Chương 36
Xương Đông đưa Diệp Lưu Tây tới trên xe, lấy bông thấm cồn giúp cô lau miệng vết thương.
Xác muối cắt vào chân cô thành vết không đều, xung quanh dính cả cát bụi, không làm sạch hết sẽ rất phiền phức, sau này vết thương càng khó lành.
Xương Đông nhăn mày lại, chăm chú làm.
Diệp Lưu Tây đánh giá anh một lúc, cảm thấy tuy anh xấu xa nhưng làm việc nghiêm túc. Để anh dẫn đoàn nên anh lo liệu mọi chuyện đều ổn thỏa, cũng dứt khoát không dây dưa dông dài.
Cô thích đàn ông làm việc nghiêm cẩn.
Đường Mập cuối cùng cũng đi tới, nhìn tới vết máu chỗ mắt cá chân cô mà run run nói: “Chị Tây, chị không sao chứ?”.
Hắn run run không phải do choáng khi thấy máu. Mà hắn là choáng váng do hưng phấn không kiềm nổi.
Hắn lâu như vậy mới qua chỉ vì muốn trộm mở túi của Diệp Lưu Tây, bên trong đủ thứ đồ này nọ, vở, bút, máy chụp ảnh bằng phim và một chiếc túi nhung nhỏ. Mở túi nhỏ ra liền thấy chiếc cốc khảm vàng còn chất ngọc mã não với đường vân mướt như tơ, Đường Mập xém nữa xúc động muốn khóc, hai mắt như nhìn thấy lượng tài sản trị giá bằng nửa Hongkong.
Cô quả nhiên là có đồ trong tay.
Đội ơn lão tổ tông truyền lại Chu dịch, đội ơn quẻ bói mai rùa, lại đội ơn bản thân giỏi đánh. Kỳ ngộ bậc này quả thật cần dũng cảm.
Diệp Lưu Tây nói: “Tôi sao lại không sao được. Hừ, nhớ gắn cái cọc vào chỗ đó cho tôi; lần sau qua đây tôi hốt sạch đống xác muối đấy cho xem”.
Trên xe Xương Đông có cây sào và cờ vải dùng làm cờ hiệu, phòng khi bị lạc, Đường Mập muốn cầm đi nhưng Xương Đông nói với hắn: “Quay về xe cậu đi, cậu mò ra đấy mà bị thương thì tự bò về đấy nhé”.
Đường Mập vội quay lại xe.
…
Trên xe thêm một người bị thương, nhưng đi trên xác muối xe không ngừng xóc nảy. Dù sao thì bị thương cũng cần nghỉ ngơi.
Xương Đông dùng GPS xem phương hướng, tìm ra đường rẽ, dần dần rời khỏi biển xác muối, vòng ra xa tới cung đường muối kiềm. Nơi này xác muối gập ghềnh đã ít hơn. Đi một đoạn liền gặp các loại đụn Yardang rải rác, có khi đơn độc, có chỗ lại hai ba cái chụm lại. Nhìn từ xa khá ghê rợn.
Trời đã chạng vạng tối, nhìn từ xa giống như đầu người mọc ra từ mặt đất, có khi lại giống quái thú. Đừng nói Đường Mập lúc thường dễ sợ hãi hơi tí lại kinh hô trong bộ đàm, cả Diệp Lưu Tây cũng thấy gợn gợn trong lòng.
Chỉ có Xương Đông cứ trầm mặc mãi, dường như đã thành quen.
Đêm nay cũng vẫn hạ trại nghỉ ngoài trời.
Để cản gió, Xương Đông đậu hai chiếc xe cùng một khối Yardang vây thành hình tam giác. Ba chiếc lều dựng ở ba cạnh tam giác.
Khoảng trống ở giữa nhóm một đống lửa, cơm tối là lương khô, dùng nồi nấu chút canh củ cải, bên trong có bỏ thêm ít nấm hương cùng vài sợi miến.
Tuy rằng chẳng có gì nhiều nhưng ở nơi thế này đã là không tệ. Diệp Lưu Tây cả đêm qua không ngủ ngon, ăn xong liền chui vào lều, bảo Đường Mập “Đưa túi của tôi đây”.
