Lúc nghe hắn nói không có nhà, phản ứng đầu tiên của Trọng Thế Hoàng là người đã chết, "Ba cậu ấy sao lại chết?"
*[méi] vừa có nghĩa là "không có", vừa có nghĩa là "chết/qua đời"Cảnh Tụng Bình đáp: "Người đi nhà trống. Hỏi tất cả hàng xóm xung quanh, họ đều bảo chưa từng gặp qua gia đình này."
Trọng Thế Hoàng bối rối: "Là sao?"
"Tôi cũng không biết sao nữa. Trước đó, tôi có tìm đến cơ quan điều tra địa phương để xác nhận, phía họ trả lời vô cùng chắc chắn, nói rằng đúng là có một gia đình như vậy, hoàn cảnh giống y như lời Triệu Thụ Thanh, có hàng xóm làm nhân chứng, có lời phê của giáo viên, còn có hồ sơ lưu giữ trong trường học, nói có mũi có mắt đàng hoàng. Ai ngờ lần này người của chúng ta đi, chưa kể không tìm thấy ba của Triệu Thụ Thanh, ngay cả địa chỉ cũng là khu đất hoang."
Tim Trọng Thế Hoàng đập mạnh: "Vậy cơ quan điều tra kia thì sao?"
Cảnh Tụng Bình nói: "Tôi vừa gọi điện qua, số không có thật."
Con đường hướng đến lão trạch Triệu Thụ Thanh vừa đi tựa như vực sâu không đáy, nuốt sống Triệu Thụ Thanh, cũng nuốt sống toàn bộ nhiệt tình và vui sướng nơi Trọng Thế Hoàng.
Tay cầm di động hơi phát run, cái lạnh buốt xương từ lòng bàn chân xộc thẳng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Qua một lúc, hắn đổi tay cầm điện thoại: "Có thể là tìm lầm nơi, tìm lại đi."
Cảnh Tụng Bình đương nhiên đã tính đến khả năng này. Tối qua nhận được tin tức, chiều nay mới gọi điện thoại, trong khoảng thời gian đó hắn đã xác nhận đi xác nhận lại mấy lần. Nhưng giọng nói hỗn loạn của Trọng Thế Hoàng khiến hắn nhận ra tầm quan trọng của Triệu Thụ Thanh. Hắn lập tức ra quyết định: "Tôi cũng nghĩ vậy. Cho nên định tự mình đi một chuyến."
Trọng Thế Hoàng dựa đầu vào lưng ghế, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, nhưng sợ hãi dưới đáy lòng và ngờ vực vô căn cứ bao phủ toàn bộ lý trí của hắn. Hắn phải vận dụng hết sức lực toàn thân mới ngăn được cơn xúc động muốn chạy đến trước mặt Triệu Thụ Thanh chất vấn.
Hiện tại chưa phải lúc ngửa bài.
Nếu như nhầm lẫn, sẽ làm tổn hại đến tình cảm và tín nhiệm giữa bọn họ.
Nếu không phải...
Hắn muốn biết mục đích Triệu Thụ Thanh giấu diếm lai lịch.
Bất kể là cái nào, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thật lâu sau, hắn mới nghẹn ra một câu: "Vất vả cho cậu rồi."
Trước đây, trong tiệc xã giao, Trọng Thế Hoàng đều uống rượu rất chừng mực, vừa thấy tình hình không ổn là lập tức giả say ngay, hắn là vãn bối, chơi xấu không cảm thấy áp lực. Nhưng hôm nay hắn cố ý phóng túng bản thân, ai kính rượu cũng không từ chối, còn liều mạng nốc hết mấy ly. Lúc về nhà, nếu không có Chu Phục Hổ dìu, có lẽ hắn đã nằm thẳng trên đất.
Ôn Cố nghe tiếng đi ra, trông thấy bộ dạng hắn thì hơi giật mình, nhưng thoáng cái nhớ tới trình độ giả say của hắn, lại tự động cách xa ra.
