Chương 93
Xương Đông ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Xem ra bất kể đêm hay ngày thì chúng nó đều không muốn mở Quan tài ra”.
Diệp Lưu Tây xắn tay áo: “Buông ra, để tôi”.
Cô lại gần, đặt tay lên mép Quan tài, thở hắt rồi mở nắp Quan tài lên.
Không có gì khác thường bởi Diệp Lưu Tây chỉ hơi nhíu mày. Đường Mập ghé mắt nhìn vào, vội la lên: “Minh! Là thời Minh!”.
Chắc chắn không sai, tối qua hắn vừa đọc được trong cuốn “Dân gian phục sức”.
Hắn vội chỉ cho mọi người: “Thấy không, khăn lưới, đàn ông trưởng thành thời Minh dùng để búi tóc, mặc áo suông dài, còn cái mũ này nữa chứ. Chắc chắn là thời Minh rồi”.
Thật ra chẳng cần hắn nhấn mạnh thì cũng không ai nghi ngờ.
Diệp Lưu Tây cảm thấy buồn cười: “Không lẽ phải có đủ Đường - Tống - Nguyên - Minh - Thanh sao?”.
Đinh Liễu chụp lại một tấm để khi trở về cho Liễu Thất xem: “Em nghe cha nuôi nói lần trước mọi người mở là Quan tài thời Đường, sao lần này lại là thời Minh? Sao lại không có gì chôn cùng?”.
Xương Đông nói: “Bọn tôi gọi Quan tài Rối bóng cho thuận miệng thôi chứ thứ này không phải là Quan tài, chẳng qua chỉ có hình dạng giống vậy mà thôi”.
Anh cúi đầu đếm thử số lượng con Rối bóng, lại là chín con; ngoại trừ phục sức thì so với Quan tài thời Đường cũng không quá khác biệt.
Xương Đông đậy nắp Quan tài lại, nói: “Chuyện Đà đội ma Thần Côn kể đã lưu truyền vài trăm năm, xem ra không quá chính xác. Có lẽ từ sau triều Hán thì triều đại nào cũng có; nói cách khác là luôn tồn tại một con đường nối liền Ngọc Môn Quan - ngoại Quan và nội Quan”.
Một Đà đội chín người, nhìn qua thì không ít nhưng nghĩ lại thì trước sau hai ngàn năm, giả như thật sự tồn tại Quan nội Quan ngoại vậy Đà đội này hệt như một sợi tơ mỏng manh liên kết, lớp sau thay thế lớp trước, có năng lực vận chuyển bao nhiêu vật tư thiết bị?
Anh gọi Diệp Lưu Tây qua một bên: “Cô còn nhớ cái máy chụp hình không?”
Nhớ chứ, máy Hải Âu, thông dụng những năm 80, bây giờ đã được tính là đồ cổ.
“Những thứ chúng ta dùng rất nhanh đổi mới, mấy năm trước còn xài điện thoại bấm phím, hiện tại đều là điện thoại cảm ứng. Thứ nhất là do nhu cầu, thứ hai là do trình độ phát triển và lượng vật tư nguyên liệu dồi dào, có thể phát triển nhanh. Nhưng nếu thực sự trong Quan nội có người, đại bộ phận vật tư phụ thuộc vào tiếp tế như giả thiết thì tình hình sẽ khác”.
Thiếu vật tư, lại lạc hậu, thì thứ đồ cổ lỗ gì cũng sẽ tiếc rẻ không nỡ bỏ đi, có hỏng hóc thì cũng tìm cách chắp vá lại sử dụng tiếp.
Diệp Lưu Tây hỏi: “Anh nghĩ Quan nội thực sự có người?”.
Xương Đông đáp: “Không chỉ có người, còn có cả một thế giới”.
Tất nhiên cũng không có cảnh thái bình mà sẽ có phần loạn lạc, pháp luật kỷ cương không chặt chẽ, tồn tại cảnh cá lớn nuốt cá bé.
