Tế Điên Hòa Thượng

Chương 176




Lục Hình đình ra lệnh bắt cường tặc

Mỹ nhiệm công nghe tin cản quan binh

Mỹ nhiệm công Trần Hiếu đi ra mua đồ nhắm, thấy đường phố loạn cả lên,nghe nói quan Kinh doanh điện soái hạ lệnh cho mười ba cửa thủy bộ đềuđóng chặt, xét từng hộ để bắt kẻ gian dương đại đạo trốn trại vượt ngụclà Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng. Tại sao có chuyện lạ như thế?

Saukhi quan Hình đình Lục Bính Văn thả Đậu Vĩnh Hàng đi ra, Tần tướng phủsai quản gia mời Tế Công về rồi, Lục Bính Văn bỗng nhiên sáng suốt trởlại, nhìn lại ở đại đường, Vương Long, Vương Hổ còn quỳ ở dưới, bèn hỏithủ hạ:

- Vương Long, Vương Hổ quỳ ở đó làm chỉ Ai kêu chúng ra như thế?

- Đại nhân không phải cách chức thư lại Mã Hùng và thả Đậu Vĩnh Hàng rồi sao?

- Ai thả Đậu Vĩnh Hàng ra vậy?

- Đại nhân kêu thả! Chớ chẳng phải việc mới vừa rồi mà đại nhân lại quên rồi à?

Lục Bính Văn nghĩ lại, phưởng phất trong lòng mơ hồ ù ù cạc cạc như trongmộng. Hơi nhớ lại việc, sợ hết cả hồn: Đậu Vĩnh Hàng đã thành án, tâulên hoàng thượng, làm sao có thể thả được? Tức thời căn dặn bọn thuộchạ:

- Mau truyền lệnh ta: Đóng chặt mười ba cửa thủy bộ, quansảnh phải giữ gìn các địa phương của mình, hai nhà hai bên phải coi ngómột nhà ở giữa, quan từ tam phẩm trở xuống, bất luận là nhà nào, đềuphải tra xét từng hộ một. Bảo họ đừng nói là Đậu Vĩnh Hàng được thả ramà phải nói đại đạo Đậu Vĩnh Hàng vượt ngục trốn trại, như có ai chegiấu thì mắc tội đồng lõa, người nào giao nộp Đậu Vĩnh Hàng sẽ đượcthưởng một ngàn lượng bạc.

Dụ lệnh truyền ra, mười ba cửa thủy bộ đều đóng chặt, các quan cai quản địa phương mình mang quan binh đi traxét các nơi. Trần Hiếu nghe tin này, thức ăn cũng không kịp mua, lật đật về nhà nói cho Dương Mãnh, Châu Khôn và Đậu Vĩnh Hàng nghe.

Đậu Vĩnh Hàng nghe xong, đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Hai vị huynh trưởng không nên kinh hãi như vậy. Đậu Vĩnh Hàng tôi, tình khuất mà mạng không khuất, thì không thể để liên lụy đến hai anh. Tôisẽ nhảy tường phía sau đi đến nha môn Hình đình một mình đầu án, hai vịhuynh trưởng tìm cách đưa vợ và em tôi đi trốn là được rồi. Hai vị huynh trưởng khỏi lo cho tôi.

Trần Hiếu nói:

- Làm như vậy đâu có được!

- Tôi lại có chủ ý, Dương Mãnh nói:

- Chú có chủ ý gì? Trần Hiếu hỏi:

- Tôi với Châu Khôn mỗi người cầm một ngọn dao thẳng đến nhà Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên gặp ai chém nấy; còn anh với Đậu Vĩnh Hàng haingười thẳng đến nha môn Hình đình, phụp cho mỗi người một dao cho rồiđời tên cẩu quan ấy đi, giết cho đến gà chó không còn một mống. Chúng ta đại phản ở thành Lâm An, giết xong cùng vượt thành tìm một ngọn núi nào đó ở xa xa chiếm lĩnh làm đại vương, dựng lên cờ hiệu, chiêu quân mãimã, tích thảo tồn lương. Nếu quan binh có đến, chúng ta cũng không sợ,bớt được tức giận vì bọn cẩu quan này.

- Chú cứ nói bậy nói bạkhông thôi! Trần Hiếu nạt, căn cứ vào sức của bốn anh em ta tạo phản thì làm được những gì? Chủ ý gì khác đi để chúng ta xem có được thì làm.

Đương nói đến đó thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, tiếp theo có tiếng gõ cửa. Dương Mãnh nói:

- Anh bị xét rồi đó! Để cho tôi khai đao trước cho.

- Đừng có lỗ mãng nghen! Để tôi đi ra nói chuyện với họ xem. Nếu có thểnói cho họ đi được thì càng tốt, thật thế là không được, nhưng đâu cóthể nói là không được.

Nói rồi Trần Hiếu lật đật đi ra ngoài. Vừa mở cửa thấy đứng sẵn lố nhố các quan binh, có hai vị quan địa phương,một vị họ Hoàng, một vị họ Trần, đều mũ áo gọn ghẽ, dây loan đái thắtlưng, tiễn tụ bào, giày đế mỏng, dao đeo bên sườn. Trần Hiếu nhìn thấyhai vị quan đều là người quen, nhưng cố làm như không biết, hỏi:

- Hai vị đại lão gia đến đây có việc chi?