Quản gia đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu, cùng Chu Phục Hổ đút cho hắn.
Trọng Thế Hoàng uống một ngụm liền phun ra cái "phụt", trúng ngay mi tâm Chu Phục Hổ, đôi mắt say lờ đờ nhìn khuôn mặt ướt sũng của anh ta, cười ha ha: "Ngay giữa...!"
Chu Phục Hổ: "..."
Ôn Cố vừa quan sát vừa phân tích: Hình như là say thật?
Quản gia tiếp tục đút hắn một ngụm nữa.
Trọng Thế Hoàng cũng phun đầy mặt quản gia.
Quản gia bình tĩnh lau mặt: "So với thiếu gia* còn tốt chán. Hồi ấy thiếu gia thích ói hơn."
*"thiếu gia" ở đây là ba bạn Hoàng, còn bạn ý là "tiểu thiếu gia"Chu Phục Hổ thầm run rẩy nhìn quản gia thản nhiên đút tiếp. Như bình thường không phải nên dừng tay hả? Kiên nhẫn tự ngược đãi mình như thế mà cũng chịu được sao?
Quản gia nhìn ra anh ta nghĩ gì, giải thích: "Nấu lâu lắm, không nên lãng phí."
Chu Phục Hổ: "..." Vậy rửa mặt có lãng phí không? Canh giải rượu cũng làm mặt nạ được à?
Lần này, Trọng Thế Hoàng không phun Chu Phục Hổ nữa, cũng không phun quản gia, mà nhìn chằm chằm Ôn Cố đứng cách đó không xa.
Ôn Cố đã chuẩn bị xong tư thế né tránh.
Ực một tiếng, Trọng Thế Hoàng uống hết canh giải rượu, ảm đạm dời ánh mắt, hai giây sau lại như không cam lòng, tiếp tục nâng mắt trừng cậu.
Quản gia hòa nhã vẫy tay với Ôn Cố: "Cậu lại đây."
Ôn Cố xê dịch hai bước nhỏ, rồi bị quản gia kéo đến trước mặt Trọng Thế Hoàng.
Ánh mắt Trọng Thế Hoàng nhìn cậu ngày càng đỏ, tất cả ai oán phẫn nộ dồn làm một, thậm chí quản gia đưa muỗng tới hắn cũng không nhận ra, mặc cho nước canh tràn khỏi khóe miệng.
Chu Phục Hổ nhìn không nổi nữa: "Được rồi, uống vậy thôi."
Quản gia lấy khăn mặt đã chuẩn bị sẵn cho Trọng Thế Hoàng lau miệng.
Trọng Thế Hoàng đột nhiên hất tay ra, lao thẳng tới Ôn Cố, cắn một phát lên môi cậu, mạnh đến mức muốn cắn đứt thịt.
"Buông ra, buông ra!" Quản gia và Chu Phục Hổ muốn tách hai người ra, nhưng Trọng Thế Hoàng như mọc trên người Ôn Cố, họ kéo mạnh đến mấy cũng không chịu thả ra.
Ôn Cố nhíu mày, ôm lại Trọng Thế Hoàng.
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng thoáng dịu đi, thả lỏng răng nanh, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cậu.
"..." Chu Phục Hổ với quản gia không biết nên làm ra vẻ mặt gì cho phải.
Ôn Cố đang muốn nói gì, Trọng Thế Hoàng đã "ụa" một tiếng, ôm cậu ói lên ói xuống.
Ôn Cố kịp lúc quay mặt đi: "..."
Quản gia mừng rỡ: "Tiểu thiếu gia ngay cả điểm ấy cũng giống ba mình."
Chu Phục Hổ đỡ Trọng Thế Hoàng đã ói đến xụi lơ lên lầu, trước khi đi, dùng ánh mắt thương cảm ngầm an ủi Ôn Cố.
