Tế Thế

Chương 30




Ngoại trừ kẻ cầm súng chạy ra đầu tiên, Lương Bính Trì còn hai trợ thủ nữa cũng mang ma khí giống ông ta.

Một tên có biệt danh là Đại Quỷ, tóc dài đến vai, xanh xao vàng vọt, xương gò má nhô cao, trông chẳng khác gì ma quỷ. Tên kia gọi là Nhất Dũng, vóc người lùn chỉ cao 1m6, thân hình hơi mập, eo thô mông phì. Thái độ Lương Bính Trì đối với bọn họ cực kỳ thân cận, hoàn toàn khác với tên cầm súng, bốn người tụ lại một chỗ nom như ba hạc một gà.

Gà không dám đến quá gần hạc, chỉ có thể tìm cảm giác tồn tại trước mặt phượng hoàng sa cơ đến gà cũng không bằng – Ôn Cố.

Ôn Cố: "Bọn họ đều là trợ thủ của Lương Bính Trì à?"

Kẻ nọ cảnh giác: "Mày muốn dụ tao mở miệng hả?"

"Có gì không thể để tôi biết sao?" Ôn Cố giơ hai tay hai chân bị trói, vô tội hỏi.

Lương Bính Trì từ xa liếc mắt nhìn sang, rồi lại đảo về, hiển nhiên không để ý đến cuộc nói chuyện của họ.

Kẻ nọ ngồi một lát, nhịn không được mở máy hát: "Đừng tưởng mày có chút võ mà đã nghĩ mình giỏi lắm, nếu đánh nhau thật, mày không đỡ nổi một chiêu của bọn họ!"

"Bọn họ có bản lĩnh gì?"

Kẻ nọ do dự, cảm thấy nói ra cũng không sao, dù sao thằng này cũng sống không lâu nữa, "Anh Đại Quỷ xuất quỷ nhập thần, có thể đi tới bất cứ nơi nào."

Ôn Cố: "Tôi kiếm được tiền cũng có thể ngồi máy bay đến bất cứ nơi nào."

"Làm sao mà giống được! Anh Đại Quỷ có thể xuyên tường."

Ôn Cố đánh giá Đại Quỷ, gã mặc quần áo màu đen, trông hao hao giống Hắc Vô Thường. Chẳng lẽ lúc ở trại tạm giam, Kim Khoan Giang nhầm mình với gã? "Vậy Nhất Dũng thì sao?"

Kẻ nọ phát một cái lên đầu Ôn Cố! "Ai cho mày gọi là Nhất Dũng? Phải gọi là anh Nhất Dũng!"

Ôn Cố bị đánh mà có chút mơ hồ. Từ sau khi sư phụ đi về cõi tiên thì không còn ai đánh vào đầu cậu nữa.

Kẻ nọ nhìn vẻ đáng thương của Ôn Cố, trong lòng sung sướng, nói: "Anh Nhất Dũng biết phun lửa, thần kỳ hơn cả Na Tra."

Phun lửa xuyên tường... Lẽ nào bọn họ là ma tu? Nhưng vì sao ma khí trên người họ cực kỳ khác với ma tu cậu từng gặp? Chẳng những nhạt hơn, mà còn mang theo hơi thở không ăn nhập với thân thể.

Ôn Cố: "Anh tìm được họ ở đâu?"

Kẻ nọ thấy Lương Bính Trì đi tới, lập tức đẩy cậu ra, cất lời tàn khốc: "Mày hỏi nhiều thế làm gì?!"

Ôn Cố: "..."

Lương Bính Trì: "Nhóc họ Lưu muốn đi tiểu, mày dẫn cậu ta đi."

Kẻ nọ vội vàng vâng lời.

Lương Bính Trì nhìn Ôn Cố: "Cậu ít giở trò đi."

Ôn Cố nở nụ cười vô hại với cả người lẫn vật.

