Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 4




Chương 4: Ký ức đau thương

Đã quá lâu chưa ra khỏi nhà, ông quên mất con phố này đông đúc cỡ nào, sơ ý va vào du khách, lảo đảo suýt ngã. Xung quanh đều là hàng quán, lấn chiếm ra giữa lòng đường, tiếng rao hàng inh hỏi, tiếng máy chụp ảnh lóe sáng liên hồi.

Vất vả lắm ông mới đứng vững, chỉ thấy nơi nơi toàn người đông nghịt, mặt mày và bóng lưng của người qua lại bị ánh đèn rọi vào sặc sỡ đến lạ.

Tiếng người len lỏi vào màng nhĩ ông hệt như con rắn; có người oán trách "Ông già này điên à?", có người thì thúc giục "tránh xa ông ta ra, coi chừng ông ấy kéo ngã chúng ta luôn đấy".

Đinh Châu đứng giữa dòng người huyên náo, hét to: "Diệp Lưu Tây"

Thế nhưng không một ai trả lời ông, âm thanh ồn ào như sóng biển cuộn cuộn và màn đêm đen đặc như nhấn chìm tất cả.

Nhân viên bán vé Tiểu Hà đang trấn an những vị khách chờ đợi đến sốt cả ruột, trông thấy Đinh Châu quay về bèn vội vàng ra đón. Lời thúc giục còn chưa bật khỏi đầu môi thi Đinh Châu đã lên tiếng: "Trả vé”.

Ông đẩy cửa bước vào trong, trước vô vàn ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía mình. Đinh Châu đi ngang qua sân khấu như cái xác không hồn, tiến thẳng ra phía sau khu vực biểu diễn, đến căn phòng ngủ chật chội của mình rồi ngồi phịch xuống giường.

Bên ngoài vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ xen lẫn tiếng xin lỗi của Tiểu Hà. Đinh Châu ngồi đờ đẫn, chợt đưa tay chụp lấy tóc mình, giật phăng mái tóc giả xuống, chùi sạch lớp keo tạo nếp nhăn trên mặt.

Trả vẻ, trả tiền, nghe mắng hồi lâu, cuối cùng Tiểu Hà cũng cung kính tiễn nốt vị khách cuối cùng rời khỏi, sau đó lập tức chạy vào trong, gọi to: "Anh Đông…”. Câu nói tiếp theo chợt nghẹn lại nơi cổ họng.

Xương Đông ngồi đó, mái tóc giả hoa râm vứt ở bên cạnh, vài miếng keo tạo nếp nhăn đã bị bóc ra, vài miếng thì vẫn còn dính trên mặt, bộ ria mép giả cũng bị xé rách bươm. Toàn thân anh toát lên vẻ quái dị và dữ tợn, giống như thây ma bị bong tróc da mặt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trước đây Tiểu Hà cùng hợp tác với Đinh Châu biểu diễn Rối bóng. Cậu lo liệu tất cả mọi việc như quảng cáo, đón khách và chuẩn bị dụng cụ. Cũng vì nơi đây là khu du lịch nên lượng khách đến xem rất đông, mặc dù không dám nhận là làm ăn sung túc nhưng trang trải cuộc sống hằng ngày thì không thành vấn đề.

Tuy nhiên cậu vẫn luôn lo âu về Đinh Châu. Ông đã tuổi cao sức yếu, tựa như chiếc lá thu héo úa lơ lửng đầu cành, chẳng biết khi nào sẽ về với cát bụi.

Hai năm trước, người cháu bên ngoại Xương Đông của Đinh Châu đột ngột đến đây. Tiểu Hà bận kiếm tiền cưới vợ, lại lười lên mạng, cũng không quan tâm đến tin tức thời sự, vì vậy không hề biết về vụ Sơn Trà Đen, chỉ cảm thấy Xương Đông cứ là lạ. Rõ ràng trai tráng đang độ sung sức, trông cao ráo đẹp trai thế mà suốt ngày chỉ ngồi im lìm, mấy ngày liền chẳng nói một câu, cũng chả buồn ra khỏi phòng, hệt như ma cà rồng sợ thấy ánh mặt trời.

