Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 39




Chương 39

Trước kia hắn ghét phố xá chật chội đông đúc, giờ mới thấy đông có lợi của đông, giữa cái chốn này gặp chuyện có há họng ra hét cũng chẳng ai cứu ngươi hết.

Diệp Lưu Tây hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”.

“Có hai lựa chọn. Thứ nhất là chuyển hướng lái xe đi, nơi này trống trải, đêm phải bật đèn, cách xa vài dặm vẫn thấy được, bọn chúng muốn cản thì tự nhiên trở thành bia ngắm sống. Lựa chọn thứ hai là đợi ở đây, chúng không đến thì không sao, đến thì chúng ta là bia ngắm chết”.

Đường Mập nghe đến choáng váng, cắn răng nói: “Lái xe chạy đi, đều là xe bốn bánh, chưa biết ai nhanh hơn ai”.

Xe bọn họ đều là xe hai cầu, chắc gì đã chậm hơn.

Lên trên xe, Diệp Lưu Tây đem dao ra; con dao cô dùng để chặt dưa được bọc bằng giấy. Thấy Xương Đông nhìn, cô cười cười: “Tôi sợ lát nữa phải động thủ”.

Xương Đông tự nhủ trong lòng: không có là tốt nhất.



Xe lao vút đi, đèn xe chiếu sáng một khoảng không mù mịt cát bay phía trước, thi thoảng vang lên vài tiếng tinh thể muối bị lốp xe nghiến nát.

Sợ cái gì thì gặp thứ ấy.

Đường Mập phát hiện ra đầu tiên, gào lên trong bộ đàm: “Mẹ nó, Anh Đông, phía sau có xe đuổi theo”.

Phía sau có xe bám đuôi, đằng trước kiểu gì cũng bị chặn.

Xương Đông trong đầu có nghĩ qua vài phương án, Diệp Lưu Tây cũng không hoảng hốt, thậm chí phản ứng có chút bình tĩnh lạnh lẽo: “Không thì cứ bỏ lại Đường Mập, cờ bí thí tốt, xe này cũng đủ vật tư cho hai chúng ta dùng rồi”. (ác vđ :]])

Đường Mập vội hổn hển gào lên: “Chị Tâyyyyyy… sao chị lại nói thế, chúng ta phải cùng tiến lui chứ”.

Diệp Lưu Tây cười lạnh: “Giờ cậu còn nói ‘chúng ta’ à, sao lúc nói xấu tôi không thấy cậu đoàn kết vậy”.

Đường Mập định thề thốt phủ nhận, không ngờ Xương Đông lại nói xen vào: “Sao cô biết cậu ta nói xấu sau lưng? Nghe thấy à?”.

Anh lái xe chậm dần, ánh mắt nghiêm túc quan sát động tĩnh xung quanh, thế nhưng vẫn có tâm tư đâm chọc hai kẻ đang đấu khẩu.

Diệp Lưu Tây đáp: “Cậu ta có thể nói xấu sau lưng anh thì đương nhiên cũng dám nói xấu sau lưng tôi, tôi chả nghe cũng biết”.

Xương Đông đáp: “Cũng phải”.

Đường Mập xém nữa hôn mê =]], trong lòng thầm chửi Xương Đông là con lợn dẫn đầu, còn Diệp Lưu Tây là đồ tâm ngoan thủ lạt. Quả nhiên độc nhất là tâm tư phụ nữ, thế mà lại có cái ý định đem hắn bỏ lại. Lòng người ấy à đúng là tăm tối ngoan độc, bản thân mình mới thực sự đơn thuần.

Hắn nghĩ vậy nhưng không dám nói ra miệng, vẫn sống chết bám theo xe Xương Đông, liếc qua kính chiếu hậu hắn thấy được chiếc xe phía sau như u linh dai dẳng bám theo. Đáy lòng hắn phát lạnh, sau đó lại nảy sinh ý nghĩ ác độc: mẹ nó, Xương Đông mà thực sự bỏ lại hắn, hắn liền lái xe húc vào đuôi xe anh, chết thì chết cả lũ. Xem ai sợ ai.

Phía trước bỗng xuất hiện xe chặn đường, tới những hai chiếc, đèn xe đột nhiên bật mở. Xem ra bọn chúng nắm rất chắc địa hình nên đêm tối như vậy mới dám không bật đèn mà phóng xe giữa bão cát mịt mù.

Đèn xe sáng rực chiếu thẳng vào xe Xương Đông. Xương Đông nâng tay che mắt, nhìn thoáng thấy xe đối phương có người ló ra từ cửa sổ, động tác như ném thứ gì đó ra ngoài.

Không ổn rồi.

Diệp Lưu Tây cũng dùng tay che mắt: “Tổng cộng ba chiếc xe, vòng vây không kín, hay chúng ta cứ xông qua”.

Đường Mập phụ họa: “Đúng đúng, xông qua đi Anh Đông, ba trăm sau mươi độ xung quanh đây, ba chiếc xe này nhiều nhất chặn ba hướng thôi”.

Xương Đông nói: “Không được, có đinh phá lốp”.



Thứ dụng cụ này thời trước gọi là chông sắt, do hai thanh sắt nhọn hai đầu hàn chặt lại với nhau, bốn đầu nhọn hoắt, ban đầu dùng để đối phó với chiến mã. Đến thời đại bây giờ đã được phát triển thành không biết bao nhiêu dạng, có loại tự động bắn ra khi bị áp lực tác động lên - hệt như địa lôi, có loại là một chuỗi dài, ở giữa đục lỗ tiện bề thu lại – Lúc nhìn thấy bóng người thò ra bên ngoài hành động vung vẩy như tung lưới Xương Đông trong lòng đã đoán định.

Ba chiếc xe đều đã vây bọn họ lại, tuy vòng vây không kín song ai mà biết chúng đã rải đinh ở những chỗ nào, nếu tùy tiện lao ra sợ là lốp xe sẽ hỏng hẳn. Giờ mới thấy xác muối ăn lốp xe vẫn từ tốn nhẹ nhàng chán, con người ấy à, độc ác hơn nhiều.

Xương Đông dừng xe, từ bộ đàm truyền qua tiếng Đường Mập phì phò thở dốc.

Đối phương cũng đồng thời dừng lại.

Gió càng lúc càng lớn, năm chiếc xe giữa nơi đồng không mông quạnh trầm mặc giằng co.

Xương Đông nói: “Thế này, để tôi qua nói chuyện thử, xem có thể kết bạn được không”.

Diệp Lưu Tây nói: “Nếu anh định xuống xe dọa dẫm chúng vậy nên để tôi đi thì hơn”.

Cô nhấc chuôi dao lên, cười hiền lành đến vô hại.

Quả thật nếu nói đi đe dọa thì đêm hôm khuya khoắt nơi sa mạc, trên xe có một cô gái cầm đao sắc lẻm bước xuống – cảnh này ai gặp cũng sẽ phải đề phòng vài ba phần.

Xương Đông nói: “Cô yên một chút, người ta có súng đấy. Ngoài ra cô có thể cúi xuống một chút không? Tôi không muốn người ta biết trên xe còn có mỹ nữ”.

Đại khái lời anh nói dễ nghe nên Diệp Lưu Tây thực sự phối hợp, cúi người xuống, ánh mắt ngang ngưỡng dưới của kính chắn gió: “Anh đi đi, không xong thì bảo tôi”.

Tự tin của cô từ đâu ra thế không biết, Xương Đông mặc kệ cô. Anh cầm bao thuốc lá, mở cửa xe bước xuống.