Ôn Cố là một con tin xuất sắc, không ầm ĩ không làm khó, im lặng an phận, ăn ít, còn không đi vệ sinh. So với cậu, Lưu Hán Tư mới đầu thì cãi nhau, giờ thì liều chết đi WC quả thực không đủ tiêu chuẩn chút nào. Vốn y còn được một mình chiếm một phòng, sau đó Lương Bính Trì phiền không chịu nổi nữa, dứt khoát nhốt y chung với Ôn Cố trong kho hàng lớn, để kẻ nọ trông coi.

Tám chuyện một hồi, Ôn Cố biết kẻ nọ tên là A Sâm, đàn ông độc thân, hâm mộ ngôi sao nữ Quan Lâm Lâm, mơ ước mua được một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách và một chiếc BMW xám bạc. Nhất Dũng và Đại Quỷ là đồng hương cùng đến từ một thôn hẻo lánh trên núi thuộc tỉnh Đại C. Lương Bính Trì từng ở đó vài năm, nhưng ông ta có năng lực đặc biệt gì hay không thì A Sâm không biết. Vì trước khi ông ta ra tay, Nhất Dũng và Đại Quỷ đã giải quyết tất cả rắc rối rồi.

Lưu Hán Tư thấy họ trò chuyện đến vui vẻ, liền dùng ngón chân cọ vào cẳng chân Ôn Cố.

Ôn Cố mất kiên nhẫn quay đầu nhìn y.

Lưu Hán Tư thấp giọng nói: "Bảo hắn thả chúng ta ra đi, tôi cho hắn tiền mua nhà với xe."

Lưu Hán Tư cứ một lát lại đi WC, A Sâm không thích y chút nào, nhìn y trốn sau lưng Ôn Cố thì thầm, tức khắc dựng thẳng lông mi: "Mày nói cái gì?"

Ôn Cố: "Anh ta nói trông tướng anh A Sâm là biết sau này nhất định có nhà có xe."

A Sâm cười nói: "Đúng vậy. Ông chủ bảo cho tao 1/5 tiền chuộc."

Lương Bính Trì vơ vét năm trăm vạn, 1/5 là một trăm vạn. Lưu Hán Tư nghe đến vò đầu bứt tai, một trăm vạn mua một mạng của y quả thực quá hời rồi! Y tiếp tục cọ Ôn Cố: "Tôi cho, tôi cho, tôi cho hắn một trăm năm mươi vạn."

Lần này A Sâm cũng nghe thấy. A Sâm trợn mắt: "Mày tốt dữ?"

Lưu Hán Tư nói: "Chỉ cần anh chịu thả tôi đi, tất cả đều có thể thương lượng."

A Sâm cười hắc hắc.

Lưu Hán Tư cũng cười.

A Sâm nói: "Cứ mơ đi cưng. Thả mày rồi, cả tao lẫn bọn mày đều tiêu luôn!"

Bị Lưu Hán Tư quấy nhiễu như vậy, A Sâm hết hứng nói chuyện phiếm, ném cái đệm cũ nát cho Ôn Cố làm gối, còn mình thì sang đầu kia kho hàng ngủ. Lưu Hán Tư nhìn Ôn Cố cầm đệm, mắt lộ vẻ ghét bỏ, "Thứ này cho cậu thì cậu dùng đi. Tôi gối chân cậu là được."

Ôn Cố thấy y sắp nằm xuống, dịch chân đi. Y mà nằm thật, mình hành động không tiện.

Lưu Hán Tư trừng cậu.

Ôn Cố: "Anh nhớ vì sao tôi ở đây không?"

Lưu Hán Tư chột dạ, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cậu cứ khăng khăng muốn nội chiến với tôi hả?"

Ôn Cố: "Không phải nội chiến, tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên tách nhau ra thì tốt hơn."