Sự thiếu hụt vật tư chắc chắn sẽ tạo thành cảnh: giường khắc gỗ thời Minh - Thanh dán poster ca sỹ hiện đại, cạnh tách trà những năm 50 đặt máy ảnh những năm 80.
Có thể nói Đà đội kia mang theo một chút tình hình thay đổi ở xã hội bên ngoài. Chỉ là những thay đổi này không hoàn toàn lan tỏa khắp nơi trong Quan nội, thay vào đó lại chắp vá ghép nối, tạo thành một thế giới kỳ lạ vặn vẹo.
Diệp Lưu Tây nhíu mày: “Những người nhập Quan kia sống được lâu như vậy sao?”.
Xương Đông nói: “Không loại trừ khả năng này, nhưng tôi nghĩ khả năng lớn là lứa người đầu tiên nhập Quan đã sớm qua đời rồi; chẳng qua khi đó họ có đủ nam đủ nữ, có thể sinh sản để tiếp tục duy trì và tạo ra thế hệ sau”.
Hai người bàn bạc tương đối lâu nên Đinh Liễu và Cao Thâm có vẻ không kiên nhẫn, Đường Mập cũng dáo dác nhìn sang.
Cuối cùng nhân lúc Xương Đông nhìn qua mình, hắn vội hỏi: “Anh Đông, còn cái gò kia… Có húc tiếp không?”.
Xương Đông ngẩng đầu nhìn trời, còn khá lâu mặt trời mới lặn nhưng sắc trời rất sầm, hệt như lúc chạng vạng.
Diệp Lưu Tây cũng ngửa cổ nhìn lên: “Húc được cái nào cứ húc. Tôi giữ xe cho”.
…
Húc sập gò thứ hai, những đụn mây trên cao cơ bản đã chuyển thành màu vàng đen, vần vũ cuồn cuộn. Đinh Liễu lúc này mới e ngại một chút, cũng không dám chụp ảnh nữa mà tự giác lùi lại bên người Cao Thâm. Cao Thâm bật đèn pin, cột sáng không chiếu được quá xa; chẳng hiểu sao nhìn những đám mây vặn vẹo lại có nét giống gương mặt nhăn nhó trợn mắt nên thoáng giật mình.
Cậu ta thấy hơi rợn người, vội nói to với Xương Đông: “Các anh đang làm cái gì vậy?”.
Xương Đông đang khom người trước chiếc Quan tài mới lôi ra, dùng tay gạt đi lớp bụi đất trên mặt Quan tài, nói: “Thất Gia nói với hai cô cậu thế nào? Có phải đưa cô cậu đi ngắm cảnh đâu?”.
Cao Thâm im lặng, Liễu Thất quả thật đã dặn qua: Nhớ theo sát bọn họ, đừng có lộ ra cái bộ dạng non nớt chưa trải sự đời, gặp lợi phải xông pha giành lấy, nhưng nếu quả thật không xử lý được thì phải rút lui.
Thế nhưng Đinh Liễu lại lén nói với cậu: “Anh muốn rút lui thì tự đi mà rút lui, còn em thì không chấp nhận chuyện mình không xử lý được việc, để cha nuôi cười vào mặt đâu”.
Trên mặt Quan tài này cũng có tranh vẽ, lần này là cảnh phòng luyện đan, lò hỏa rừng rực cháy, cạnh lò có hai người đang đứng. Một người hình dạng như đế vương - khả năng cao vẫn là Hán Vũ Đế, một người khác nhìn giống một lão đạo, trong tay cầm phất trần - cũng không rõ đang nói với hoàng đế điều gì.
Đường Mập vội nói: “Tích này em biết, Hán Vũ Đế cũng giống Tần Thủy Hoàng, muốn cầu trường sinh đạo, cụ thể là luyện chế đan dược. Có điều so với Tần Thủy Hoàng thì Hán Vũ Đế vẫn sáng suốt hơn, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, lại chính miệng thừa nhận mình bị đám phương sĩ lừa”.
Khai Quan.