Vương Thắng Tiên thấy sắc động lòng tà
Lục Ngưu Hầu vu trộm thi gian kế
Đậu Vĩnh Hàng phải đến cửa quan chịu bao điều oan khuất chính là gì vợ hắnquá đẹp mới xảy ra như vậy. Tại thành Lâm An có bốn tên ác bá. Tên thứnhất là Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên, anh em với Tần Thừa tướng;tên thứ hai chính là Phong nguyệt công tử Mã Minh; tên thứ ba chính làTruy mạng quỷ Tần Hằng, con thứ hai của Tần Thừa tướng; tên thứ tư chính là La công tử, có ngại hiệu là Tịnh nhai gia. Hôm đó, Châu thị đangđứng trước cửa mua chỉ thêu, vừa hay gặp Hoa hoa thái tuế Vương ThắngTiên dẫn theo rất nhiều ác nô cỡi ngựa đi ngang qua ngõ số 4 hẻm ThanhTrúc. Xưa nay Châu thị dung nhan rất đẹp đẽ, thuộc hàng thiên tư quốcsắc. Dù không dồi phấn thoa son, mặc áo vải thô tầm thường nhưng vẫn lộra vẻ đẹp ưa nhìn, đáng gọi là đôi mày liễu vút cong, môi nút trái đào,mắt hạnh trữ tình, má đào phơn phớt, gương mặt hoa lê trắng muốt, mánhụy hạnh nõn nà, khác nào Dao Trì tây tử, nguyệt điện Hằng Ngạ VươngThắng Tiên nhìn thấy Châu thị rồi, tâm thần ngơ ngẩn, bèn hỏi thủ hạ:
- Người đàn bà đó là người nhà nào vậy?
Gia nhân là Vương Hoài Trung nói:
- Đại gia nên về trước đi, để tôi hỏi thăm cho.
Vương Thắng Tiên về đến nhà một lát, Vương Hoài Trung cũng về tới. Vương Thắng Tiên hỏi:
- Mi hỏi thăm tin tức đó chưa?
- Tiểu nhân đã hỏi thăm rồi, mà đại gia hãy dẹp ý nghĩ ấy đi!
- Sao vậy?
- Tiểu nhân hỏi ra người đàn bà đó là vợ của anh hùng đả hổ Hắc diện báoĐậu Vĩnh Hàng đấy. Tên Đậu Vĩnh Hàng ấy hai tay có sức mạnh ngàn cân,làm sao có thể cướp vợ hắn được?
- Ối chào! Ta thấy người đàn bàđó thiệt xinh đẹp quá chừng chừng! Đám thê thiếp hầu hạ ta đây so vớinàng ấy thật là lục lục bình thường, cách xa một trời một vực. Ta gặpnàng ấy một lần mà hồn vía như đi đâu mất. Tụi bây ai nghĩ được cách gìđem người đẹp về được đây, ta thưởng cho 500 lượng bạc.
Bọn gia nhân thảy đều lắc đầu, nói:
- Chúng tôi thiệt vô phương.
Vương Thắng Tiên lơ lơ lửng lửng uống nhớ ăn mong, giống như người mất hồnvậy. Hai ba ngày lửng lơ như thế, bỗng gia nhân bẩm báo có quan Kinhdoanh điện soái Lục Bính Văn đến thăm. Vương Thắng Tiên nghe nói có đệtử của mình đến, lật đật bảo người mời vào. Vương Thắng Tiên đang giữchức Đại lý tự chánh khanh, tại sao Lục Bính Văn lại bái hắn làm sư phụ? Chỉ vì hắn là anh em với Tần Thừa tướng, Lục Bính Văn có việc gì cầnđến Thừa tướng phải nhờ đến hắn giúp đỡ, do đó mới bái hắn làm sư phụ.Hôm nay Vương Thắng Tiên đưa Lục Bính Văn vào thư phòng, Lục Bính Vănchào hỏi sư phụ xong, Vương Thắng Tiên hỏi:
- Hiền khế hôm nay sao rảnh rang thế?