Lưu Hán Tư bị chặn họng tới nỗi không biết nói gì, thở hổn hển dựa vào tường. Thời gian không còn sớm, nhưng y lại ngủ không được. Lúc thì hận Triệu Thụ Thanh hoành đao đoạt ái, khiến mình và Trọng Thế Hoàng vốn là anh em họ lại nhìn nhau như người dưng nước lã, còn hại mình rơi vào cảnh nguy hiểm; lúc thì hận Lương Bính Trì nói không giữ lời, đã hứa giúp y xóa sổ Triệu Thụ Thanh, chuyện tới trước mắt lại hợp tác với nhau gài mình.

Nghĩ một hồi, khí huyết dâng trào, hận không thể hóa thân thành Hulk*, lôi hai tên khốn kiếp tới dần cho một trận. Nhưng ảo tưởng tốt đẹp bao nhiêu, hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu, y mở to mắt nhìn kho hàng đổ nát, hùng tâm tráng chí tràn ngập nháy mắt hôi phi yên diệt, chỉ mong Trọng Thế Hoàng nể tình anh em mau chóng tới cứu y.

*người khổng lồ xanh Hulk, bạn này thì nổi quá rồi, ai chưa biết thì hỏi Gú

Nghĩ mãi cũng thấy buồn ngủ, y đang muốn ngủ, bên tai chợt vang lên tiếng động nhỏ, quay đầu thì thấy Triệu Thụ Thanh nằm nghiêng ngủ trên đất, quay lưng với y. Y cảnh giác xem xét bốn phía, hết thảy vẫn bình thường, nhưng tâm lý vẫn thấy có gì đó không đúng.

Lưu Hán Tư ngồi dậy, nhìn lại nguồn gốc phát ra âm thanh – Triệu Thụ Thanh, bỗng phát hiện dây thừng trên tay chân cậu lỏng ra rơi bên cạnh. Y kích động lấy tay lay lay cậu.

Vừa ra khỏi nhà máy được năm trăm mét, Ôn Cố cảm giác có người động vào cấm chế, trở về thì thấy đúng là Lưu Hán Tư nửa đêm không lo ngủ chạy tới gãi gãi cậu, đâm ra hơi tức giận, lập tức đánh ngất y, lại nhìn dây thừng trên đất, dùng nó trói tay chân bù nhìn lại, xác nhận không còn sơ hở mới tiếp tục rời đi.

Từ kho hàng đến Long Thành, Lưu Hán Tư lái xe mất vài tiếng, nhưng Ôn Cố cưỡi mây đạp gió chỉ mất một lát.

Trọng Thế Hoàng không ở công ty mình, mà đang ở công ty Chân Bình An mở cuộc họp với Cảnh Tụng Bình và cảnh sát.

Lúc Ôn Cố đến, cuộc họp cũng vừa chấm dứt. Trọng Thế Hoàng và Cảnh Tụng Bình tiễn bước cảnh sát, rồi tựa vào cửa sổ nói chuyện thêm một lúc. Ôn Cố tiếp cận, chỉ nghe thấy Cảnh Tụng Bình nói: "Thiếu quyết đoán như vậy không giống cậu chút nào."

"... Đây là lần cuối cùng."

Trọng Thế Hoàng nghĩ, ai kia khi tốt đẹp thì tựa như gió xuân mơn man khắp cả người mình, đến thời điểm tàn nhẫn, người đó lại giống như mưa đá ùn ùn kéo đến đập chết mình.

Hiện tại ngẫm lại, cứ cố gắng tìm cớ cho cậu, rồi lại âm thầm rối rắm, bản thân rõ là đần độn hết thuốc chữa.

Chu Phục Hổ lái xe, Trọng Thế Hoàng ngồi ghế phó lái, Ôn Cố yên lặng ngồi đằng sau.

Trong xe vô cùng im lặng.

Khi sắp tới chung cư, Chu Phục Hổ đột nhiên nói: "Tôi quen biết Triệu Thụ Thanh không lâu, nhưng cảm thấy bản tính cậu ấy không xấu, tiếc là đi sai đường."

