Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 24




Chương 24

Xương Đông bước tới, dựa vào cửa nhìn rồi nói: “Buổi tối cô ra ngoài làm thêm à?”.

Diệp Lưu Tây giật mình vội ngừng dao, quay người lại nhận ra là anh liền nhăn mày: “Sao anh lại đến đây?”.

“Đường này toàn quán ăn, vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy”.

Diệp Lưu Tây trộn muối vào chỗ thịt băm, nói: “Đúng vậy, tiền đưa anh rồi nên túi rỗng. Con người mà, không thể không có tiền, không tiền gặp gì cũng sợ cho nên phải làm phòng hờ”.

Không phải cô chỉ đưa anh hơn ba nghìn tệ sao?

“Mới vừa tìm được?”.

“Vô tình hỏi được, có thể nuôi sống bản thân thì làm thôi”.

Xương Đông nhớ tới động tác băm thịt của cô liền hỏi: “Có phải cô từng luyện võ?”.

Diệp Lưu Tây gật đầu, chỉ chỉ bản thân: “Tôi đây chỉ toàn ưu điểm, chính tôi còn thích tôi nữa là”.

Xương Đông đúng là hết muốn nói tiếp, dừng một chút lại hỏi: “Đêm cô làm thêm, ban ngày lái xe có ảnh hưởng không?”.

Diệp Lưu Tây liếc mắt nhìn anh: “Ảnh hưởng cái gì? Tôi đi chậm quá à?”.

“Thôi, không phiền cô nữa, tôi về đây!”.

Diệp Lưu Tây nói chậm rì rì: “Lại đi khắc da à?”.

Xương Đông đã ra khỏi cửa, nghe giọng nói của cô là lạ, lại quay người hỏi: “Khắc da thì sao?”.

Cô vuốt chỗ thịt băm dính trên lưỡi dao xuống: “Thì cũng chẳng sao, nhưng tôi thấy anh bằng này tuổi rồi, không phải nên ăn uống hưởng thụ sao, đổ rõ lắm công sức để khắc da trâu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”.

“Có chứ, tôi muốn lấy giải Dao vàng”.

“Ha, vậy thì về đi, kẻo lại chậm trễ anh nhận thưởng”.

Xương Đông bước vài bước lại nghĩ tới một chuyện, xoay người hỏi cô: “Buổi tối cô qua chỗ tôi tắm chứ?”.

Diệp Lưu Tây không kịp phản ứng lại, hỏi: “Hả?”.

Xương Đông chỉ chỉ xung quanh cô và cái thớt gỗ: “Cả người cô… toàn là cái mùi này…”.

Diệp Lưu Tây cúi đầu tự ngửi bản thân, cái mùi này là cái mùi gì? Mùi thịt tươi, cải trắng, hành, gừng trộn lẫn?

Cô đáp: “Tôi không ngửi thấy gì”.

Xương Đông nói: “Cô không thấy gì? Vậy tùy cô”.



Lúc Diệp Lưu Tây làm xong đã quá mười một giờ, trên đường trở về cô đi ngang qua một cửa hàng, nghĩ ngợi một chút lại quay lại.

Nhà tắm công cộng.

Cô chi tám tệ để dùng vòi sen, ba tệ để mua một túi nhỏ sữa tắm và dầu gội. Ngồi xuống ghế, toàn thân phủ đầy bọt sữa tắm. Động tác cô có chút mạnh làm vài bong bóng xà phòng bay lên, dưới ánh đèn vàng hiện lên đủ các màu.

Cái mùi này à… hừ, làm như anh thơm lắm đấy.

Liễu Viên cách Đôn Hoàng một trăm ba mươi km, hai giờ chạy xe, ba người đi thành đoàn.

Đường Mập hăng hái dẫn đầu, xe hắn sặc sỡ nên vô cùng thu hút ánh nhìn. Lúc dừng ở trạm xăng, khi hắn từ toilet đi ra còn thấy hai cô gái trẻ đang đứng cạnh xe hắn mà chụp selfie. Thấy chủ xe tới, cả hai ngượng ngùng cười rồi chạy đi mất.

Đường Mập nhìn bóng lưng cả hai rồi hét lên: “Không sao đâu người đẹp, có cần anh đây chụp ảnh giúp hai em không?”.