- Hôm nay tôi đặc biệt đến vấn an sư phụ.
- Hai hôm nay ta trúng phải bệnh.
- Sư phụ không được khỏe à? Bệnh gì thế?
- Bệnh này khó nói với hiền khế lắm.
- Sư phụ có chuyện gì khó nói cứ nói, có ngại chi?
- Chẳng giấu gì hiền khế, ngày hôm kia ta cưỡi ngựa đi thăm bạn qua ngõsố 4 hẻm Thanh Trúc, gặp người đàn bà đẹp mê hồn, nàng là vợ của anhhùng đả hổ Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng. Từ hôm đó trở về nhà, ta khôngngờ mình mắc phải bệnh tương tư đêm nhớ ngày mong mãi. Hiền khế có cáchnào rước người đẹp về đây, ta bảo đảm sẽ làm cho hiền khế sớm vượt mấyquan cấp đấy!
- Lão sư đài đã yêu thích, môn sinh phải cố gắng tìm cách làm vừa lòng. Xin sư phụ chờ tin.
Lục Bính Văn nói xong trở về nhà, bàn mưu tính kế giúp Vương Thắng Tiên mãi mà không ra, gia nhân là Lục Trung nói:
- Lão gia muốn làm việc này, tiểu nhân có một chủ ý.
- Lục Trung, nếu việc này mi làm được trót lọt, ta thưởng cho mi 200 lượng bạc.
- Nếu chịu thưởng 200 lượng bạc, tôi sẽ làm chọ Đậu Vĩnh Hằng này tôi cóbiết nhưng tôi chưa gặp mặt, còn vợ hắn tôi đã gặp một lần. Thật làngười đẹp đẽ vô song! Hắn ta ở nhà của vợ Châu lão đầu. Châu lão đầu lànghĩa phụ của tôi. Một hôm tôi đến nhà vợ chồng nghĩa phụ, vợ chồng ĐậuVĩnh Hàng đang tính số mạng của hắn, vợ hắn cũng bói cho mình một quẻ.Tôi nhớ ngày sinh của họ là: Đậu Vĩnh Hàng 28 tuổi, sinh vào giờ tý ngày rằm tháng ba, vợ hắn 24 tuổi, sinh vào giờ mẹo ngày chín tháng hai.Nghĩa mẫu tôi cũng coi một quẻ, tôi cũng coi một quẻ cho nên tôi biếtcội nguồi của Đậu Vĩnh Hàng. Nếu lão gia cho tôi làm sai sự tra ngục,mua chuộc kẻ tặc đạo vu khống Đậu Vĩnh Hàng, chừng đó lão gia bắt hắncho vào ngục là hay nhất.
- Được, ta sẽ phái ngươi làm quản ngục để lo việc này.
Lục Trung được giao cho chức quản ngục, sớm tối kiểm tra các tội phạm, thấy có hai tên đại đạo, Lục Trung gọi lại hỏi:
- Hai đứa bây tên họ là gì?
- Chúng tôi là hai anh em ruột, tên là Vương Long, Vương Hổ.
- Hai đứa bây bị án gì thế?
- Ở Bạch Sa Cương cướp bạc lương, giết quan áp tải.
- Hai đứa bây bị vụ án này chắc là khó sống quá.
- Chắc là như vậy.
- Trong nhà tụi bây còn có những ai?
- Còn một mẹ già, chúng tôi đều có vợ cả.
- Hai đứa bay tuổi còn nhỏ mà sao dám làm những việc tày đình như thế?Nếu tụi bay chết rồi, trong nhà mẹ già vợ dại phải làm sao? Ai lo cơm áo cho họ?
- Đến nước này phải chịu thôi, tại tôi đã làm việc nhầm lẫn này!
- Ta thấy các ngươi thật đáng thương, có lòng muốn cứu các ngươi mà không được, vì phương pháp của hoàng thượng không thể sửa được. Hai đứa baycó muốn sống hay không?