Trọng Thế Hoàng cười lạnh: "Trên đời này có mấy người từ nhỏ đã xấu?"

Chu Phục Hổ nghĩ lại thấy cũng đúng. Mặc kệ vì lý do gì, phạm pháp là sai.

Xe chạy vào ga-ra, Trọng Thế Hoàng xuống xe, bốn vệ sĩ tức khắc từ chiếc xe phía sau lao tới, vây hắn vào giữa, một đường hộ tống lên lầu. Tới cửa, hai vệ sĩ vào trước quan sát khắp nhà một lượt, sau khi xác nhận an toàn, Trọng Thế Hoàng và Chu Phục Hổ mới một trước một sau đi vào.

Đóng cửa lại, Chu Phục Hổ đến thẳng phòng cho khách, nửa đường bị Trọng Thế Hoàng giữ lại. "Đằng trước là phòng Triệu Thụ Thanh đang dùng, bên trong chắc vẫn còn gì đó, để tôi thu dọn đã."

Chu Phục Hổ nghĩ thầm, có phải đàn bà con gái gì đâu mà không nhìn được.

Trọng Thế Hoàng vào phòng, trông thấy trên vỏ chăn màu đen có một chiếc áo sơmi hoa và một cái quần jean tím lấp lánh bị ném lung tung. Bộ đồ này để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn, gợi hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp Triệu Thụ Thanh.

Hắn cầm lấy quần áo, tiện tay xếp lại đặt lên giường, sau đó mở tủ quần áo, cái thùng công ty Chân Bình An phân phát đang nằm sát một bên, bên cạnh còn có một đôi dép lê.

Hành lý của Triệu Thụ Thanh rất đơn giản, không có gì đáng giá, giống như ngay từ đầu đã biết không ở lâu.

Trọng Thế Hoàng ôm thùng, cố nhẫn nhịn, rồi đột ngột nện mạnh xuống đất, đá một phát lên tường.

"Chuyện gì thế?" Chu Phục Hổ chạy vội tới, bắt gặp tình cảnh trong phòng thì hơi giật mình, "Trọng tiểu tiên sinh?"

Trọng Thế Hoàng phất tay: "Tôi không sao."

"... Tôi ngủ trong phòng khách, có chuyện gì thì gọi tôi." Chu Phục Hổ biết quá nửa là không nằm nổi giường này rồi.

Trọng Thế Hoàng hít một hơi thật sâu, dựa vào cạnh giường chậm rãi ngồi xuống.

Ôn Cố đứng sau lưng hắn, lẳng lặng nhìn, muốn an ủi nhưng không biết an ủi từ đâu, trong lòng luống cuống, buồn bã, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Trọng Thế Hoàng vẫn là người, mà cậu là tiên. Hắn có mạng của hắn, cậu có con đường của cậu. Hắn vẫn chịu giày vò chốn hồng trần, còn cậu đã từ bỏ thất tình lục dục.

Chỉ là giờ khắc này, tình cảnh này, vô thanh thắng hữu thanh, vô tình diệc hữu tình*.

*im lặng đôi khi là cách tốt nhất để thể hiện, vô tình cũng có tình

Một đêm này, mỗi phút giây trôi qua đều là giày vò, dai dẳng lê thê.

Một đêm này, năm tháng dài dằng dặc chỉ ngắn như một cái chớp mắt.

Trong một đêm vừa dài vừa ngắn, Ôn Cố tạm thời quên đi thiên đạo, đặt xuống sự khác biệt giữa tiên phàm, không nghĩ đến lời tiên đoán trên thanh khuê, lặng lẽ tiếp khách. Vì một hồi gặp gỡ mang theo ý đồ giữa Trọng Thế Hoàng và Triệu Thụ Thanh mà dâng lên niềm tiếc nuối khó tả.

Nắng ban mai ló dạng.