Hoàng lão gia nói:

- Trần Hiếu, chúng mình đều là hàng xóm với nhau, thật ra chúng tôi cũngbiết ông là người an phận qua ngày, hôm nay chúng tôi vâng lệnh quanKinh doanh điện soái tra xét từng hộ tìm đại đạo trốn trại vượt ngục Đậu Vĩnh Hàng. Đây là việc công, không thiên không vị, ai cũng thế cả. Ônghãy tránh ra để chúng tôi vào xem thử!

Đây là vì quen biết vớiTrần Hiếu nên còn nể tình, nếu là người không cần phải nói như vậy, chỉđem người ập tới, cho xét cũng xét, không cho xét cũng xét.

Trần Hiếu nghe như vậy, bèn nói:

- Hai vị lão gia khoan hãy vào, tôi có mấy lời này, thực ra tôi ở đâykhông phải ở một ngày một bữa. Bình thường tôi cũng không biết kết giaovới bọn thổ phỉ, cũng không có những bạn bè vô lại đến nhà. Đại khái hai vị lão gia cũng thấy biết rồi. Hôm nay không phải là tôi không cho quývị vào xét, vì trong nhà tôi còn có bà con thân thích ở, có hai đứa cháu gái bên nội, một đứa cháu gái bên ngoại đang ở, chúng đều là những cônương 18,19 tuổi, chưa ra khỏi khuê môn. Hai vị lão gia đưa quan binhtiến vào làm cho mấy cô nương thân thích của tôi xuất đầu lộ diện e cónhiều điều bất tiện!

- Xin hai vị lão gia nể mặt Trần Hiếu tôi,hai vị đưa người đến xét nhà khác; giây lát tôi đưa mấy vị cô nương đirồi, quý vị sẽ trở lại xét sau.

Hai vị lão gia nghe nói, đáp:

- Cái đó không được! Đây là việc quan, phải chăng là ông dám chống lại không tuân lệnh trên?

- Tôi cũng không dám chống lại không tuân lệnh, xin hai vị lão gia thôngcảm cho; ai bảo trong nhà tôi ngăn cản không tiện cho xét.

- Trần Hiếu, trong nhà ông có giấu Đậu Vĩnh Hàng không?

- Không có đâu!

- Trong nhà ông không có Đậu Vĩnh Hàng, chỉ có mấy cô nương cũng không hề gì, chúng tôi vào đó xem thử có ngại gì đâu!

Nói rồi muốn xô Trần Hiếu vẹt qua để tiến lên. Lúc đó Dương Mãnh cầm daosẵn đứng chờ ở cửa thứ hai, nghĩ thầm: "Mấy tên bị thịt này bước vào,mình lấy nó làm vật khai đao mới được". Trong lúc Trần Hiếu đang nóichuyện giằng co với hai vị lão gia thì đằng kia ba cổ kiệu nhỏ đi lại.Có một người cỡi ngựa đi kèm, tới cửa nhà Trần Hiếu nhảy xuống ngựa nói:

- Thưa Trần gia, chúng tôi đến rước cháu gái nội và cháu gái ngoại của ngài.

Trần Hiếu nghe nói, ngạc nhiên nghĩ thầm: "Ta nói nhà ta có cháu gái nội vàcháu gái ngoại là buột miệng nói càng, làm sao thiệt có người đến rướckìa?".

Thấy lối phục sức của người trưởng tùy này lạ hoắc, nhưng cũng tùy cơ ứng biến, Trần Hiếu nói:

- Hai vị lão gia, các vị thấy tôi nói có đúng không? Trong nhà tôi thiệtcó bà con ở, người ta đến rước đây. Xin hai vị chờ một lát, đợi khichúng lên kiệu rồi, các ngài vào khám xét là xong.

- Thế thì được. Hai vị lão gia đáp.

Trần Hiếu cùng người trưởng tùy đưa ba cái kiệu vào trong nhà, Trần Hiếu hỏi:

- Tôn giá ở đâu đến đây?

- Tôi là người của Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng ở đường Phụng Sơn.Trịnh gia sai tôi đến rước Đậu Vĩnh Hàng. Có phong thơ gởi cho ngài đây.

Nói rồi móc thơ đưa ra, đó là thơ của Tế Công. Trần Hiếu mới vỡ lẽ, lật đật kêu Đậu Vĩnh Hàng, Châu Khôn cùng Châu thị ba người lên kiệu, phủ mànxuống để người đó đưa đi. Sau khi kiệu đi rồi, Trần Hiếu nói:

- Hoàng lão gia, Trần lão gia, hai vị hãy đưa người vào xét đi.

