng của Hành Thiên Đạo phi thăng, Bồng Lai dần xuống dốc, tụt xuống hạng cuối trong tam đại thánh sơn.

Bạch Tu Đại Tiên là truyền nhân của Hành Thiên Đạo có khả năng suy luận xuất thần nhập hóa, biết lai lịch của Cảnh Tụng Bình cũng chẳng có gì lạ.

Bạch Tu Đại Tiên không cần hỏi cũng biết suy nghĩ trong lòng Ôn Cố, cười nói: "Ngươi hối hận vì làm kiếm tu?"

"Đương nhiên không hối hận." Ôn Cố đáp.

Bạch Tu Đại Tiên giả vờ thở dài: "Đáng tiếc. Nếu ngươi bái sư thành môn hạ của Hành Thiên Đạo thì đã có thể giống ta, không cần ra khỏi nhà cũng biết chuyện thiên hạ."

Ôn Cố buồn bã: "Lúc ta sinh ra, truyền nhân cuối cùng Hành Thiên Đạo đã phi thăng thành tiên."

Bạch Tu Đại Tiên nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, ta chính là vị truyền nhân ấy."

"Tại sao đại tiên không tìm y bát truyền nhân?"

"Rút kinh nghiệm từ sư phụ, khụ, dạy đồ đệ mệt lắm."

"..."

Bạch Tu Đại Tiên nói: "Trở lại chuyện chính. Lần này, ta đã chuẩn bị thân phận và giấy chứng nhận cho ngươi, ngươi chỉ cần quan tâm một chuyện."

Ôn Cố hỏi: "Chuyện gì?"

"Giao tiếp cho tốt."

"..."

Bạch Tu Đại Tiên về khách sạn trả phòng, dẫn Ôn Cố quẹo vào một cái rương trông như khe nứt. Con hẻm nhỏ có tường vây rào tới tận công trường, máy móc như hươu cao cổ đang kiễng chân nhìn trời, ngoài ra còn có nhà lầu, khách sạn, siêu thị, nhà ở. Trong hẻm có hàng rong bán bánh nướng, thịt nướng xiên que, vô cùng náo nhiệt.

Ôn Cố theo Bạch Tu Đại Tiên vào một tòa nhà vừa nhìn đã biết là có niên đại rất lâu, vách tường hai bên loang lổ đầy dấu vết quảng cáo linh tinh, dưới chân là cầu thang xi măng sứt mẻ lỗ chỗ.

Thấy nhiều khoa học kỹ thuật tiên tiến rồi, giờ thoáng cái nhìn thấy phòng ở cũ nát như vậy, Ôn Cố bị sốc nặng.

Bạch Tu Đại Tiên lên tầng năm, móc chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, hỗn hợp mùi khí gas gay mũi và mùi nấm mốc ập thẳng vào mặt, khiến Ôn Cố chỉ còn cách một bậc thang phải lùi lại.

Bạch Tu Đại Tiên cười híp mắt tiếp đón cậu: "Vào đi, đây là nhà ngươi."

Ôn Cố: "..."

Chờ Bạch Tu Đại Tiên sắp xếp phòng ốc xong, Ôn Cố mới tiến vào. "Vì sao..." Cậu nói một nửa thì bắt gặp ánh mắt không vui của Bạch Tu Đại Tiên, âm cuối lập tức run lên, "Vì sao... đây, đây... lại là nhà của ta?"

Mặc dù không thuận lợi, nhưng rốt cuộc cũng hoàn thành được bước đầu tiên. Bạch Tu Đại Tiên hết sức vui mừng: "Đúng vậy. Ngươi vừa hóa thân thành người phàm, đương nhiên phải có nơi ở. Chỗ này tuy đơn sơ, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại đều rất nhanh chóng và thuận lợi, ngươi đi làm cũng tiện."