Xương Đông đi ở giữa, luôn khống chế tốc độ. Anh lái khá chậm, càng gần tới Đôn Hoàng trong lòng càng nhiều tâm sự.

Diệp Như Tây đi cuối cùng, thi thoảng ngẫu nhiên vượt lên trước. Mỗi khi xe cô đi ngang xe Đường Mập, hắn đều như uống thuốc kích thích, nhấn mạnh chân ga, động cơ xe gầm lên một tiếng lao vút đi.

Nhưng Diệp Lưu Tây lúc này lại lái xe chậm rì rì, chiếc xe cũ nát lại chậm chạp rơi xuống cuối đoàn.

Sau vài lần như thế, Xương Đông liền nhận ra Diệp Lưu Tây chẳng qua chỉ đang chọc Đường Mập. Mà Đường Mập này, tính khí như vậy thật không đủ trình cho cô trêu đùa.

Trạm thu phí gần Đôn Hoàng, Xương Đông dừng xe một bên.

Diệp Lưu Tây theo sát anh, cũng dừng xe lại. Đường Mập chạy một quãng xa phía trước rồi mới vòng trở về.

Xương Đông xuống xe, đem danh sách vật phẩm giao cho Đường Mập: “Tôi đi lòng vòng bên ngoài, không vào Đôn Hoàng. Cậu vào trong đó, dựa theo danh sách tôi đã liệt kê này mà mua đồ cho đầy đủ”.

Đôn Hoàng là trạm tiền tiêu của cung đường thám hiểm tuyến đường phía tây, trước kia Xương Đông ở nơi này, người hay xe đều là tiêu điểm. Sau này xảy ra chuyện của đoàn Sơn Trà Đen, một phần tư thành viên kiệt xuất đều là người bản địa.

Vào Đôn Hoàng lúc này chắc chắn sẽ gặp phiền toái mà anh thì không muốn thế.

Đường Mập nhận danh sách, nhìn qua rồi lẩm bẩm: “GPS định vị vệ tinh, hai điện thoại vệ tinh hàng hải, dây câu cá… mẹ nó, sa mạc mà câu cá cái gì? Ống hút lọc nước… ống hút thì liên quan quái gì đến lọc nước? Tấm chắn cát. Thuê flycam. Đăng ký cứu hộ, giá máy bay trực thăng vượt quá dự chi – không chọn… Ây, Anh Đông, chúng ta còn có thể gọi cả trực thăng cơ à?”.

Xương Đông đau đầu, Đường Mập này đại khái làm không xong được rồi.

Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Lưu Tây, Diệp Lưu Tây mặt không biểu cảm nói: “Đừng có nhìn tôi, tôi đây tuy có khả năng nhưng nghề nào chuyên nghề nấy, mấy thứ ống hút lọc nước rồi tấm chắn cát tôi cũng chẳng biết đâu”.

Xương Đông do dự, sau cùng nhận lại danh mục, tỏ ý tiếp tục lên đường.

Sau khi vào thành, Xương Đông cố sức tránh gây sự chú ý: chọn khách sạn ở vị trí hẻo lánh, để lại xe của mình và Đường Mập, dùng xe của Diệp Lưu Tây chạy đi mua đồ.

Đây đúng là nghề của Xương Đông, anh cũng biết hết những cửa hàng secondhand, giá chỉ còn một nửa giá thường. Diệp Lưu Tây ngẫu nhiên đi theo sau bàng quang nhìn, anh vừa chốt giao dịch là cô lấy di động check giá hàng mới. Mỗi lần xem xong là một lần nhìn Xương Đông vừa mắt hơn một chút.

Người trong cửa hàng cũng không ít, bây giờ đang là mùa thu, là mùa du lịch Lop Nur đông đúc nhất. Sớm quá thì nóng, muộn quá thì lạnh, nguy hiểm nhất là mùa Lục Nguyệt – Bành Gia Mộc gặp nạn chính là trong mùa này.

Trong cửa hàng bán phụ tùng ô tô, Diệp Lưu Tây vô tình nhìn thấy có người trong góc dùng di động chụp ảnh Xương Đông.

Cô yên lặng bước qua thì nghe được người nọ cùng bạn bên cạnh đang nói chuyện.