Lưu Hán Tư bừng tỉnh từ cơn ác mộng, bất an tìm kiếm cảnh vật quen thuộc tại một nơi xa lạ. Mãi đến khi dáng ngủ điềm nhiên của Ôn Cố đập vào mắt, y mới lặng lẽ thở ra, rồi bỗng nghĩ đến đêm qua thấy dây thừng trên tay cậu bị tuột, đoạn đưa tay qua sờ dây thừng của cậu.

Ôn Cố mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo.

"Tay chân cậu cử động được không?" Lưu Hán Tư hỏi.

Ôn Cố ngồi dậy, cử động trên dưới trái phải một lần, dây trói cực kỳ chặt, không nới ra một chút nào.

Lưu Hán Tư có chút thất vọng, đồng thời lại thầm cảm thấy may mắn, nghĩ chắc do mình quá muốn chạy trốn nên mới mơ thấy cảnh tượng như vậy, "Cậu ngủ say thế không sợ bọn chúng giết con tin à?"

Ôn Cố: "Anh quên rồi sao? Tôi cũng là kẻ bắt cóc."

Lưu Hán Tư: "..."

Lương Bính Trì đã mang theo Đại Quỷ ra ngoài, Nhất Dũng với A Sâm ở lại canh giữ. A Sâm cho Ôn Cố uống nửa ly nước. Lưu Hán Tư cũng muốn uống nhưng bị từ chối thẳng thừng. A Sâm chế giễu: "Mày tưởng mày là tổ tông thiệt đó hả, vừa muốn uống nước vừa muốn đi vệ sinh?"

Lưu Hán Tư mặt đỏ tai hồng, hậm hực trừng mắt nhìn gã và Ôn Cố, dựa mông vào chân tường không nói lời nào.

Ôn Cố: "..."

A Sâm lại kiếm Ôn Cố nói chuyện phiếm.

Ôn Cố đành phải ở lại trong kho hàng với gã. May mà cậu có tính toán trước, hạ một bùa chú lên người Trọng Thế Hoàng, lỡ như có gì ngoài ý muốn, bùa có thể cứu hắn một kiếp.

Tới trưa, khi bụng Lưu Hán Tư nổi ba lượt trống, Lương Bính Trì và Đại Quỷ trở lại.

Lưu Hán Tư và Ôn Cố nhìn họ như muốn hỏi nhưng không hỏi được, may mà A Sâm xông lên trước: "Tiền đâu?"

Lương Bính Trì trợn mắt nhìn gã.

A Sâm cười gượng: "Thằng kia đâu?"

Đại Quỷ cười khẩy hai tiếng: "Đằng sau nó có một hàng vệ sĩ với cảnh sát, trước hết bảo nó đuổi hết đám đó đi rồi hẵng nói."

A Sâm chửi một câu: "Mẹ nó, lũ có tiền toàn một đám sợ chết."

Lương Bính Trì đuổi gã sang một bên, ông ta thì cùng Đại Quỷ và Nhất Dũng đến đầu kia kho hàng thương lượng.

Ôn Cố vểnh tai.

Lương Bính Trì nói: "A Sâm nói rất đúng, kẻ có tiền đều sợ chết. Trọng Thế Hoàng còn trẻ lại có tiền, chắc chắn không dám đánh cược tính mạng tự mình đến, kế hoạch của chúng ta phải điều chỉnh lại. Tôi nghĩ rồi, thay vì đưa con tin qua đó, không bằng dẫn đám Trọng Thế Hoàng tới đây, đỡ cho trên đường gặp xui."

Nhất Dũng biến sắc, bất an nói: "Lão Lương, không phải bọn em không nghĩa khí, mà anh cũng biết có người đang âm thầm đuổi theo bọn em, bọn em thực sự không thích hợp lộ diện."