Đường Mập ngoài mặt cười nhưng trong lòng vô cùng không tình nguyện, ngoan ngoãn đem túi của cô tới. Hắn đã nghĩ tới cả N phương án song đều không thể thực hiện được. Giá như nơi này là thành thị có phải tốt không, hắn lấy thứ cần lấy rồi lẩn vào dòng người là biệt tăm biệt tích; cửa hàng cũ kia cũng chẳng cần nữa, dù sao cũng có đáng mấy đồng đâu. Sau khi bán đồ rồi hắn liền chỉnh mặt, mai danh ẩn tích, sống nhung lụa qua ngày.
Khổ cái nơi này lại là Lop Nur, không có Xương Đông dẫn đường, hắn đến đường đi còn chẳng biết. Nhỡ đâu không đi về được thì sa mạc này lại thêm một cái thây khô. Vậy nên hắn chẳng còn cách nào, phải thành thành thật thật chờ thời cơ. Cứ nghĩ Cốc Mã não đầu thú đã ngay trước mặt, nhìn được, sờ được mà chẳng lấy được trong lòng hắn nghẹn ứ lại.
Diệp Lưu Tây cầm túi, đem Cốc Mã não đầu thú trong túi nhỏ lấy ra, ngay trước mặt Đường Mập đem nhét nó vào túi ngủ sau đó nằm xuống.
Đường Mập trong lòng chua xót: cô lại còn biết nhét vào túi ngủ nữa chứ, cảnh giác cao đến thế là cùng.
Lửa trại nổ lách tách. Diệp Lưu Tây cũng không ngủ thật. Có một lần cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy Đường Mập lăn qua lăn lại trong lều chơi game; Xương Đông thì trầm mặc cúi đầu, đang loay hoay với con rối da trâu.
Xương Đông người này tương lai khi già đi nhất định sẽ thành một nhà nghệ nhân dân gian.
Khi cô lần nữa bừng tỉnh là Xương Đông giúp cô kéo khóa lều lại. Lúc đó đêm đã khuya, trước khi ngủ, để thoáng khí mà cô đã mở cửa lều ra.
Đường Mập đã ngáy o o, không ngờ được hắn gầy như vậy mà ngáy ầm ỹ.
Thấy cô tỉnh lại Xương Đông giải thích: “Hình như sắp có bão cát, kéo lên đi”.
Diệp Lưu Tây nhìn anh, hỏi: “Bão cát nổi lên sẽ chết người sao?”.
Xương Đông trên mặt không cảm xúc: “Không, đây không phải sa mạc, chỉ là cát bụi mù trời thôi”.
“Tối hôm đó, sao anh lại nghĩ tôi là Khổng Ương?”.
Cô quả thật vô cùng cố chấp. Xương Đông coi như không nghe thấy, kéo cao khóa lên: “Ngày mai sẽ đến thôn trấn, có thể ở đó tranh thủ nghỉ ngơi một chút, nếu mọi chuyện ổn thỏa, đêm mai sẽ tới Long thành…”.
Mắt thấy cửa lều sắp đóng hẳn, Diệp Lưu Tây đột nhiên đưa tay ngăn lại.
Ngón tay cô thon dài, đầu ngón tay trơn nhẵn gọn gàng - thực sự không giống người làm việc tay chân. Có điều hành động đột ngột này của cô cũng rất dọa người.
Sau một lát, từ khe khóa kéo bị kéo thấp xuống lộ ra đôi mắt cô.
“Xương Đông, giữa chúng ta nhất định có liên hệ nào đó, chỉ là hiện tại tôi không nhớ rõ, còn anh chưa biết đến. Nếu tiếp tục tiến lên, tôi như chân phải, anh như chân trái, chúng ta không phải nên thẳng thắn với nhau sao?”.
Nói cũng không sai, Xương Đông không đổi giọng: “Chân phải thì đi trước”.
Diệp Lưu Tây sau một lúc mới hiểu ra, cô cúi đầu, qua một lát liền ném quyển sổ cho Xương Đông: “Tất cả ở đây”.
Lửa trại đã tắt, Xương Đông thuận thế ngồi bên lều của cô.