Ôn Cố cúi đầu nhìn quần áo bị ói tùm lum, không nói gì. Cậu tin Trọng Thế Hoàng uống say, nhưng không ngờ hắn dù uống say cũng không quên đốc thúc cậu tắm rửa.
"Haizz."
Sáng sớm hôm sau, Ôn Cố ra khỏi phòng, chưa kịp đụng đến cầu thang đã bị Trọng Đôn Thiện gọi đi chơi cờ, tới lúc chơi cờ xong, Trọng Thế Hoàng đã đi làm từ lâu. Chiều vẫn tập lái xe như thường lệ, nhưng không gặp được người mời cậu ăn bánh. Đến tối, Trọng Thế Hoàng nửa đêm về nhà, Ôn Cố nghe động tĩnh ra ngoài, chỉ nhìn thấy một bóng lưng băng băng lên lầu.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, mỗi ngày đều như thế.
Có ngốc đến mấy cũng nhận ra người ta đang trốn tránh mình.
Vì hành động thân thiết mờ ám lần trước của Trọng Thế Hoàng, Ôn Cố không dám hỏi rõ, chỉ còn cách tạo ra cơ hội ngẫu nhiên.
Nửa đêm, Trọng Thế Hoàng trở về, nói tạm biệt với Chu Phục Hổ xong, lên lầu trong tình trạng đầu óc choáng váng, đến bậc thang cuối cùng thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên kia, tim liền đập mạnh: "Trễ rồi còn ngồi đây làm gì, coi chừng bị cảm." Nói rồi, hắn mới hối hận. Rõ ràng đã định hờ hững, không ngờ khi chuyện tới trước mắt, mở miệng vẫn là quan tâm.
Ôn Cố cẩn thận đánh giá vẻ u sầu trên mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: "Không suôn sẻ sao?"
Trọng Thế Hoàng lưỡng lự đưa tay kéo người rồi nhanh chóng buông ra, không dám tham lam nhiệt độ và xúc cảm trên ngón tay, "Rất tốt."
Ôn Cố đi theo hắn: "Anh muốn ngủ à?"
"Ừ."
"Anh..."
Trọng Thế Hoàng đi đến cửa phòng, không nhịn được nhìn cậu: "Cậu muốn ngủ chung với tôi hả?"
Ôn Cố lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ vô tội của cậu, hắn nói nặng không nổi, đành bâng quơ cho có: "Trễ rồi, có gì mai nói."
"Lâu rồi anh không hỏi tôi có tắm rửa không." Ôn Cố lặng lẽ đứng phía sau hắn.
Tay mở cửa của Trọng Thế Hoàng hơi dừng lại: "Cậu là người lớn, làm việc tự biết đúng mực."
Hắn cũng không quay đầu lại, đóng sầm cửa xong, sức lực gắng gượng thân thể nháy mắt cạn kiệt, ngồi bệt xuống đất ôm đầu chán nản.
Cảnh Tụng Bình đi hai ngày một đêm, lúc về mang theo một đống chứng cứ, hình chụp nơi ở là giả, bản ghi âm câu trả lời của hàng xóm, bản sao chép hồ sơ... Rành mạch, rõ ràng, chỉ không có ba chữ "Triệu Thụ Thanh".
Còn biết thuyết phục chính mình thế nào đây, không phải lừa gạt mà là hiểu lầm sao?
Hắn muốn nắm cổ áo Triệu Thụ Thanh mà rít gào, hỏi cậu tại sao lừa mình, hỏi cậu tiếp cận mình vì mục đích gì. Nhưng hắn không dám, hắn sợ lật tẩy rồi, đối phương sẽ phất tay áo ung dung rời đi.
Cảnh Tụng Bình giục hắn điều tra rõ, hắn lại như kẻ nhu nhược chỉ biết trốn tránh, từ đầu đến cuối không dám đi tới một bước kia. Bởi bọn họ đều biết, cài người nằm vùng tại thời điểm quan trọng này phần lớn là kẻ địch.
