Tề Bạch Pháp Y

Chương 21: Thái nhân cách




"Em biết con người giỏi hơn thần thánh điểm nào không?"

"Đó là sự hiểm độc." - Shuumatsu no Valkyrie

- ---

Đêm đó Thẩm Nghiêm trở về căn hộ, trời dạo này nóng nực nên hành lang bốc mùi thật khó chịu. Ai đã từng ở qua những khu tập thể cũ hẳn sẽ không xa lạ gì với cái thứ mùi này, mùi của những bức tường ẩm mốc, những vũng nước tù đọng đen ngòm gớm giếc, nếu lại những góc ngách mà nhìn vào sẽ thấy rất nhiều phân chuột.

Không ai chọn sống ở đây cả, họ bị ném vào đây. Họ không có đủ tiền để tới nơi khác mà thôi.

Thẩm Nghiêm mở cửa, hắn bước vào căn phòng riêng của mình. Bước ngang qua gương treo trong phòng, hắn có chút vui vẻ khi mái tóc vẫn giữ được nếp tóc, gọn gàng và chỉn chu là vẻ ngoài mà hắn hướng đến. Suy cho cùng con người vẫn ưa phán xét qua ánh nhìn đầu tiên cơ mà.

Thay vì phải sống dưới suy nghĩ của người khác thì tại sao không thao túng họ? Thẩm Nghiêm là một kẻ thái nhân cách, vài năm trước hắn đã thầm đoán ra điều này. Hắn như một kẻ trộm kích thích tìm đọc những bài báo về căn bệnh thái nhân cách. Như kẻ say lại muốn uống thêm rượu, đó là thứ cảm xúc dâng trào theo thời gian.

Một báo cáo vào năm 2021, dựa trên dữ liệu sử dụng (PCL-R): ước tính có khoảng 1,2% dân số trưởng thành nói chung thuộc vào nhóm bệnh tâm lý thái nhân cách. Chúng ta thường xuyên bắt gặp những kẻ như thế, những kẻ có thể nói dối trắng trợn, những kẻ thích thao túng và tự nghĩ bản thân có quyền chơi đùa với cảm xúc của người khác.



Nghe nói, không phải kẻ thái nhân cách nào cũng thích giết người, nó còn phụ thuộc vào yếu tố hoàn cảnh, quá khứ,... lại là một dạng phân tâm học của Freud phức tạp mà hắn chán ghét những kẻ khác cứ nói đi nói lại.

Đơn giản thôi, đừng cố phức tạp quá mọi thứ: Hắn thích nói dối, thích thao túng người khác giết người và đôi lúc cũng thích tự tay mình giết người...

Có rất nhiều người thích trộm cắp, không phải vì họ thiếu tiền, có khi họ còn thuộc tầng lớp giàu có, sở hữu những chiếc túi vài chục nghìn đô. Vậy tại sao họ lại thích ăn cắp? Chẳng phải ăn cắp chỉ dành cho người nghèo?

Việc ăn cắp cũng giống như dùng chất gây nghiện vậy, họ bị cảm giác kích thích khi lấy thứ không thuộc về mình. Giống như một dạng chiến thắng được người khác. Khi bước vào một cửa hàng trang sức, họ vờ như bình thường, cố che giấu suy nghĩ ăn cắp của bản thân, chất Adrenaline bắt đầu tăng lên, khiến họ bắt đầu cảm nhận được luồng kích thích tăng dần.

Rồi khi họ thó được món đồ cho vào túi, họ phải tìm cách tháo chạy. Cái giây phút này còn hơn cả chơi thuốc, nó khiến họ bị choáng ngộp và không còn đường lui. Và bây giờ là tìm cách thoát ra khỏi nơi này, khoảnh khắc giống như chơi một trò chơi điện tử vậy, chỉ khác là bây giờ bạn là nhân vật chính.

Bạn phải tăng gấp đôi sự quan sát, bạn không còn là chính mình nữa mà đang cố gắng đóng vai một ai khác. Đây là tình huống mà chỉ những kẻ ăn cắp nơi công cộng mới trải qua được. Và khi bước ra được khỏi cửa hàng, thoát được những người bảo vệ. Cảm giác đắc thắng bùng nổ, nó khiến họ cảm thấy vừa bước lên bậc vinh quang vậy.

Họ là kẻ trộm, là kẻ trêu ngươi người khác. Rồi họ tưởng tượng ra viễn cảnh của nhân viên cửa hàng khi phát hiện, quá muộn rồi, giờ ta là kẻ chiến thắng.

Họ thích hậu quả mình gây ra, thích nhìn sự đau khổ.

Thiếu sự đồng cảm và không biết hối lỗi. Đây là dấu hiệu điểm hình của thái nhân cách. Chơi đùa với người khác mới tuyệt vời làm sao. Thẩm Nghiêm thích thế, hắn không vui được niềm vui bình thường, niềm vui của hắn nằm ở nỗi đau của người khác.

Dạo này gia đình kế bên hôm đã không còn cãi vã. Hắn khẽ cười. Mọi người cứ nghe theo lời hắn từ đầu có phải tốt hơn không? Đôi lúc hắn có cảm giác mình là Chúa trời, người ta bảo sự thao túng là xấu xí, hắn thì cho rằng bởi vì họ không được ban cho món quà đó. Chẳng phải những chính trị gia, những gã tài phiệt đều rất giỏi trò này sao?

Thẩm Nghiêm là con cừu đen trong bầy cừu trắng, hay nói đúng hơn là một con sói trà trộn, một thứ sinh vật cần phải bị giết để tế thần. Nhưng không phải ai cũng có khả năng tìm ra kẻ dị biệt.

