Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 42




Chương 42

Quả nhiên có người không đồng ý: “Ây… tôi đây ban đêm còn thấy ma trơi đấy, như một quả cầu phát sáng, chả lẽ lại tại gió thổi”.

Xương Đông trả lời: “Nơi này không như những nơi khác, trong đất chứa nhiều muối, phốt pho và các nguyên tố vi lượng khác. Gió lớn tác động tạo ra phản ứng giữa các nguyên tố này, ban đêm sẽ bùng lên ánh sáng trắng; dạng hiện tượng này ở Đồi Bạch Long cũng không hiếm”.

Diệp Lưu Tây cảm thấy anh đang nói uổng công, khẽ khàng nói: “Anh tốn công làm gì? Họ nghe chẳng vào đâu”.

Quả nhiên đám người kia chỉ cười nhạt, người đàn ông giọng khàn khàn cũng chẳng nể nang gì mà nói lại: “Tôi thì chẳng hiểu nổi thứ khoa học của người bên ngoài các anh; tôi đây tổ tông ba đời đều sống tại nơi sa mạc này, chẳng nghe ai nói như vậy hết”.

Xương Đông cười cười: “Vậy các anh nói thế nào?”.

“Đồi đất Yardang vốn là Thành, bên trong toàn những kẻ không tin thần phật nên bị trời phạt, thành trì biến thành phế tích, người người đều bị chôn thây bên dưới. Oán khí của họ vẫn còn, vẫn luôn than khóc. Gặp lúc gió lớn, tiếng khóc theo gió truyền lên. Ông tôi nói, gặp lúc như vậy phải đóng cửa lại, không được mở mắt, trùm chăn kín đầu. Cứ vậy ngủ một giấc sẽ qua. Anh không phạm đến nó, nó cũng không động vào anh”.

Cách nói này Xương Đông có nghe qua, trong sách cũng từng nhắc đến loại truyền thuyết địa phương này; anh cũng không có ý tranh luận nữa, nói nữa khéo bọn họ lại phật ý. “Ai muốn nghe anh lải nhải chứ, đừng mở mắt ra là được”.

Anh chui vào túi ngủ, nhắm mắt lại. Tiếng gió u u như quỷ khóc nghe mãi cũng thành quen, chẳng khác thôi miên là mấy.

Cũng chẳng rõ qua bao lâu, đang lúc anh ngủ sâu giấc nhất thì bên người có động tĩnh.

Bình thường Xương Đông cũng không quá tỉnh ngủ nhưng trong hành trình độ mẫn cảm của thần kinh không giống bình thường, nhất là khi qua đêm tại nơi xa lạ trong thân thể luôn có phản xạ đề phòng với động tĩnh xung quanh.

Anh khó khăn hé mắt ra nhìn, thấy Diệp Lưu Tây từ túi ngủ bò ra; anh hàm hồ hỏi: “Cô làm gì thế?”.

Diệp Lưu Tây giật mình, sau khi phản ứng lại mới khẽ khàng nói: “Tôi đi vệ sinh”.

Mọi người xung quanh đều đã lăn ra ngủ như chết.

“Không nhịn được à?”.

Diệp Lưu Tây cảm thấy anh hỏi thật ngớ ngẩn: “Được thì tôi dậy làm gì?”.

Xương Đông thở dài, hơi nhíu mắt, cũng ngồi dậy.

Rất lâu về trước, thời kỳ giải phóng, có đoàn khảo sát tiến vào sa mạc, giữa đêm một thành viên nữ cũng nói muốn đi vệ sinh, nhưng một lần đi này không bao giờ trở lại. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Sau này có người nói có lẽ cô đã gặp hố cát lún.

Cũng bởi chịu ảnh hưởng từ chuyện này, những người dẫn đoàn luôn có quy tắc: Ban đêm đi vệ sinh phải có hai người đồng hành, đặc biệt là thành viên nữ không thể đi một mình.

Diệp Lưu Tây đương nhiên không biết quy tắc này, thấy anh cũng đứng lên cô khó hiểu hỏi: “Anh dậy làm gì?”.

Diệp Lưu Tây ấn vai anh xuống: “Không được, tôi đi vệ sinh, anh theo làm cái khỉ gì”.

Đùa nhau chắc, có anh đi theo sao cô giải quyết xong được.

“Tôi sẽ đứng cách xa một chút”.

“Không được, anh ngủ đi”.

“Tôi cũng muốn đi vệ sinh không được à?”.

“Không được”. Tay cô dùng sức ấn xuống vai anh phát đau “Tôi đi trước…”.

Bỗng nhiên cô im bặt, ánh mắt khóa chặt vào phía sau Xương Đông, sắc mặt rất kỳ lạ.

Xương Đông xoay người nhìn.

Mặt bên ngoài lều trại lập lòe ánh sáng, từng đốm lửa xanh tụ tập thành một đám lập lờ bay trong gió. Bão cát lớn như vậy cũng không bị thổi tứ tán.

Đám người trong lều hít thở đều đều.

Diệp Lưu Tây khẽ khàng thì thầm: “Cái gì vậy? Là ma trơi à?”.

Có ma trơi cũng không phải sự lạ, những nơi có xương cốt người chết đều có thể có thứ này xuất hiện, bởi trong xương người có phốt pho, nói dễ hiểu thì là phản ứng hóa học xảy ra. Thời trước ở các vùng nông thôn hẻo lánh đều thường xuyên gặp được trong các đêm hè khô hạn.

Thế nhưng vấn đề là, sao tất cả đều chỉ tập trung ở bên ngoài một mặt lều?