Ôn Cố đánh giá nội thất bên trong, tuy là hai thất một thính một trù một vệ, nhưng khách thính rất nhỏ; ngọa phòng (phòng ngủ) một lớn một nhỏ, lớn hướng nam, nhỏ hướng bắc; buồng vệ sinh rất tối; trù phòng nhỏ nhất. Cũng may cậu không có nhu cầu gì về chỗ ở, vuốt cằm: "Nếu không có... cái mùi kỳ cục thì tốt rồi."

Bạch Tu Đại Tiên bảo: "Ngươi nói vậy nghe càng không được tự nhiên, không bằng suy ngẫm ba giây rồi hẵng mở miệng. Nghĩ ra dùng tên gì chưa?"

Ôn Cố suy nghĩ ba giây rồi trả lời: "Ôn Tri Tân."

"Ngươi cho Trọng Thế Hoàng biết tên chưa?"

"... Rồi."

"Ôn Cố, Ôn Tri Tân. Ngươi nghĩ hắn đoán không ra thân phận của ngươi chắc?"

Ôn Cố nghĩ nghĩ: "Vậy gọi là Cố Ôn đi."

"Cố Ôn cút?"

"..." Ôn Cố nhớ từ đầu tiên Trọng Thế Hoàng nói với mình hình như là "cút" thì phải?

Bạch Tu Đại Tiên lấy một chứng minh thư ra đưa cho cậu, "Triệu Thụ Thanh, người thôn Triệu gia, sinh ngày 27 tháng 4 năm 1994."

Ôn Cố nhìn chân dung của mình trên chứng minh thư, nhíu mày: "Sao lại họ Triệu?" Cậu nhớ tới Triệu Minh.

"Triệu Tiền Tôn Lý... Cho nên họ Triệu."

"Có thể thay đổi không?"

"Không thể. Chú ý cách dùng từ."

Ôn Cố cúi đầu nghĩ nghĩ, nghĩ đến một từ mới học được trong TV: "Dân chủ giả tạo."

Bạch Tu Đại Tiên coi nhẹ bất mãn của cậu, nói tiếp: "Lúc nhỏ, ngươi ở trên núi, phụ thân biết võ nhưng có khuynh hướng bạo lực. Năm chín tuổi, mẹ ngươi bỏ trốn cùng gã bán hàng rong. Cha ngươi say rượu, ngươi bị đánh đến thừa sống thiếu chết, từ đó, võ càng luyện càng giỏi. Vào năm mười sáu tuổi, ngươi đánh bại cha ngươi rồi trốn khỏi nhà, tìm được một công việc trên trấn, làm được một năm thì đắc tội đại ca địa phương. Sau đó, ngươi chạy tới Long Thành nương nhờ huynh đệ tốt thời thơ ấu Triệu Sâm."

"Họ Triệu nữa hả?"

"Ngươi là người thôn Triệu gia, đại đa số ngươi đều mang họ Triệu. Cẩn thận nghe, cấm ngắt lời!" Bạch Tu Đại Tiên tiếp tục thêu dệt chuyện xưa, "Trước đây bạn ngươi làm việc tại công trường này, nhưng mấy hôm trước gặp tai nạn trên công trường, Triệu Sâm hi sinh vì nhiệm vụ. Ngươi cãi nhau với đốc công, một mình bỏ đi, hiện tại đang tìm việc mới."

Ôn Cố không ngờ ông thế mà thêu dệt được một bối cảnh kĩ càng tỉ mỉ như vậy: "Có bị nghi ngờ không?"

Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Ta chỉ nói cho ngươi biết, dĩ nhiên không sợ bại lộ, ngươi phải nhớ kĩ những thứ này, sẽ có lúc dùng đến."

Ôn Cố tức giận: "Đáng tiếc ta không hiểu rõ về xã hội hiện đại lắm, tìm việc làm e là... không dễ đâu."

Bạch Tu Đại Tiên nói: "Dĩ nhiên không dễ. Ngươi không chỉ không hiểu rõ về xã hội hiện đại, mà còn nói lắp."

"..."

"Ta tính rồi, ba ngày sau sẽ có một cơ hội. Trong ba ngày này, ngươi phải học tập cách nói chuyện và các thường thức hiện đại cho đàng hoàng. Còn nữa, biến về nguyên dạng, đổi kiểu tóc đi."