Đinh Châu khuyên Xương Đông: "Con tìm vài công việc để thư giãn đầu óc đi, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện buồn kia nữa”.

Thế là Xương Đông học nghề múa Rối bóng từ Đinh Châu, nào là điều khiển dây để Rối bóng chạy, đứng, ngồi, cầm, lăn, nhào lộn trên không, xoay người đánh trả. Có khi anh tự tay cắt da, dùng dùi đục khoét mắt, tạo hình hoa mai hay chữ "Vạn" giống hoa văn trên người đức Phật, hơ đèn cồn cho keo và màu hòa lẫn vào nhau, nhân lúc còn nóng phết lên Rối bóng.

Tiểu Hà vui như mở cờ trong bụng, cho rằng Đinh Châu đã có người kế nghiệp rồi. Múa Rối bóng vẫn không phải là nghề cần đào tạo chính quy, hiện nay khán giả hiểu biết chuyên môn về nghề này lại ít, chủ yếu là xem cho vui, nghệ sĩ múa Rối bóng chính tông thì gần như chẳng còn ai nữa. Xương Đông nắm được những điều cơ bản, rồi bắt chước biểu diễn là ổn rồi.

Hơn một năm trước, Đinh Châu qua đời vì bệnh, sân khấu dành phải treo biển "Đóng cửa" vài ngày, sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh nên không lan truyền chuyện này ra ngoài. Hậu sự xong xuôi, Tiểu Hà lại vắt óc suy nghĩ không biết nên mở lời với Xương Đông ra sao thì anh đã chủ động để nghị mình sẽ tạm thời "chữa cháy" giúp.

Tiểu Hà mừng hớn hở, có điều mấy ngày sau cậu lại bị trang phục và đạo cụ hóa trang trước khi ra biểu diễn của Xương Đông làm cho choáng váng đầu óc.

Xương Đông chế tạo một cái mặt nạ, mua keo tạo hình, tóc và ria mép giả chuyên dụng trong đoàn làm phim để hóa trang thành ông già, đồng thời mặc quần áo cũ của Đinh Châu, ngay cả đi đứng, cũng bắt chước cách lê bước chân giống hệt Đinh Châu không khác chút nào.

Ban đầu tay chân còn vụng về, nếu để ý kỹ vẫn nhận thấy được sơ hở, có điều anh không giao tiếp với ai, chỉ trốn sau màn sân khấu điều khiển mấy sợi dây, Kết thúc vở diễn, hầu như chẳng ai quan tâm đến ngoại hình của ông già phía sau bức màn thế nào, chỉ thỉnh thoảng có khán giả nhận xét: "Ông bác này giỏi quá, một người có thể điều khiển những ba con rối”.

Tiểu Hà không phải người tò mò, dần dần cũng chấp nhận sự thật. Mỗi người đều có điểm quái gở của riêng mình, mà Xương Đông vốn đã là kẻ lập dị rồi, cứ mặc anh vậy. Hơn nữa, diện mạo của nghệ sĩ già nom vẫn đứng đắn thận trọng hơn người trẻ tuổi, có lợi cho việc quảng cáo và kinh doanh.

Lâu dần, tay nghề hóa trang và điều khiển Rối bóng của Xương Đông càng lúc càng giống dân nhà nghề, ngay cả giọng nói cũng hạ thấp cho ra vẻ già nua. Song nếu nói việc hóa trang chỉ vì mục đích kinh doanh thì tại sao anh lại hạn chế tẩy trang, thậm chỉ lúc ăn cơm hay đi ngủ vẫn giữ nguyên bộ mặt giả, khi nào lớp hóa trang bị bong tróc mới làm lại.