Hắn tiến đến tủ lạnh, mở ngăn đông lạnh, bên trong là những phần thi thể được cắt rời, hắn khẽ cười. Cảnh sát đã bị hắn dắt mũi, cảnh sát còn chẳng thể đưa hắn vào diện hỏi cung.



So với ăn trộm vặt trong cửa hàng thì trò trêu ngươi này thú vị hơn nhiều.

- --

Tề Bạch ngủ vẫn mở đèn, khi đến nơi lạ trong lòng cô sẽ có sự bất an rất lớn. Rồi hình thành một thói quen phải mở đèn, chỉ cho đến khi nào đủ quen thuộc mới mở đèn ngủ.

Có vẻ như Tề Bạch gặp ác mộng, chân mày liên tục cau lại, bàn tay có chút run rẩy nắm chặt.

"Mất đi một chân thì làm sao làm bác sĩ ở bệnh viện?" Bác sĩ Trần nói, lời lẽ trong giấc mơ nhưng chẳng khác nào ký ức năm đó diễn ra trước măt. Bác sĩ Trần Phi có chút châm chọc trong lời nói, không hề che giấu, gã muốn hạ bệ cô và thích thú khi thấy bản thân đã thành công. Cả đời cô ta sẽ phải sống dưới ánh mắt thương hại của người khác. Nhìn một người từng rất ngạo mạn phải cúi đầu khiến ông thật thoả mãn. Thật dễ dàng để hả hê khi thấy một người sụp đổ. Thứ cảm xúc trẻ con đó lại khiến gã thấy mình đã thành công.

Thần linh tạo ra con người, thần linh có tạo ra sự hiểm độc không? hay đó là thứ mà cả thần linh cũng không ngờ?

Tề bạch giật mình tỉnh giấc. Cô lại mơ về ký ức năm đó. Nụ cười của bác sĩ Trần như một bóng ma bám chặt sau lưng của cô. Hoá ra nụ cười cũng có rất nhiều hình thái, và người ta có thể dùng nụ cười để gây tổn thương cho người khác.

Tề Bạch thả một hơi dài, cô nhìn đồng hồ trên di động, mới chỉ 11 giờ đêm. Cô phải ngủ đến 2 giờ để cơ thể bù đắp lại năng lượng.

Phần chân bên phải của cô gần đây trở nên rất đau nhất. Hẳn vì phải ma sát và chịu trọng lượng cơ thể quá nhiều. Còn nhớ năm đó sau khi mất một phần chân, lại phải trải qua một cuộc đại phẫu đoạn chi. Hơn một năm điều trị và lắp chi giả nhưng đến tận bây giờ Tề Bạch vẫn đang cố làm quen với cái chân giả kia.

Tề Bạch là người có lòng tự tôn rất cao, cô không muốn trở thành sự thất bại của chính bản thân mình. Đã không toàn vẹn cơ thể mà còn yếu đuối thì có phải quá đáng thương không? Tề Bạch không muốn thành sự đáng thương đó trong mắt người khác. Bản thân cần phải cố gắng hơn, cần phải chăm chỉ hơn.

Mang chân giả quá lâu sẽ gây đau nhức, tạo áp lực lên chân còn lại. Nhưng thứ đáng sợ nhất là sự bào mòn tâm trí nó đang gây ra. Gần đây cô phải chống thêm gậy. Cô đã phải thừa nhận sức khỏe của bản thân không còn tốt nữa.



Sau khi mất chi còn phải đối mặt với PTSD, Khoảng 80% những người bị cắt cụt chi bị đau chi ảo mà không có nguyên nhân rõ ràng, đây là tình trạng não vẫn chưa nhận thức hoàn toàn đã mất chi. Trầm cảm được xem là điều dễ bắt gặp ở bệnh nhân mất chi.

Tề Bạch ngồi dậy, cô vuốt mái tóc dài sang vành tai. Ánh mắt nhìn vào phần chân không toàn vẹn của bản thân, làm sao để có thể thôi chán ghét nó?

Chính Tề Bạch luôn tự chê bai cơ thể của mình. Không đơn giản chỉ là mất đi một chân, còn cướp theo cả ước mơ muốn làm bác sĩ phẫu thuật của cô. Nhưng đây chính là cuộc đời, mọi thứ vận hành không bao giờ theo kịch bản ta viết ra.

Đó là thử thách xem ta có thể đứng dậy bao nhiêu lần. Dựa vào núi, núi sẽ đổ. Dựa vào sông, sông sẽ chảy. Dựa vào người, người sẽ rời đi. Chỉ có bản thân mình luôn là thứ còn lại vì thế luôn phải cố gắng. Luôn không được bỏ rơi chính bản thân mình.

Tề Bạch lấy chiếc laptop đặt cạnh đầu giường, mở máy, bắt đầu làm việc. Con người ngoài đồ ăn còn cần được nuôi dưỡng bằng thứ khác, đó là một ý chí, một ước mơ.

Với Tề Bạch, cô mong mình có thể nói thay người chết. Cô tôn trọng chính nghề nghiệp của mình. Ngoài làm việc ở phòng thí nghiệm cô còn tích cực đóng góp các bài nghiên cứu chuyên môn để làm nguồn tài liệu hữu ích. Trong ngành của cô mọi thứ đều quá ít, ít người, ít thiết bị được thay đổi, ít cả tiền lương. Thứ mà những người làm khoa học có thể chia sẽ cho nhau nhiều nhất là kiến thức.

Lại một đêm không ngủ, một đêm làm việc quá sức, cũng bởi vì là một người tàn tật phải nổ lực gấp nhiều lần người khác.