Ôn Cố nghe ông an bài thỏa đáng, trong lòng bình tĩnh hẳn: "Đa tạ đại tiên."

Bạch Tu Đại Tiên liền nói "không cần", nghĩ thầm: ai bảo ta độ hóa ngươi quá trễ, hại ngươi quăng mất một hồn một phách, sẵn hổ thẹn cho trước đây luôn.

Ba ngày này, Bạch Tu Đại Tiên hối hả ngược xuôi, thường xuyên mất tích không thấy mặt. Ôn Cố ngày đêm xem TV học cách ăn nói, ngẫu nhiên còn xuống lầu tìm hàng xóm xung quanh nói chuyện phiếm. Tướng mạo cậu anh tuấn, khí chất nho nhã, rất được người thích. Chỉ vỏn vẹn ba ngày, cả ông chủ siêu thị, người bán bánh nướng và xiên nướng lẫn thợ cắt tóc đều biết trong tiểu khu có một tiểu tử khôi ngô vừa lễ phép, vừa thích nói chuyện.

Ba ngày sau, Bạch Tu Đại Tiên mang cho cậu một bộ tây trang màu đen.

Ôn Cố thay xong, anh tư bộc phát, trong dáng vẻ giỏi giang hoạt bát của thanh niên thế kỷ 21 mang theo vài phần di phong dư vận* của cổ nhân.

*sức quyến rũ còn sót lại của người xưa

Bạch Tu Đại Tiên nhìn cậu, lúc sau mới nói: "Có thể... thô tục chút không?"

"Gì cơ?"

Dạo gần đây, Cảnh Tụng Bình bận đến chóng cả mặt, thiếu nhân thủ trầm trọng, không thể không phát anh hùng thiếp đi khắp nơi, thỉnh cầu anh hùng hào kiệt trong thiên hạ gia nhập liên minh. Nhưng có Bá Nhạc (1), lại không có thiên lý mã. Trong hai ngày, phần lớn chỉ có người trẻ tuổi ỷ mình có thể lực hưởng ứng lệnh triệu tập, chỉ riêng người từng đi lính đã vô cùng ít, càng miễn bàn đến dân chuyên nghiệp. Hắn không có thời gian đào tạo người mới, cũng không muốn lãng phí lương thực nuôi sâu gạo, nên người thật sự được chọn không có bao nhiêu.

Cho nên, lúc bộ phận nhân sự bảo có một tuyệt đỉnh cao thủ, hắn một hơi ăn hết mì, rồi chạy thẳng ba tầng lầu, vội vàng tìm tới phòng thông báo tuyển dụng.

Trong phòng, một thanh niên đeo kính gọng đen, để tóc mái ngố, mặc áo sơmi in hoa kỳ quái, quần ống loe dài rộng, đang mặt không đổi sắc nhìn về phía trước.

Cảnh Tụng Bình tới gần cậu: "Cậu tên gì?"

Thanh niên chậm rãi trả lời: "Triệu Thụ Thanh."

Cảnh Tụng Bình hỏi: "Từng học võ chưa?"

"Học rồi."

"Có chiến tích gì không?"

"... Đánh bại ba tôi." Ôn Cố thành thật nhớ kỹ lý lịch sơ lược mà Bạch Tu Đại Tiên nói với cậu.

Cảnh Tụng Bình bị chọc cười: "Cậu đánh ba mình?"

Ôn Cố đáp: "Ông ta đánh tôi, còn đánh mẹ tôi, tôi chỉ phòng vệ."

Cảnh Tụng Bình nói: "Đứng lên, đánh hai cái cho tôi xem."

Ôn Cố là kiếm tu, đã học qua chiêu thức võ công, đánh quyền chỉ là căn bản. Cậu đứng lên đánh một bộ quyền bài bản.

Cảnh Tụng Bình thấy cậu ra quyền nhanh như gió, hạ bàn* rất tốt, mắt sáng lên: "Có dám đánh nhau không?"

