Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 8




Chương 8: Quyết định của Xương Đông

Đường Mập trần thuật lại hết sức sống động: "Hai năm trước, lão dẫn đội vào sa mạc, chọn sai vị trí dựng trại nên mọi người đều bị bão cát chôn sống, ngay cả bạn gái lão cũng bị cuốn đi... Èo, mày tìm clip coi đi, gia đình nạn nhân chặn cửa đánh lão như con ghẻ vậy, bây giờ trên mạng vẫn còn đấy”.

Tế Lưu Hải vội vàng lấy điện thoại ra, gõ từ khóa vào thanh tìm kiếm, chọn xem vài trang, đúng là có thật. Đường Mập hiểu ý liền đưa tai nghe đến, mỗi người đeo một chiếc, bấm phát clip.

Clip này do người đi đường quay lại, hình ảnh mờ mờ, còn bị rung nhưng vẫn có thể thấy được Xương Đông quỳ trên mặt đất, mấy người ông bà trung niên lôi kéo anh, vừa gào khóc đánh đấm, vừa túm tóc lôi anh đi.

Tế Lưu Hải trợn to mắt: "Đánh kinh vậy!".

Đường Mập xem rất chăm chú, thuận tay lấy gói khoai tây chiên đã mở sẵn, cho vài miếng vào mồm nhai rôm rốp: "Lát nữa còn có người cầm gạch đập vào đầu á, mày nghĩ đi, tóm lại liên quan đến mạng người mà. Nghe nói sau này, lão không dám ra khỏi cửa luôn đấy...”.

Giọng nói của Xương Đông đột ngột vang lên trước mặt họ: "Tôi tìm được rồi”.

Đường Mập giật mình, kéo phăng tai nghe xuống nhanh như chớp, thuận thế huých Tế Lưu Hải một cái, thế nhưng lại xảy ra sơ suất. Đầu cắm tai nghe bị lỏng, tiếng gào thét cào xé ruột gan của người phụ nữ vang dội khắp cả căn phòng.

"Khi đi theo mày thì còn sống sờ sờ, chết rồi mà tao còn không được nhìn mặt lấy một lần, ngay cả quan tài cũng không có”.

Tế Lưu Hải luống cuống, run rẩy ấn mấy lần mới trúng nút thoát trên màn hình, cuối cùng âm thanh im bặt. Mặt cậu ta đỏ như đít khỉ.

Xương Đông thờ ơ cắt lời: "Tôi tìm được rồi, đã ấn tạm dừng, thấy được cả xe của cô ta nữa, nếu có được biển số xe thì dễ rồi”.

Tế Lưu Hải như được đại xá: "Vậy giao cho tôi, chuyện tiếp theo cứ để tôi làm”.

Cậu ta chuồn đi như bay, bỏ lại Đường Mập một mình đối mặt với Xương Đông.

Đường Mập không biết nên làm gì giữa bầu không khí ngượng ngùng này, đánh giả bộ tập trung ăn khoai tây chiên, còn khách sáo mời Xương Đông ăn cùng. Lát sau gã mới lén lút nhắn tin qua Wechat cho Tế Lưu Hải: "Tìm đại cái gì đó tỗng tiền lão về trước đi, tao sắp không chịu nổi nữa rồi....”.

Tế Lưu Hải không để gã thất vọng, nhanh chóng lấy tờ giấy, hí hoáy viết vài chữ rồi đưa cho Xương Đông.

“May ghê, camera ở con đường gần đó quay được biển số xe. Tôi đã tra ra chủ xe và số điện thoại, nhưng người ta không phải họ Diệp. Anh cứ gọi đến hỏi thăm xem sao, tối nay tôi sẽ tìm thêm thông tin, có phát hiện mới sẽ gửi cho Đường Mập".

Xương Đông nhận lấy. Chủ xe tên Hoàng Đức Phúc, 46 tuổi, sống ở thị trấn Kỳ giáp ranh Cam Túc và Mông Cổ.

Trên đường trở về, biết rõ hy vọng không lớn, song Xương Đông vẫn gọi điện cho Hoàng Đức Phúc, ấy thế mà lại nhận được câu trả lời rất bất ngờ từ ông ta: "Xe à... Tôi không lái, cho người khác thuê rồi. Hình như họ Diệp, không nhớ tên gì, đúng là nữ... Cậu tìm cô ta hả? Cô ta bán dưa trên phố gần đây”.

Hành lý của Xương Đông ít ỏi đến thảm thương, thu dọn hết cũng chỉ được một túi xách, còn không bằng cả lúc chuyển đến đây. Thời điểm Tiểu Hà tiễn anh ra cửa, ngần ngừ nhắc nhở: "Anh Đông, anh đi xung quanh xem thử coi, đừng để quên đồ đấy”.

Cầu nói này làm Xương Đông chực nhớ ra, anh quay lại phía sau sân khấu, cầm theo hộp múa Rối bóng.

Trước ngày giải phóng, các nghệ nhân múa Rối bóng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bả vai run run gánh cả gia sản chỉ gồm hai hộp đạo cụ bên người.

Xương Đông ngỏ lời xin: "Con người tôi rất nhàm chán không có sở thích nào hết, có thể tặng tôi hộp này để lúc rảnh rỗi lấy ra khắc da, luyện tay nghề điều khiển dây giết thời gian được không?".

Hộp múa Rối bóng chẳng đáng bao tiên, Tiểu Hà sẵn lòng đồng ý coi như đền đáp ân tình Xương Đông giúp đỡ mình suốt hai năm qua. Tiễn anh đến tận đầu ngõ, cậu còn khách sáo nhắn nhủ: "Anh Đông, lúc nào muốn quay về thì cứ gọi điện cho em là được".

Xương Đông cảm ơn rồi lẳng lặng đi ra phố, một tay xách túi, tay còn lại ôm chiếc hộp đựng đạo cụ múa rối nặng trịch làm một bên vai anh hơi chùng xuống.

Tiểu Hà thở dài thườn thượt, cảm thấy chuyện Xương Đông trở về chắc chỉ là mơ tưởng hão huyền.

Xương Đông bắt xe đến thị trấn Bắc Giao đang đợi phá dỡ di dời. Vì chủ đầu tư chịu trách nhiệm khai phá nơi này thiếu vốn nên đang tiến hành dang dở thì ngưng lại, đâu đâu cũng còn sót lại gạch ngói và nhà cửa hoang tàn, cơn gió thổi qua cuốn theo đầy tro bụi, hầu hết không còn ai ở lại đây nữa.

Dựa theo trí nhớ của mình, anh dừng bước trước cánh cổng lớn, lấy chìa mở khóa cửa cuốn rồi nhấc mạnh lên. Trong nháy mắt, bụi bặm rơi xuống phủ đầy tóc anh, từng hạt bụi li ti như đang nhảy múa trong nắng.

Xương Đông bước đến cạnh chiếc xe việt dã đang đỗ bên trong, bên kính chiếu hậu cài một đóa hồng đã khô ngả màu nâu đen, mới khẽ đưa tay chạm vào cánh hoa liền rơi rụng.

Chiếc xe này là quà của Khổng Ương tặng cho anh từ mấy năm trước. Nhận lấy món quà này, Xương Đông lại phải tiêu tốn một khoản tiền gần bằng nửa giá chiếc xe để cải tạo thêm. Sa mạc không phải đường đất làng quê, bánh xe rất dễ bị lún, khu vực Lop Nur toàn là xác muối, lốp xe sẽ bị ăn mòn thê thảm hệt như bị chó gặm.