Hai vị lão gia mới đưa người vào xét. Mà xét ai? Dĩ nhiên là không gặp rồi. Hoàng lão gia nhớ lại sự việc, suy nghĩ một hồi lâu. Hai vị này đều làngười tinh minh lão luyện, ở bên ngoại lão thông việc biện án, một khithấy ba cỗ kiệu đến có vẽ khác thường, ban đầu Trần Hiếu không cho xét,nói lời quanh co, sắc mặt biến đổi. Sau khi ba cổ kiệu đi rồi, sắc mặtTrần Hiếu dần dần trởi lại bình thường, lời nói cũng mạnh mẽ thấu lý.Hai vị lão gia nghĩ rằng trong ba cỗ kiệu này chắc có duyên cớ chi đây.Họ liền phái một quan nhân đi theo dõi xem ba cỗ kiệu này khiêng về nhànào rồi báo cáo cho quan địa phương chỗ ấy biết, bất luận là chỗ ấy đãkhám xét hay chưa cũng cho người đến xét. Quan nhân vâng lệnh ngầm theodõi phía sau, thấy ba cỗ kiệu khiêng đến đường Phụng Sơn, tiến vào mộttòa cổng lớn ở phía Bắc đường. Quan nhân ngước nhìn chính là nhà củaThiết diện thiên vương Trịnh Hùng đại quan nhân, lập tức đến quan địaphương ở đường Phụng Sơn báo cáo. Hai vị lão gia ở địa phương, một vị họ Bạch, một vị họ Dương. Quan nhân đến báo:

Hoàng lão gia và Trầnlão gia của chúng tôi sai tôi đi theo ba cỗ kiệu từ nhà Dương Mãnh, Trần Hiếu ở đường Đông khiêng ra, khiêng đến nhà Trịnh đại quan nhân ở đường Phụng Sơn. Lão gia chúng tôi nói trong kiệu có điều khả nghi, bảo tôiđến cho lão gia hay để nhanh chóng đến tra xét.

- Bạch lão gia, Dương lão gia nghe nói, lập tức dẫn bản bộ quan binh đến trước cửa nhà Trịnh Hùng, nói lời phân trần:

- Chúng tôi vâng lệnh quan Kinh doanh điện soái, tra xét từng hộ để tìmbắt tên đại đạo trốn trại vượt ngục là Đậu Vĩnh Hàng, cảm phiền các vịquản gia vào thông báo lại là có chúng tôi đến tra xét.

Gia nhânvà Trịnh Phúc vào bẩm báo. Nguyên trước đây, Trịnh Hùng được thơ của TếĐiên bảo hôm nay đem ba cỗ kiệu đến nhà Dương Mãnh, Trần Hiếu rước vợchồng Đậu Vĩnh Hàng và Châu Khôn. Kiệu và người vừa vào tới thì gia nhân vào bẩm báo là có quan địa phương đưa binh đến tra xét. Trịnh Hùng nghe báo, ngạc nhiên nói:

- Làm sao bây giờ?

Lại nghĩ: "TếCông kêu mình đi rước Đậu Vĩnh Hàng. Nếu bị xét gặp trong nhà mình đốtránh khỏi bị kết tội cố giấu giếm đây!". Sợ đến phát ngây nói không ralời. Đậu Vĩnh Hàng nói:

- Trịnh đại quan nhân không cần phải lothế! Tại mạng của tôi nó đen như vậy rồi thì đừng để liên lụy đến lãogia làm chi! Tôi sẽ nhảy tường ra ngoài đi trình diện là xong.

Trịnh Hùng nói:

- Làm như vậy đâu có được! Tế Công bảo tôi đi rước mấy vị về đây, tôi làm sao có thể để các vị vào tù cho được?

Gia nhân là Trịnh Phúc nói:

- Nô tài lên kiệu trở lại, rồi quan nhân cỡi ngựa đưa đi, bảo là đưa gia quyến ra ngoài thành, thế là xong!

Trịnh Hùng nghĩ: "Lời nói này có lý đa!". Lập tức một mặt kiên gia nhân chuẩn bị ngựa, một mặt bảo đem kiệu đến, kêu Châu Khôn, Châu thị và Đậu VĩnhHàng lên kiệu lại. Trịnh Hùng đưa kiệu ra khỏi nhà mới lên ngựa. Bạchlão gia và Dương lão gia hỏi:

- Trịnh lão quan nhân đi đâu đó?

- Tôi đưa gia quyến đi viếng mộ.

Nói rồi, Trịnh Hùng giục ngựa cùng ba chiếc kiệu ra đi. Gia nhân mời Bạchlão gia vào trong tra xét. Tra xét nào gặp ai! Bạch, Dương hai vị lãogia bèn nảy chủ ý: "Ba cỗ kiệu này vừa mới đến nhà Trịnh Hùng nghe nóicó tra xét lại khiêng đi ra nói là đi viếng mộ, chắc là có gian trá chiđó". Lập tức sai một quan nhân đi theo, xem họ ra cửa nào rồi đưa tincho quan giữ cửa, bảo phải xét kiệu, đừng để cho ra thành. Trịnh Hùngđưa ba chiếc kiệu sắp ra cửa Cấn Sơn. Nào ngờ ki đến cửa Cấn Sơn, bốn vị lão gia giữ cửa đưa quân giữ lại dò xét. Lúc này mấy chiếc kiệu muốn ra khỏi thành thiệt là khó hơn lên trời.