Lương Bính Trì vỗ vai gã: "Mấy năm nay chúng ta trải qua như thế nào? Vượt qua bao nhiêu giây phút sống chết? Cậu nghĩ tôi cảm thấy các cậu không nghĩa khí sao? Nếu các cậu không nghĩa khí, sẽ không theo tôi đến quỷ ốc này!"

Đại Quỷ cười to: "Em là Đại Quỷ, nhưng lại không nên ở quỷ ốc sao."

"Các cậu biết mà, cái ngày mà vợ con tôi chết, tôi cũng chết theo rồi. Tôi sống đến bây giờ là để đòi lại công bằng cho họ! Trọng Quốc Cường chết, Lưu Hiểu Linh cũng chết, chỉ còn lại lão già họ Trọng và Trọng Thế Hoàng, tôi thành công một nửa rồi. Thực ra năm ấy gặp chuyện không may, Trọng Thế Hoàng còn nhỏ, không liên quan đến chuyện này, nhưng con tôi thì có quan hệ gì? Mọi chuyện sao không đổ hết lên đầu tôi? Tại sao nó ngay cả cơ hội nhìn thế giới này cũng không có? Nó còn bé bỏng như thế, bé bỏng như thế... Chưa được nếm trải cái gì, chưa biết thế nào là hạnh phúc, chưa từng đến công viên vui chơi, chưa được mang khăn quàng đỏ đi học. Con trai của Trọng Quốc Cường lại trưởng thành và sống tốt như vậy! Tôi không cam lòng, vợ con tôi ở dưới cũng không cam tâm!"

Đại Quỷ nghe đến khí huyết dâng trào: "Anh Lương, chuyện này cứ giao cho em, chỉ cần anh nói một câu, em lập tức giúp anh giết nó!"

Lương Bính Trì giữ gã lại, "Không được. Tôi không thể bắt cậu mạo hiểm! Người khác đã không biết, ngay cả tôi cũng không biết sao? Cậu dùng thuật xuyên tường nên chỉ có thể mặc quần áo bó sát người, ngay cả quần jean cũng không được. Bên người họ Trọng toàn là vệ sĩ, một mình cậu đi rất nguy hiểm."

Đại Quỷ tỏ vẻ khó xử.

Lương Bính Trì thấy Nhất Dũng há mồm muốn lên tiếng, nói tiếp: "Cả cậu nữa. Cậu chỉ phun lửa được nửa mét, một cây súng của bọn chúng cũng có thể giải quyết cậu."

Nhất Dũng thở dài.

Ôn Cố đang dự thính cũng không nói gì. Hèn chi bọn họ có biết xuyên tường, phun lửa nhưng không đích thân ra trận giết địch.

Lương Bính Trì: "Tóm lại, không cần năng lực tôi cũng có thể giết Trọng Thế Hoàng. Nó là mục tiêu cuối cùng của tôi, giết được nó rồi, tôi không còn gì hối tiếc nữa. Lão họ Trọng trải qua một lần kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, sống còn khổ hơn chết."

Đại Quỷ luôn mồm nói: "Tốt, tốt, tốt, anh nói đi, anh bảo làm thế nào, bọn em làm thế đó!"

Lương Bính Trì đáp: "Những lời này là cậu nói đấy nhé. Vậy tôi có một yêu cầu, chỉ cần lấy được tiền, các cậu lập tức mang tiền đi, đi càng xa càng tốt."

Mặt Đại Quỷ biến sắc: "Ý anh là gì?"

Lương Bính Trì cười thảm: "Vợ con tôi nhát gan như vậy, bên dưới lại tối tăm, bọn họ chờ tôi lâu rồi, chắc đang sốt ruột lắm, tôi phải xuống tìm họ, che chở cho họ."

"Lão Lương, chị dâu đi rồi, anh phải kiên cường lên!" Nhất Dũng nói.

Lương Bính Trì: "Tôi kiên cường vì vợ con, làm người cũng vậy, mà thành quỷ cũng thế."