*Hạ bàn là vùng từ eo trở xuống, chủ yếu là phần chân. Đây là một thuật ngữ võ thuật chỉ khả năng giữ thăng bằng và xuất kích của người tập võ.

Ôn Cố nói: "Đánh chết không bồi thường."

Cảnh Tụng Bình cười to: "Đánh chết tôi chịu trách nhiệm!"

Ôn Cố vốn tưởng hắn sẽ tìm người tới, ai ngờ Cảnh Tụng Bình lại đưa cậu lên xe, vượt qua mấy dãy phố, tới cái gara ba ngày trước từng đến.

Ôn Cố căng thẳng. Chẳng lẽ thân phận bị phát hiện?

Lần này, Cảnh Tụng Bình không bỏ lại cậu trong gara, mà mời cậu xuống xe, vào thang máy lên lầu. Trên đường đi, Cảnh Tụng Bình lại hỏi kinh nghiệm của cậu, Ôn Cố lặp lời y lời Bạch Tu Đại Tiên.

Nghe kinh nghiệm từng trải, Cảnh Tụng Bình cảm thấy cậu là một nhóc côn đồ, nhưng người trước mắt này cho hắn cảm giác không phải như vậy, có chút không hài hòa.

Thang máy lên tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, ánh nắng rực rỡ tràn vào, một bóng người đang đứng ngược sáng, không thấy mặt nhưng vẫn cảm giác được sự cao lớn uy mãnh không thể khinh thường.

Cảnh Tụng Bình giang hai tay ôm người nọ, "Tôi tìm cho anh một cao thủ, đến khoa tay múa chân với cậu ta đi!" Hắn quay đầu nói với Ôn Cố, "Vị này là Chu Phục Hổ, cao thủ Thiếu Lâm chính tông, am hiểu nhất là thiết đầu công (2)."

Chu Phục Hổ đánh giá Ôn Cố: "Mấy tuổi?"

Ôn Cố nói: "Hai mươi mốt."

Chu Phục Hổ hỏi: "Luyện mấy năm rồi?"

Ôn Cố trả lời: "Mười sáu năm."

Cảnh Tụng Bình chuyển hướng sang bên cạnh cửa: "Tôi sang chào hỏi Trọng tiểu tiên sinh, các cậu cứ đi trước đi."

Chu Phục Hổ mang Ôn Cố vào phòng kế bên. Trong phòng có đủ loại vũ khí vận động, còn có bao cát, cọc người gỗ. Anh ta hỏi Ôn Cố: "Am hiểu cái gì?"

Ôn Cố buột miệng: "Kiếm!"

Chu Phục Hổ nói: "Thứ này không tiện mang theo, dùng tay không được không?"

Ôn Cố đáp: "Cũng được."

"Cậu muốn khởi động trước không?" Chu Phục Hổ đang nói, trước cửa bỗng xuất hiện thêm hai người.

Cảnh Tụng Bình chỉ vào Ôn Cố: "Người tôi nói là cậu ta."

Trọng Thế Hoàng nhìn Ôn Cố, cau mày: "Cận thị à?"

Ôn Cố: "..." Đây là Bạch Tu Đại Tiên bắt cậu đeo, ai bảo ánh mắt cậu sắc bén quá làm chi.

—–

(1) Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

(2) Thiết đầu công: thiết đầu công (đầu sắt), còn gọi là thạch đầu công (đầu đá): là công pháp ngạnh công thuộc kình lạc dương cương, là công pháp chủ yếu luyện thủ bộ. "Đầu" trong công pháp Thiếu Lâm được xem là thủ lĩnh của các bộ vị. Ngoài việc nhấn mạnh thủ bộ liên quan trực tiếp tới tinh thần, kình lực, sự nhanh nhạy, tốc độ, sự biến hóa của toàn bộ cơ thể còn nói rõ trong thực tiễn chiến đấu đầu có tác dụng độc đáo khi công địch. Khi tấn công mặt, sườn, bụng, ngực, lưng những bộ vị yếu hại của đối thủ, sử dụng đòn đánh bằng đầu có thể phát huy uy lực đặc biệt.