- Ai không muốn sống mà lại muốn chết bao giờ? Nếu các ông có cách nào cứu chúng tôi, hai tôi không bao giờ dám quên ơn.
- Ta muốn cứu tụi bay dễ thôi, hai đứa bay phải kéo người khác vào khailàm đầu lĩnh việc này thì tánh mạng tụi bay mới đảm bảo còn sống.
- Vậy thì chúng tôi chụi khai, mà khai ai bây giờ?
- Ta có kẻ thù đang ở ngõ số 4 hẻm Thanh Trúc tên là Hắc diện báo ĐậuVĩnh Hàng, hai đứa bay ra trước công đường cứ khai ra hắn là kẻ cầm đầu, ta đảm bảo tánh mạng tụi bay sẽ khỏi chết.
- Vậy thì được.
Thương lượng xong, chiều lại lên trước công đường, Vương Long khai:
- Bẩm đại nhân, ở Bạch Sa Cương cướp bạc, giết quan giải lương là do Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng cầm đầu, anh ta xếp đặt cả.
Lục Bính Văn đã rõ cả, nhưng vẫn hỏi:
- Mi có nói thiệt không?
- Tiểu nhân không dám nói dối. Hắn hiện ở ngõ số 4 hẻm Thanh Trúc, xin đại nhân cho đòi hắn đến đối chứng.
Lục Bính Văn mới sai Mã Hùng đi bắt ngay Đậu Vĩnh Hàng điệu về. Hôm naythượng đường tra hỏi, những điều Vương Long, Vương Hổ nói ra đều do LụcTrung cung cấp trước. Vì vậy Vương Long, Vương Hổ mới kể vanh vách cộinguồi của Đậu Vĩnh Hàng như vậy. Lục Bính Văn dùng kềm kẹp tra khảo ĐậuVĩnh Hàng, bỗng nhiên trên đại đường nổi lên một trận quái phong. Trậngió qua đi, xem lại thì thấy côn kẹp bị gãy làm ba khúc hết. Lục BínhVăn kêu đại kêu càn Vương Long, Vương Hổ khai bừa cho Đậu Vĩnh Hàng, rồi truyền đem Đậu Vĩnh Hàng đóng trăn trong ngục tối. Vương Long, Vương Hổ vào trong ngục dặn ngục tốt:
- Phải làm cho Đậu Vĩnh Hàng chết đi thì vụ án của hai ta mới nhẹ được. Chỉ cần hai ta được sống, ắt sẽ có lúc tạ ân trọng hậu.
Lao ngục nói:
- Vâng, anh đừng có lo.
Khi quan nhân đưa Đậu Vĩnh Hàng xuống ngục, lao đầu mới đưa Đậu Vĩnh Hàngvào bên trong. Đậu Vĩnh Hàng nhìn thấy trong nhà có một bàn bát tiên,trên bàn dọn sẵn bốn đĩa thức ăn, có bầu và ly rượu. Lao ngục nói:
- Đậu hiền đệ, chú uống rượu nhé! Chú không nhận ra tôi sao?
- Tôi thật đang tối mắt, xin hỏi quý danh tôn giá là gì?
- Tôi cũng là người phủ Thường Châu, chúng ta ở cùng phố với nhau, tôi họ Lưu gọi là Lưu Đắc Lâm. Tôi nhân vì giành mối, dùng tay chém chếtngười, lại đánh quan trị nhật, hiện nay tôi đang làm chức lao đầu trongngục. Tôi biết chú bị hàm oan nhưng tôi không thể cứu chú được. Chú hãyyên tâm, tôi không thể để chú bị tội đâu.
Đậu Vĩnh Hàng chừng đó mới nhớ ra, nói:
- Té ra là Lưu huynh trưởng.
Hai người cùng ngồi uống rượu đàm tâm. Đậu Vĩnh Hàng may mắn gặp được người bạn cũ nên không bị thọ tội đày ải trong ngục. Lục Bính Văn sau khi đưa Đậu Vĩnh Hàng vào ngục rồi mới hỏi:
- Lục Trung, mi có cách gì gạt vợ hắn đem đi đưa đến cho Vương đại nhân không?