Phần tự bạch sau đó cực kỳ thâm tình, Ôn Cố nghe riết, chịu không nổi ngáp một cái.

Khoảng hai ba giờ chiều, Lương Bính Trì lại mang theo Đại Quỷ ra ngoài, đến tối mới về. Tổng cộng có hai chiếc xe trở về, chiếc đầu tiên có hai người bước xuống, Đại Quỷ và Chu Phục Hổ. Chu Phục Hổ đi trước, lưng bị Đại Quỷ dí súng.

Chiếc sau cũng có hai người, Lương Bính Trì và Trọng Thế Hoàng. Súng của Trọng Thế Hoàng chĩa vào Lương Bính Trì.

Đây là hai bên trao đổi.

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Người đâu?"

Lương Bính Trì đứng bên ngoài gọi: "Nhất Dũng!"

A Sâm kéo Lưu Hán Tư ra ngoài, trầm giọng cảnh cáo: "Mày biết điều thì đừng nói cái gì, không thì đừng trách ông đây nã cho mày một phát."

Nhất Dũng cởi trói cho Ôn Cố, dí súng sau lưng cậu, "Cần nói cái gì lão Lương dạy mày hết rồi, nói sai một chữ, tao nổ súng ngay."

"Được." Ôn Cố ngoan ngoãn theo sau Lưu Hán Tư ra ngoài.

Nhất Dũng núp phía sau cậu, gần như không lộ mặt.

Ôn Cố và Lưu Hán Tư vừa đi ra, bầu không khí tại hiện trường ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Mắt Trọng Thế Hoàng dính chặt trên người Ôn Cố, đầu tiên là tìm tòi từ trên xuống dưới một lượt, thấy cậu lông tóc vô thương, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Lương Bính Trì hỏi: "Cậu nhìn thấy người rồi, vậy tiền đâu?"

"Trong cốp xe."

Lương Bính Trì mở cốp xe, lấy ra hai túi du lịch, "Chỉ có từng này thôi sao? Tôi muốn năm trăm vạn!"

"Ông thả người trước đã."

Lương Bính Trì ném tiền cho Đại Quỷ, Đại Quỷ không để ý tới súng ngay sát bên mình, đưa thẳng vào xe mình.

Lương Bính Trì nói: "Không được, cậu phải đưa hết tiền ra đã!"

Trọng Thế Hoàng đáp: "Thả một người trước cũng được."

Lương Bính Trì: "Tôi chỉ bắt một người."

Trọng Thế Hoàng cười lạnh, chỉ vào Ôn Cố: "Giao cậu ta cho tôi."

Lương Bính Trì: "Tôi không bán thủ hạ của mình."

Trọng Thế Hoàng chậm rãi nói: "Hai trăm vạn còn lại là đô la Mỹ."

Ôn Cố cảm nhận rõ khẩu súng sau lưng hơi chọc vào mình.

Con ngươi Lương Bính Trì xoay một vòng: "Tất cả tiền đều ở trên xe hả?"

Trọng Thế Hoàng móc một cái điều khiển từ xa trong túi áo: "Đúng là ở trên xe, nhưng rất dễ biến thành tro."

Đại Quỷ nháy mắt ra hiệu với Lương Bính Trì.

Lương Bính Trì chần chừ, rồi nhanh chóng ra quyết định: "Cậu ta là thủ hạ của tôi, không phải con tin, tôi không thể quyết định thay cậu ta, cậu tự hỏi đi."

Trọng Thế Hoàng nhìn chằm chằm Ôn Cố: "Cậu nói cậu ép Lưu Hán Tư lừa gạt tôi là không có ác ý?"

Ôn Cố há miệng, chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn lạnh lùng nói tiếp: "Cậu trước kia, ngoài mặt thì thế này sau lưng lại thế khác, khiến người ta cực kỳ căm ghét. Cậu hiện tại, hư tình giả ý làm bộ làm tịch, chỉ khiến tôi ghê tởm."