Diệp Lưu Tây chợt hít vào một hơi khí lạnh. Xương Đông cũng nhìn thấy trên tấm màn lều trống trải bỗng nhiên xuất hiện bóng một đoàn lạc đà, đi thành một dãy, hướng thẳng lên đỉnh lều.

Đây cũng không thể gọi là bóng.

Xương Đông vô cùng quen thuộc với thứ này, tuy rằng đám lạc đà rất cồng kềnh kia chỉ là một đám đen ngòm nhưng người cưỡi phía trên đều là con Rối bóng.

Nhìn độ trong suốt của da rối có thể thấy đây là da bò, rửa qua nước nhiều lần sau đó được mài thật kỹ cho phẳng. Công đoạn là phẳng, ngâm nước chắc chắn được làm rất chỉn chu vậy nên con rối dán vào tấm màn không chút kẽ hở. Lối vẽ tỉ mỉ dùng màu đậm, màu mực gốc thực vật trên da bò, nhìn vô cùng sặc sỡ. Đầu, mình, tay chân con rối được khâu lại vô cùng tinh tế cẩn thận nên động tác của chúng hết sức linh hoạt. Con rối đi đầu bỗng dưng quay đầu - nếu phía sau màn có người đang điều khiển, vậy chắc chắn sử dụng thủ pháp lật cổ tay - sau khi quay đầu, ánh mắt như hướng về phía Xương Đông, tròng mắt trong hốc mắt đảo tròn.

Ngay sau đó, màn lều trại đột ngột tối đen lại. Từ đầu đến cuối không quá năm giây.

Xương Đông đứng im bất động, trong lòng hết sức rung động.

Là Rối bóng? Không sai, rõ ràng là kỹ xảo khắc da của Thiểm Tây, kích thước nhỏ, điêu khắc tỉ mỉ.

Nhưng nói không phải cũng không sai. Không hề nhìn thấy dây hay cần điều khiển - rõ ràng không phải con người làm ra. Loại con Rối bóng gì mà có thể tự chuyển động, còn trợn mắt nhìn về phía anh?

Một lúc lâu sau đó anh nghe Diệp Lưu Tây nói: “Này… là tôi hoa mắt à? Anh cũng nhìn thấy đúng không?”.

Xương Đông cúi đầu, cằm chạm vào tóc cô, cũng không biết cô lại gần anh từ lúc nào, hoặc cũng có thể là chính anh tự mình tiến tới. Sợ hãi sẽ khiến người ta vô thức muốn ở gần nhau. Anh im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài, anh nghe được nhịp tim cô cũng như nhịp tim bản thân đang hỗn loạn đập trong lồng ngực: Cả hai đều phản ứng chậm, chuyện qua rồi mới thấy sợ.

Anh khẽ khàng đáp: “Nhìn thấy”.

Rèm cửa lều bỗng bị gió thổi căng lên, hai người nhất loạt quay ra nhìn.

Vì gió lớn, chất liệu làm rèm cửa lều đều là loại vải nặng, thường là chăn nỉ lót bông, bên dưới còn treo quả nặng; dẫu vậy khi gió quá lớn vẫn sẽ chịu không nổi mà xốc lên một góc.

Một gã nằm ngủ sát cửa rên hừ hừ vài cái, sau đó trằn trọc xoay người.

Xương Đông hỏi: “Cô muốn ra ngoài xem không?”.

“Đóng chặt cửa, đừng mở mắt, trùm kín chăn, ngủ một giấc liền qua”.

Diệp Lưu Tây nói: “… Chờ tí đã”.

Cô đến bên túi ngủ của mình lấy ra con dao chặt dưa.

Xương Đông cũng hiểu chân cô còn đau chưa thể dùng lực, dìu cô cẩn thận đi vòng qua bảy tám người - đám này đều đang ngủ say như chết.

Thế mới thấy đôi khi tai quá thính, mắt quá tinh cũng chẳng phải chuyện tốt.



Cả hai vén tấm rèm che cửa bước ra ngoài.

Có lẽ do Đồi đất Yardang quá tối vậy nên vô tình khiến bóng đêm ngoài kia như loãng ra một chút, tiếng gió cũng không còn lớn như trước. Xương Đông cầm đèn pin rọi xung quanh lều, hoàn toàn không có dấu chân.

Diệp Lưu Tây run run, trong lòng có chút sợ hãi, bỗng cảm thấy cái lều lớn tối đen kia hiện tại mới là nơi an toàn nhất. Ít nhất nơi đó có nhiều người.

Cô nói với Xương Đông: “Chúng ta quay về đi”.

Xương Đông gật đầu, dìu cô đi vài bước lại chợt nhớ ra một chuyện: “Cô còn muốn đi vệ sinh chứ?”.

Cô đã quên béng chuyện này, giờ anh nói vậy trong bụng mới lại có cảm giác.

Diệp Lưu Tây quay đầu nhìn Đồi đất Yardang hình thù dữ tợn mà kỳ dị, trong lòng tranh đấu rất nhiều: cô đương nhiên muốn đi ra phía sau cái Đồi đất Yardang kia giải quyết vấn đề, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, cô chẳng muốn mạo hiểm chút nào.

“Bao lâu nữa thì trời sáng?”.

Xương Đông nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian tới lúc mặt trời mọc: “Chắc là khoảng hai giờ”.

Diệp Lưu Tây khó khăn trả lời: “Vậy quay về trước đi”.

Cô quyết định nhịn thêm một lúc vậy.