Vừa nghĩ đến Triệu Thụ Thanh đang làm việc cho hung thủ sát hại ba mẹ mình, lòng hắn liền hận đến chảy máu, chỉ muốn lôi người đến trước mặt, thoải mái tẩn một trận, đánh đến mức cậu không dám tiếp tay cho giặc nữa.
Nhưng mặt khác, hắn thật sự không nỡ, dường như có một giọng nói đang không ngừng lặp lại dưới đáy lòng: Đó là Triệu Thụ Thanh ngốc nghếch, Triệu Thụ Thanh nửa đêm luộc trứng gà cho mình, Triệu Thụ Thanh nắm chặt tay mình trong khoảnh khắc sống chết, người ấy sao có thể là kẻ địch?
Hai luồng sức mạnh kéo co nhau khiến hắn chết trân tại chỗ, ngày qua ngày chịu đựng nỗi dày vò không thể động đậy. Hắn giống như con rùa chỉ biết núp trong mai tự huyễn hoặc bản thân thế giới bên ngoài rất êm đềm.
Ôn Cố ẩn thân đứng trước hắn như có điều suy nghĩ, nghi hoặc nhìn Trọng Thế Hoàng sa sút tinh thần.
Sau hôm ấy, Triệu Thụ Thanh bỗng dưng chăm chỉ hẳn, mua một đống sách về học tập. Mỗi ngày, ngoài việc hạ hai bàn cờ với Trọng Đôn Thiện và tập xe hai tiếng, thời gian khác đều ru rú trong phòng đọc sách.
Trọng Đôn Thiện rất ủng hộ hành động của cậu, còn muốn mời giáo viên về dạy nhưng bị cậu từ chối khéo hai lần đành từ bỏ.
Triệu Thụ Thanh chăm chỉ học hành đương nhiên không có khả năng là bản thân Ôn Cố. Cậu đặt bù nhìn ở nhà, còn mình tàng hình đi theo Trọng Thế Hoàng, chỉ khi bù nhìn cần hoạt động mới rời khỏi hắn chốc lát, nhưng thế này đã đủ giúp cậu biết rõ phiền não gần đây của Trọng Thế Hoàng.
Phiền muộn vì... vụ án sát hại ba mẹ sao?
Ôn Cố ngồi trên sô pha nghe Cảnh Tụng Bình thảo luận vụ án với Trọng Thế Hoàng.
Cảnh Tụng Bình nói: "Đã làm rõ quan hệ giữa Hồ Thắng Tài với bạn gái Trần Phát. Kim Mỹ Cúc, bạn gái Trần Phát, đến từ thôn Hậu Sơn Đầu, là bạn học tiểu học của Hồ Thắng Tài. Lúc cô ta quen Trần Phát, hai người cũng bắt đầu đi lại với nhau. Thời điểm Trần Phát thiếu nợ, Hồ Thắng Tài nể cô ta nên đưa cho hai ngàn, chắc bọn họ có quan hệ với nhau trong thời gian đó. Sau này Trần Phát trốn nợ, Kim Mỹ Cúc sinh con trai nhưng không có khả năng nuôi nấng, đứa trẻ bị đưa tới cô nhi viện tại thị trấn Z. Buồn cười là đến lúc chết, cô ta vẫn cho rằng đứa trẻ là con Trần Phát, còn để lại di thư cho Trần Phát, dặn hắn chăm sóc con cho tốt. Có lẽ vì thế nên Trần Phát mới tin chắc đứa trẻ là con mình chăng?"
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Sao Hồ Thắng Tài biết thằng nhóc là con mình?"
Cảnh Tụng Bình rút hai tấm ảnh trong túi áo đưa cho hắn.
Trọng Thế Hoàng vừa nhìn là hiểu ngay. Mặt mũi thằng nhóc hoàn toàn là bản sao của Hồ Thắng Tài. "Quan hệ giữa ba kẻ đó có quan trọng không?"
"Rất quan trọng."