- Tôi đã có chủ ý.
Nói rồi lập tức kêu tên gia nhân lại, bảo:
- Mi hãy ra ngoài mướn một cỗ kiệu.
Đoạn kề tai dặn như vầy… như vầy… Tên gia nhân tên là Bạch Tận Trung, gậpđầu đi ra mướn một chiếc kiệu nhỏ đi thẳng đến nhà Đậu Vĩnh Hàng ở ngõsố 4 hẻm Thanh Trúc, gõ cửa. Lúc đó, Châu lão đầu không có ở nhà, Châulão thái ra mở cửa hỏi tìm ai. Bạch Tận Trung nói:
- Tôi là người của hai đại gia Dương Mãnh, Trần Hiếu sai đến. Hiện tại Đậu đại gia bịmắc phải việc quan. Dương gia, Trần gia đã đi hỏi tin tức để chạy chọtviệc quan cho Đậu đại gia, lại sợ Đậu đại nhưng nhưng ở nhà không ai sắn sóc. Nếu đến chiếu cố việc nhà bên này thì lại không có thì giờ đến nha môn chạy chọt cho Đậu đại gia. Vì thế Dương gia bảo tôi đem kiệu rướcĐậu đại nhưng nhưng đến nhà Trần gia, Dương gia thương lượng.
Châu lão bà nghe nói sợ quá, lật đật chạy vào trong nói:
- Đậu đại nhưng nhưng ơi, không xong rồi! Đậu đại gia cũng không biết vìsao lại mắc phải việc quan, đằng Dương gia, Trần gia cho người mang kiệu sang rước, nhưng nhưng có chịu đi hay không?
Châu thị nghe nóichồng mình mắc phải việc quan, hận không hỏi thăm ngay cho ra lẽ như thế nào! Lời tục nói không sai: "Chí thân không gì bằng cha con, gần gũikhông ai bằng chồng vợ!". Nghe nói chồng mắc phải việc quan, lẽ nào lạikhông động lòng? Châu thị nghe nói Dương Mãnh, Trần Hiếu sai người đếnrước, đâu có thể không đi! Lật đật thay áo vải lam quần vải xanh, khóacửa lại nói với Châu lão bà:
Châu đại nương, xin coi chừng giùm nhé!
- Đậu đại nhưng nhưng đi đi, hỏi thăm được cũng tốt, chừng Châu lão đầutrở về tôi bảo ông ấy đi hỏi thăm cho rõ ràng rồi đến nhà Dương gia chonhưng nhưng hay.
Châu thị ra đến bên ngoài còn nói khiêm tốn với Bạch Tận Trung:
- Nhọc lòng chú quá!
Bạch Tận Trung nói:
- Mời đại nhưng nhưng lên kiệu cho.
Châu thị bèn bước lên kiệu, nào ngờ Bạch Tận Trung đi trước dẫn đường, kiệukhiêng lên đi thẳng đến nhà Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên ở phườngTần Hòa. Trước lúc đó, Lục Bính Văn đã ngồi kiệu gặp Vương Thắng Tiênnói chuyện ở thư phòng. Lục Bính Văn nói:
- Xin chúc mừng sư phụ! Chuyện môn sinh đã làm trồng làm tréo bắt Đậu Vĩnh Hàng giam vào ngụcvề tội ăn cướp, lát nữa đây sẽ đưa người đẹp đến cho sư phụ.
Vương Thắng Tiên nói:
- Việc này hiền khế bỏ biết bao tâm lực! Ta thế nào cũng phải đền bù cho xứng đáng.
Vừa nói tới đó thì có gia nhân bẩm báo người đẹp đã về đưa tới. Vương Thắng Tiên lật đật đi vào trong viện, thấy kiệu vừa để xuống, bèn đi đến bên, đưa tay vèn rèm kiệu xem thử, báo hại Châu thị nhìn thấy vía lên mây.